Ngược Về Thời Minh

Chương 340-5: Mãn Đường Hoàng hậu (5)




Cho nên khi nghe câu nói không đầu không cuối của tiểu nha hoàn đó, mọi người nhiều lắm thì cho rằng đây là gia nô rất trung hậu khả năng có chí đầu quân, tương lai sẽ kiến công lập nghiệp, có thể lên làm Uy quốc công. Hiện giờ biểu hiện vô năng như vậy, cho thấy tiểu nha hoàn này đang nói châm chọc.

Nhưng đối với ba người Dương Lăng mà nói, cảm giác tuyệt đối khác nhau. Khi tới thị trấn nghe được một câu Thừa tướng, bây giờ lại có hai Ngự tiền thân quân thị vệ thống lĩnh, xâu chuỗi hai câu kỳ lạ này lại với nhau, kẻ ngu ngốc cũng biết chắc chắn có vấn đề rồi.

Đúng lúc này, một người cười vang nói:

- Ha ha ha, chí hướng thật lớn. Cho rằng Ngự tiền thân quân thị vệ thống lĩnh con chó con mèo gì cũng đều có thể làm sao? Hai tên ẻo lả này nếu có một ngày có thể lăn lộn tới chức quan lớn như Giang Du Kích ta, thì mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.

Cùng với giọng nói đó, có một người đưa hai cánh tay ra, tựa như không lực, nhưng lại đẩy mọi người ra, giống như chú mèo lười biếng bước đi thong thả tiến vào. Lời lẽ của y ngả ngớn, thần thái càng ngả ngớn, khóe mắt ngả ngớn cười nói.

Người này mặc quân trang, nhìn tuổi tác cũng khoảng ngoài 20 tuổi, dáng người to lớn, ngũ quan anh tuấn, kết hợp với nụ cười xấu xa, không những không làm cho người ta ngại, mà ngược lại còn toát lên phong thái thú vị. Nếu một người đàn ông cường tráng như vậy, anh tú như vậy, dùng nụ cười xấu xa như vậy nhìn chằm chằm vào một cô nương, thiếu phụ, cũng đủ khiến cho cơ thể người ta mềm nhũn ra rồi. Nóng mặt, tim đập mơ tưởng bậy bạ.

Người này hung hăng nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhô cao đầy đặn của người thiếu phụ đó. Sau đó quay mặt về phía những tú tài đó cười đầy tà ý:

- Một đống văn nhân vô lương ức hiếp phụ nữ, bổn tướng quân sẽ bảo vệ người đẹp. Có biết cái gì gọi là tú tài gặp binh chưa? Ha ha, binh, chính là tại hạ bất tài ta đấy.

Tú tài còn thực sự không sợ gặp lính, một tú tài còn có địa vị cao hơn địa vị của binh lính rất nhiều. Trừ phi là loạn thế, lính phỉ khó phân. Lúc đó là ngoại lệ. Nhưng người lính này lại khác, nghe khẩu khí của hắn ta, đó là một vị Du Kích tướng quân, địa vị có thể còn cao hơn tú tài rất nhiều. Mấy tên văn nhân vô lương lập tức co rúm người lại.

Dương Lăng ngạc nhiên nhìn người tướng quân xuất hiện đột ngột này, thất thanh nói:

- Giang Bân? Sao hắn ta lại tới đây?

Triệu Phong Tử nghe thấy hắn nói như vậy, liền hỏi:

- Cái gì? Hiền đệ biết vị tướng quân này?

- À!

Dương Lăng định thần lại, nói:

- Đúng vậy. Người này … là một người bạn cũ của ta.

Nói tới đây, hắn không thể không bước lên trước gặp, liền nói với Triệu Phong Tử:

- Triệu huynh, đệ đi gặp hắn ta.

Mấy tên tú tài lúc này đã bị Du Kích tướng quân Giang Bân hù cho một trận đi rồi. Dù sao tù tài gặp quan huyện cũng không cần phải quỳ xuống đất. Mặc dù Giang Bân nói lợi hại, cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ sờ mông phụ nữ mà thực sự làm hỏng cuộc sống của người ta được. Dù sao đã bị lộ mặt trước mặt người đẹp rồi, liền lớn tiếng cười nhạo vài câu, đại nhân đại lượng tha cho bọn họ.

Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ đó, vừa thấy cặp mắt hoa đào, khuôn mặt kiều diễm thần kỳ của nàng đã lập tức hồn xiêu phách lạc, ánh hào quang chợt lóe lên trong mắt, không khỏi bày ra bộ dạng Trư ca…soái ca mê đắm lòng người, dịu dàng nói:

- Cô nương, khi thưởng hoa đăng đám phóng đãng là nhiều nhất, cô phải cẩn thận mới được.

Phẩm chất Giang Bân xuất chúng, người con gái xinh đẹp đó nhìn vào hai mắt hắn ta, trên mặt nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng vén áo thi lễ nói:

- Đa tạ tướng quân ra tay giúp, không biết tôn tính quý danh của tướng quân?

