Ngược Về Thời Minh

Chương 280-3: Đêm nay kéo lưới (3)




Hàn Vũ vừa chỉ huy quan binh chém giết đám hải tặc ở trong từng sơn động, vừa sử dụng tấn công tâm lý, hô to khắp nơi:

- Triều đình phái năm vạn đại quân diệt phỉ, đảo sinh đôi đã bị chúng ta công chiếm rồi!

- Lão Tinh đầu hàng rồi, chính hắn dẫn chúng ta đến đây.

- Hải Cẩu Tử trốn mất rồi, mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

Trong màn đêm, đám hải tặc căn bản không có sự chỉ huy thống nhất, ai cũng không rõ bản thân mình còn lại bao nhiêu người, quan binh có bao nhiêu người, Đại đầu lĩnh đã chạy trốn hay chưa, Nhị đầu lĩnh đã hàng hay chưa. Lại thêm mấy ngày trước Hải Cẩu Tử đã mang bộ hạ cũ cùng chung hoạn nạn với mình giao cho Dương Lăng để được tín nhiệm, khiến cho rất nhiều bộ hạ lòng sinh oán giận. Nghe xong những lời này, ý chí chiến đấu đã mất, bọn họ bắt đầu bỏ chạy tán loạn.

Hàn Vũ có ý muốn thả ra một lỗ hổng, phàm là kẻ trốn ra bến thuyền phía bắc đoạt thuyền ra biển, y một mực không ngăn cản, chỉ tấn công mạnh mẽ ở hai bên đảo. Áp lực tâm lý do hỏa tiễn và hỏa súng của quân Minh tạo thành lớn hơn nhiều so với lực sát thương thực tế. Lúc Hải Cẩu Tử tay múa hai thanh đại đao từ trong động xông ra, người y có thể chỉ huy và liên hệ, chỉ có hơn trăm tên hầu cận thủ vệ ở trong động, trên hai hòn đảo đối diện nhau vang lên tiếng la giết ầm trời, căn bản không phân rõ được địch ta.

Thuyền tràn vào bến thuyền càng lúc càng đông, bọn họ biết cửa ra biển phía bắc có mấy trăm khẩu đại pháo, trong đêm đen nếu nhằm về phía đó mà xông vào, căn bản không tài nào ra hiệu, chỉ có thể bị hạm pháo của Bành Tiểu Dạng công kích không tha, cho nên phần đông thuyền đều dồn cục lại, đan xen lẫn nhau, khiến cho thuyền lớn của đám hải tặc cũng toàn bộ bị hỗn loạn. Ngay cả khi có tên hải tặc nào cố sức lên thuyền, cũng không tài nào lái ra ngoài được.

Hàn Vũ cố ý thả lỏng bến thuyền phía bắc, từng chiếc thuyền hải tặc vội vã giong buồm lên, chạy về phía cửa biển phía bắc, sau đó những cánh buồm đã đi được một nửa đường, thì nghe thấy tiếng pháo dày đặc ở phía trước, giống như tiếng sấm chớp trước cơn mưa rào, trong màn đêm xuất hiện mấy trăm "Tia chớp" đỏ rực.

Lấy có chuẩn bị đánh với không chuẩn bị, đám hải tặc tung hoành tứ hải đã hoàn toàn trở thành lũ ô hợp, không ai còn chịu nghe mệnh lệnh của người khác nữa. Bị đánh cho tan tác chim muông, có những kẻ lợi dụng sự hiểu biết của mình đối với hòn đảo, ẩn nấp trong rừng cây, hang động, thuyền trong hạp cốc. Như vậy lại càng thuận lợi cho quân Minh tiêu diệt hơn.

Đảo sinh đôi, một đêm giết chóc.

Máu tươi, nhuộm đỏ cả cảng biển từng mang đến vô số của cải

Sau yến hội, Tuyết Miêu nhớ đến chuyện trú chân của hơn vạn bộ hạ. Tuy nói ở đó có người huynh đệ Nhị Đản mà y tin tưởng nhất chỉ huy, nhưng dù sao ở đây cũng không được như đảo rùa mình đã làm ăn nhiều năm, không quay về được, trong lòng quả không yên tâm lắm.

Y và Dương Lăng sóng vai đứng trước tửu lâu "Thọ Sơn đình", quan viên văn võ mặt mỉm cười, thân sĩ Phúc Châu tiễn bước, sau đó chắp tay nói với Dương Lăng:

- Đại nhân, Văn mỗ là người mới hàng, một tấc công cũng chưa lập, được đại nhân khoản đãi như mơ thế này, hạ quan thực cảm kích vô ngần. Bộ hạ của hạ quan ngang tàng quen thói, hạ quan sợ bọn họ sