Ngược Về Thời Minh

Chương 306-3: Dùng trí lấy Đô Đô Trại (hạ) (3)




Vừa dứt lời thì sắc mặt mọi người thức thì nghiêm nghị, vẻ mặt cười hoàn toàn biến mất. Dương Lăng trầm ngâm một hồi lâu, nhẹ nhàng nói:

- Là bổn quan đánh giá cao trí tuệ của đám người Man kia, ta vốn cho rằng bọn chúng sẽ không dám làm hại tính mạng thế tử, e rằng thế tử lành ít dữ nhiều rồi, đây là lỗi của bổn quan.

Chu Nhượng Cận vội cười nói:

- Đại nhân đừng tự trách, ban đầu Yên đại nhân trách cứ là phải, giang sơn xã tắc Đại Minh ta không cho phép xâm phạm, cho dù Hoàng đế bị bắt, cũng chưa từng cúi đầu trước Man nhân, há có thể vì tính mạng Vương huynh, cá nhân một người, mà lấy triều đình ra để trao đổi.

Gã do dự một lúc, bất chợt đứng dậy nói:

- Tại hạ chỉ còn một chuyện thỉnh cầu đại nhân, vẫn mong Khâm sai đại nhân có thể cho phép!

Dương Lăng vô cùng bất ngờ, vội vàng đứng dậy nói:

- Nhị vương tử chớ nên khách khí, có chuyện mời nói!

Chu Nhượng Cận nói:

- Lần này xuất binh Cửu Ti Thành, xin Đại nhân nhất định cho tại hạ lĩnh một đường binh, thân trảm địch tù, báo thù cho Vương huynh!

Dương Lăng còn chưa lên tiếng, chúng quan viên đã ầm ầm khuyên can: Đây không phải chuyện đùa nha? Thế tử coi bộ chết chắc rồi, trước mắt Chu Nhượng Cận là người kế thừa duy nhất của Thục Vương, trên chiến trường đao thương vô nhãn, nếu chẳng may có tốt xấu gì, đời của Thục Vương sẽ không còn người nối dõi nữa.

Mọi người không ngừng khuyên can, Chu Nhượng Cận nghiêm nghị nói:

- Chư vị đại nhân không cần khuyên nữa, về công, bình định loạn tặc Ba Thục, Nhượng Cận thân là Vương Tử Ba Thục nghĩa bất dung từ! Về tư, Vương huynh bị hại, thân là huynh đệ đồng bào, vì huynh báo thù, Nhượng Cận lại tiếc rẻ thân này ư? Huống chi Chu Nhượng Cận ta chẳng phải thư sinh nhu nhược, ta luyện đầy mình võ nghệ, đối phó với người Man, còn thừa sức nữa là khác!

Mọi người thấy thái độ gã kiên quyết, không thể khuyên răn, liền lần lượt dùng ánh mắt cầu cứu Dương Lăng. Dương Lăng suy nghĩ một lúc, trong lòng bất chợt có tính toán: bảo gã theo cũng không sao, chỉ cần không để gã lên chiến trường là được. Thế tử mười phần hết tám chín phần đã chết rồi, để gã lập phần công lao, tiến lên làm Thế tử Thục Vương cũng là chuyện đương nhiên phải vậy.

Nghĩ đến đây, Dương Lăng mỉm cười gật đầu nói:

- Được! Đất Ba Thục, vốn dĩ là Thục Vương trị vì, thế thì để Nhị Vương Tử thay phụ thân bình định Cửu Ti Thành đi!

Cửu Ti Thành nằm ở sâu trong rừng núi Cửu Ti cách huyện Tây Nam hơn trăm dặm, núi cao đồi dốc, nham treo vách đứng, rừng núi sâu rộng, cỏ dại um tùm che khuất lối, địa hình vô cùng hiểm ác. Man nhân dựa vào núi xưng Vương, xây dựng thành trì nơi đây. Nghe nói sau khi xây xong tòa thành, không biết to lớn nhường nào, dùng dây thừng đo đạc, dây thừng dùng hết, chỉ mới vây được một nửa, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đổi dùng tơ tằm đo lại từ đầu, vẻn vẹn dùng hết chín lượng tơ tằm. Cho nên người Man mới đặt tên cho tòa thành là Cửu Ti Thành, còn có người thì nói do Đô Chưởng Man có chín cái họ, nên xưng là Cửu Ti Thành.

Cửu Ti Thành lương nhiều tướng rộng, dễ thủ khó công, đều nói người Man gian khổ, nhưng nghe nói trong Cửu Ti Thành bò dê thành đàn, lương thực thành núi, trên núi rộng lớn tùy ý chăn thả, săn bắn. Còn mở rộng đất đai màu mỡ, mảnh đất này nếu vây mà không công, nó có thể thủ thành cả trăm năm cũng không thành vấn đề.

Trong Cửu Ti Thành có người Man A Đại tự xưng Đại Vương xây dựng vương cung, trước có Đại Đô Môn, Tiểu Đô Môn, qua khỏi đại vương cung, sau còn có kho và tây quan khẩu Đại Vương. Từ khi Lăng Tiểu Thành và Đô Đô Trại liên tục thất thủ. A Đại ở Cửu Ti Thành đã rộng rãi cho đào chiến hào công sự che chắn, phòng vệ nghiêm ngặt, gã và bào đệ A Nhị, còn có tướng Man thân tín Phương Tam trấn thủ, hiệu xưng là tam hùng tướng Đô Chưởng Man.