Giang Bân liền chắp tay trước ngực thi lễ, nhã nhặn nói:

- Tại hạ Giang Bân mới nhậm chức Du Kích tướng quân Bá Châu. Trên đường đi nhậm chức nghe nói hoa đăng Thắng Phương rất đẹp, cho nên mộ danh mà đến. Gặp được cô nương. Không biết cô nương là …?

Cô gái đó nghe nói thật sự là vị Du Kích tướng quân, ánh mắt không khỏi có tia kỳ lạ, miệng cười ngọt ngào, xấu hổ cúi đầu nói:

- Dân phụ Vương Mã Đường, vợ của Triệu Vạn Hưng Bá Châu.

Dưới ánh đèn người đẹp cúi đầu xấu hổ mỉm cười, đôi mắt hoa đào ang áng nước lại mang chút quyến rũ, ánh mắt từ ngực của người ta trượt lên, thu hút ánh mắt của hắn ta, đảo đảo mấy vòng.

Giang Bân chưa gặp qua thủ đoạn tán tỉnh kiểu này, bỗng người nhẹ bẫng, hồn xiêu phách lạc, gót chân muốn động đậy. Người phụ nữ quyến rũ như vậy, trong lòng Giang Bân cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Phong tình này có lẽ còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần so với kỹ nữ. Con mẹ nó, ánh mắt quyến rũ, khiến người ta thấy hận là không thể lao tới đè nàng xuống, dày vò, đâm xuyên được.

Đã là dân phụ, tức là trượng phu là người dân thường chưa có công danh. Bà nội nó, tên nào mà tốt phúc thế chứ? Nhưng … dù sao nàng cũng là người Bá Châu, nhìn dáng vẻ này lại không giống một người thủ tiết, nói không chừng …. Giang Bân nở nụ cười cuốn hút, bắt đầu lân la, nói:

- Hóa ra cũng là người Bá Châu. Ha ha, hôm nay gặp nhau cũng là duyên phận. Kẻ phóng đãng ở đây rất nhiều, phu nhân có cần bổn quan cùng đi thưởng đèn không?

Vương Mã Đường mỉm cười đang muốn đồng ý, phía sau lại vang lên tiếng ho. Vương Mã Đường thu lại vẻ tươi cười. Nàng nghiêng đầu qua lườm Phong Bán Tiên, quay đầu lại đưa tình ẩn tình với Giang Bân:

- Đa tạ tướng quân, dân phụ tự có người nhà cùng đi, không dám làm phiền tướng quân.

Sóng mắt nàng rung động, ngả ngón liếc nhìn Giang Bân, khẽ nói:

- Dân phụ là con gái của Vương Trí ngõ Ngô Thần Bá Châu. Hôm khác nếu có cơ duyên, cha mẹ sẽ tới gặp tướng quân tạ ơn. Cáo từ!

- Hả? Được được!

Giang Bân không muốn thất lễ trước mặt người đẹp, chỉ biết chắp tay chia tay. Hai mắt lưu luyến không lỡ rời xa nhìn chằm chằm vào cặp mông và vòng eo thon của Vương Mã Đường lắc dư. Đường cong quyến rũ đó thật tuyệt vời, đi thẳng vào tim gan, Giang Bân hít một hơi dài, thấp giọng tự nhủ:

- Cô nàng thật quyến rũ, quyến rũ làm lão tử … không đi rước đèn rồi. Lão tử phải đi thanh lâu thôi.

Giang Bân quay người định đi. Lần này gã đi nhậm chức, dẫn theo hơn 10 tên thân binh, tới bên ngoài thị trấn đi dạo xem hoa đăng, lại không dẫn theo người nào. Một mình Giang Bân chính là một người có bản lĩnh, hơn nữa còn can đảm hơn người. Ban đầu khi mới nhậm chức nho nhỏ, đã dám ngang nhiên nhảy lên cổng thành, múa song đao điên cuồng khiêu chiến mấy nghìn thiết kỵ Mông Cổ sở trường tài bắn cung ở dưới thành. Giờ đã làm Du Kích tướng quân, vẫn thích một mình, không dẫn theo thị vệ.

Dương Lăng vừa thấy Vương Mã Đường và đám người Phong Bán Tiên rời đi, liền cử hai thị vệ đi theo họ, mình yên tâm tới bên cạnh Giang Bân, cười nói:

- Giang huynh, Đại Đồng từ biệt đã hơn hai năm rồi, thật là đã lâu lắm rồi.

Giang Bân sửng sốt, nheo mắt nhìn người thư sinh phong độ này trước mặt mình. Nhìn một hồi bỗng giống như con thỏ bị trúng tên, nhảy dựng lên, chỉ vào hắn nghẹn giọng nói:

- A! Ngươi … ngươi … ngươi ngươi là ….

- Ha ha, không phải là ta sao? Ta là Dương Vạn Niên. Giang huynh cuối cùng đã nhớ ra rồi!

Dương Lăng bắt lấy cánh tay gã, nắm chặt. Giang Bân vô cùng thông minh, đã hiểu ý của hắn, ấp úng nói:

- Đúng vậy …. Vạn Niên huynh, đã lâu lắm rồi.