Ngược Về Thời Minh

Chương 339-2: Mượn danh thần thánh (2)




-Tiểu Ái, ngươi đi đâu vậy?

Tống Tiểu Ái quay đầu lại làm mặt quỷ: -Mạt tướng đi tìm Đại bổng chùy, tranh thủ xây dựng một đài cao để Dương đại sư phát huy đại pháp.

-Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ? Một đám đầu bóng lưỡng sáng chói tụ tập một chỗ.

Một tăng nhân dáng người khôi ngô co quắp khóe mắt, vẻ mặt vẫn còn kinh hãi nói: -Dương Chém Đầu, thiên sát tinh hạ phàm, thật sự không phải giả! Thật sự không phải giả! Khó trách hắn ở Phúc Kiến một tiếng pháo hiệu liền chặt hơn ngàn đầu người, trong đó còn có đường đường Bố chính sứ một tỉnh, cả mí mắt cũng không nháy. Hắn... Hắn quá độc ác!

Giọng tăng nhân run rẩy nói: -Cái gì bạch nhật phi thăng, phá vỡ hư không, bốn người sư phụ có bản lãnh gì người khác không biết, chúng ta còn không biết sao? Bọn họ có thể thành Phật? Thật ác độc mà, một mồi lửa liền đốt, thiêu rụi bốn người đang sống sờ sờ.

-Đại ca, ta thấy kì lạ, ngọn lửa mà chúng ta sắp xếp đã nói rồi, căn bản không đốt đến sư phụ, không biết bọn họ làm sao có thể phóng hỏa từ bên dưới chứ, nhưng các sư phụ sao lại không biết trốn chứ? Cũng không nhúc nhích liền bị thiêu chết như vậy, đến bây giờ đệ còn đang bối rối đây.

Tăng nhân dáng người khôi ngô kia cười dữ tợn một tiếng nói:

-Ảo thuật luôn luôn thay đổi, đều có sự khéo léo không giống nhau. Sư phụ không phải Kim Cương chân chính thân thể bất hoại, bọn họ uống rượu ăn thịt chơi nữ nhân, còn lợi hại hơn cả chúng ta, bằng lòng cam tâm tình nguyện bị chết cháy mới là lạ. Họ Dương dùng thủ đoạn gì thì ta không biết, có điều các sư phụ chắc chắn đã bị hắn lừa.

Gã nhìn mười mấy huynh đệ tâm phúc, nói: -Chúng ta không ở Bá Châu được nữa rồi, trước mắt bao nhiêu người, ai ai cũng biết Dương Chém Đầu có được pháp chỉ sư phụ truyền xuống sau khi phi thăng, dân chúng Bá Châu bị sư phụ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đối với Dương Chém Đầu tạo ra pháp chỉ chó má này tất nhiên nói gì nghe nấy.

-Nếu Dương Chém Đầu là vì công, vậy hắn đã biết những chuyện mà sư phụ làm, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu như là vì tư, muốn ăn sạch nuốt sạch vàng bạc tài bảo mà sư phụ tích góp từng chút, vậy càng không thể không giết chúng ta diệt khẩu, chúng ta phải chạy nhanh thôi, nơi này không thể ở. Vàng bạc của sư phụ có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, mấy năm nay đi theo bọn họ ta cũng học được không ít chiêu trò rồi, đổi nơi khác rồi chúng ta tự mình làm Phật sống đi.

-Được. Vài người đàn ông căn bản không có độ điệp, cạo đầu trọc liền giả mạo hòa thượng xoa tay, nổi lên hùng tâm: -Nhưng, chìa khóa kim khố sư phụ mang trên người, một ngọn lửa to như vậy, chỉ sợ chìa khóa đã thành tro, chúng ta không mở được nha.

-Vô dụng. Lão đại trừng mắt nhìn hắn: -Còn cần chìa khóa cái rắm, không biết thuật ngũ quỷ vận chuyển, vậy ngươi không biết thuật ngũ đinh khai sơn à? Cầm theo dụng cụ, chúng ta đập kim khố!