Muốn vào trong Cửu Ti Thành, chính giữa có trường cốc dài, nếu quân đội tiến vào trong cốc, hai bên người Man dùng đá nham tấn công, không đường thoái lui. Dương Lăng đến huyện Nhung, liền bắt đầu tổ chức người ngựa thử công núi, thậm chí chế xe một bánh có gỗ xéo trên đỉnh làm dù, yểm hộ quân binh lên núi, nhưng những thứ này đều không thể ứng phó được nếu người Man ném từ trên cao xuống những tảng đá nham thạch lớn. Liên tục công phá vài hôm, tổn thất thảm thương, mắt thấy cách này không ổn, Dương Lăng tạm thời dừng công, đích thân lên núi do thám địa hình.

Dương Lăng đứng ở một chỗ trên đỉnh núi cao, trầm ngâm lặng im nhìn mây mù lách qua những ngọn núi cao hiểm trở. Một lúc sau, hắn mới ngồi xuống một tảng đá lớn, chau mày nói:

- Núi này hung hiểm, không dễ bắt lửa. Miễn cưỡng tấn công, khó là khó ở hai vách Cửu Ti vừa hẹp vừa dài, không biết phải tổn hao bao nhiêu người ngựa mới có thể công được vào trong. Nếu như vậy mà không công, lương thảo trên núi nghèo nàn, bốn mùa lại khí hậu khó lường, đại quân không nơi đóng quân đã đành, chỉ riêng về dầm mưa chướng sương, đã có thể gây ra ôn dịch cho quân lính, chúng ta một đường đến đây, không có khó khăn nào là không kiên trì vượt qua,chẳng lẽ chỉ còn cửa ải cuối cùng này, lại thật sự không thể qua nổi hay sao?

Tống Tiểu Ái nói:

- Đúng đấy, sĩ binh của Đô Chưởng Man ở Cửu Ti Thành tính hết cũng không quá bốn nghìn người, nếu thật sự đánh nhau thì chẳng phải đối thủ của bảy vạn đại quân triều đình, vấn đề là làm sao có thể đánh đến dưới chân Cửu Ti Thành, hai vách núi này thật cực chẳng đã muốn đào nó lên ấy?

Dương Lăng nghe xong gượng cười nói, lời nói ba hoa hùng hồn lúc trước, chẳng ngờ Tống Tiểu Ái lại ghi nhớ trong lòng, nhưng xem hai đỉnh vách núi này, cho dù dùng thuốc nổ thời hiện đại để công phá, muốn nổ bằng nó cũng là chuyện khó, huống hồ là nói đến việc đào rỗng nó.

Chính vào lúc này, Chu Nhượng Cận dẫn theo một người hàm không có râu, mặt mày đỏ ửng leo từ dưới núi lên. Người đó thân thủ cường tráng, leo núi như bay, Chu Nhượng Cận cũng mặt không đỏ hơi thở không gấp, xem ra lời nói hôm đấy của gã là thật, quả nhiên tinh thông một mình võ nghệ đấy nhá.

Chu Nhượng Cận thấy Dương Lăng, chắp tay nói:

- Đại nhân, ngài đã nghĩ ra kế sách phá núi chưa?

Dương Lăng đứng dậy nghênh đón, lắc đầu nói:

- Khó, Cửu Ti Thành này giống y như một quả óc chó, chính là vỏ ngoài cứng cáp khó công phá, nếu công được vào trong thì trái lại chẳng còn gì đáng ngại nữa, Đông Doanh quan hôm qua lại phái người đưa chiếu hàng cho A Đại, A Đại chẳng có nửa lời hồi đáp, trái lại còn gia tăng thủ quân ở hai vách núi, coi bộ dạng là ngoan cố chống đỡ đến cùng.

Chu Nhượng Cận hiểu rõ ý của Dương Lăng, thần sắc không khỏi buồn bã, một lúc lâu sau mới chấn tỉnh lại tinh thần nói:

- Đại nhân, đây là vị bạn hữu tốt của ta, một vị huynh đệ tộc Di, hắn tên Cát Phan. Hắn và người Man có làm ăn qua lại, từng đuổi bò dê để đổi lấy trống đồng chế tác của người Man, nhiều lần đi qua con đường này, hắn nói với ta, ngoại trừ con đường này, trong núi còn có một con đường tắt có thể đến được dưới chân Cửu Ti Thành, không biết có giúp ích gì cho Đại nhân hay không?

Dương Lăng tinh thần phấn chấn, vội vàng mời Cát Phan ngồi, tường tận gặn hỏi tình hình. Tình hình phát triển như hiện nay, phụ thân Cát Phan xem xét thời thế, sức ủng hộ triều đình cũng gia tăng, Cát Phan Ngõa Tây vốn là nể tình bằng hữu, mới theo y đến đây, giờ trái lại thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ quan binh, vì tộc lập hạ phần công lao.