-Bọn họ quả nhiên mang theo vàng bạc chạy trốn. Dương Lăng mỉm cười hỏi.

-Phải đấy, Quốc Công gia, tổng cộng mười một tên, chia làm hai nhóm, đều mang theo hành lý nhân lúc trời tối bỏ trốn.

-Ừ, theo dõi?

-Theo dõi.

-Được, ngày mai tin tức vừa truyền ra, liền dẫn quan phủ sai nha Bá Châu bắt bọn họ lại, một tên cũng đừng bỏ sót, có điều trước đó phải bí mật nhốt lại, không thể lộ ra. Bọn chúng là lá bài tẩy cuối cùng, không đến thời khắc mấu chốt nếu lật ra, sẽ dẫn đến hiệu quả không mong muốn. Ha ha, có điều tra bảo khố của bọn chúng chưa?

-Có. Bọn họ ở Long Tuyền tự chiếm một tòa đại điện, bởi vì tín đồ đông đúc, phương trượng Long Tuyền tự cũng không dám trêu chọc bọn họ, trước nay cũng không cho các đệ tử qua đó. Tòa viện kia vẫn bị bọn họ chiếm, sau khi bọn họ trốn Long Tuyền tự còn chưa ai biết.

-Chúng ta phái người đi vào điều tra, phát hiện phía dưới thiện phòng đào hầm ngầm, sửa cửa ngầm, lúc kiểm tra thì cửa chính đã bị bổ vỡ. Bên trong còn vứt bỏ lung tung một số châu báu ngọc khí, đồ trang sức không dễ đổi thành tiền mặt, vàng bạc có sẵn không nhiều lắm, hẳn là bị đệ tử của bốn yêu tăng lấy đi.

Dương Lăng gật đầu, nói:

-Tốt, giữ nguyên hiện trường đừng đụng đến, sáng sớm mai, bổn Công gia phải đi tiếp nhận tài sản.

Ngày thứ hai, Tri châu Bá Châu Phàn Mạch Ly, Thôi quan Giang Hải Văn suất lĩnh nha dịch tam ban. Dương Lăng dẫn theo thân binh, lại gọi Bảo giáp Lý chính, thân sĩ đại biểu các nơi trong thành. Dân chúng bị kích động chen chúc chạy tới Long Tuyền tự, dọc theo đường đi nghe nói dân chúng gia nhập càng lúc càng nhiều, hợp thành một con rồng người dài ngoằng.

Long Tuyền tự Bá Châu, nằm ở trấn Tín An Bá Châu, xây dựng từ thời Đường mạt, nguyên danh là Long Hoa Tự, thời Kim đổi thành "Phổ Chiếu Thiền Viện", thời Nguyên định danh là Long Tuyền tự. Hai bên trục chính trước Đại Hùng bảo điện trong tự viện có hai miệng giếng cổ, nước tuôn như suối, vì thế được gọi là "Long Tuyền".

Trong chùa chính điện Đại Hùng bảo điện rộng ba gian, sâu ba gian. Phía sau là Thiên Thủ Phật Các. Bên cạnh có viện ba gian, viện bên cạnh này chính là ổ tặc bị bốn thánh tăng lúc trước lấy danh nghĩa ngủ lại dần dần chiếm lấy, thậm chí không cho hòa thượng Long Tuyền tự bước vào nửa bước. Trong mắt các tín đồ cuồng nhiệt nơi này càng là thánh địa nghiêm trang hơn cả chính điện Đại Hùng bảo điện.

Giờ phút này, thánh địa trong suy nghĩ của họ một mảnh hỗn độn, cửa ngầm bị phá vỡ, vàng bạc rơi rụng, cảnh tượng người đi miếu trống không, khiến tất cả tín đồ sợ ngây người: Điều này sao có thể? Những đệ tử các Phật gia tự mình dạy dỗ không ngờ ruồng bỏ Phật tổ, đánh cắp vàng bạc bỏ trốn mất dạng rồi?

Giữa một mảnh tĩnh mịch như đất chết, Dương đại thần côn sáng chói lên đài, ngay tại chỗ phát biểu thần dụ đầu tiên của hắn: -Các vị hương thân, thân sĩ, bốn vị thần tăng phi thăng Linh sơn rồi. Bổn quan cũng giống như mọi người, tưởng nhớ sâu sắc âm dung tiếu mạo của bốn vị tháng tăng, và phẩm đức đại sư đáng kính đáng yêu của họ.

-Những tài bảo này là Phật gia để lại cho mọi người. Các vị dân chúng, vì hiến góp tiền nhang, kính hiến trước Phật, mà bán hết tất cả gia sản. Thành kính của các vị, bốn vị thần tăng trên trời có linh cũng khắc ghi trong lòng. Bốn vị thần tăng truyền xuống pháp chỉ, lệnh bổn quan dựa theo giàu nghèo và lúc trước hiến góp bao nhiêu, trả lại tài sản tương ứng. Nhưng đệ tử của bốn vị thần tăng đã thấy tiền sáng mắt, phản bội thần Phật bỏ trốn mất dạng rồi.

-Ta, và Phàn đại nhân, Giang Thôi quan, nhất định sẽ phái người tập nã, chúng ta nhất định sẽ dốc sức bắt bọn họ về quy án, bồi thường tổn thất của mọi người. Bây giờ, chỉ còn lại có chút tài sản này, mọi người đừng vội, đừng hoảng, mời mọi người xếp hàng, tự giác duy trì trật tự, trước hết ta lấy số tài bảo còn sót lại này, phân phát cho các vị.

-Mọi thứ trong đại điện này đều là của các vị, xin mọi người yên tâm, quan phủ chúng ta một xu cũng không cần. Các vị hương thân chưa được chia cũng không cần sốt ruột, các vị trước tiên đến quan phủ đăng ký, nếu, một khi, chẳng may chúng ta có thể bắt được phản đồ đã bỏ trốn, hơn nữa bọn họ còn chưa tiêu xài sạch tiền, chúng ta sẽ gọi các vị tới tiếp tục phân chia.

Dân chúng vừa nghe liền sốt ruột, nếu, một khi, chẳng may? Còn...còn phải là chưa bị bọn họ tiêu xài, vậy nắm chắc được bao nhiêu chứ? Nếu hôm nay không chia cho ta, há chẳng phải là phải nghe theo mệnh trời ư?

Đây là chiến thuật tâm lý mà Dương đại thần côn chơi, vốn dĩ các tín đồ này cam tâm tình nguyện thắt lưng buộc bụng, quyên tiền ra làm tiền nhang dầu, là để làm gì? Là để trồng thiện nhân được thiện quả, kiếp sau có phúc báo nha. Bây giờ Phật sống đã hứa với bọn họ tất cả lại tự mình thành tiên, tương lai thật xa vời. May mà bốn vị Phật sống nói rõ phải trả lại số tiền này cho bọn họ, hiện tại lại gây ra trò hề như vậy, đây chẳng phải là gà bay trứng vỡ công dã tràng sao?

Tham dục bắt đầu dâng lên trong lòng mỗi người. Đám dân chúng sôi trào, bắt đầu tranh trước sợ sau chen chúc giành phía trước, sợ đứng phía sau sẽ thiếu phần của bọn họ. Lòng tham đối với của cải, khát vọng thu hồi những tài bảo vốn thuộc về mình, ngay tại thời khắc này đã áp đảo sự cuồng nhiệt mù quáng với tôn giáo, hơn nữa không khí xung quanh cũng bị ảnh hưởng dần theo sự tranh đọat của người khác. Loại tâm lý này lây nhiễm cho nhau trở nên ngày càng mãnh liệt, nhanh chóng phát triển thành đại chiến không thua gì bạo loạn.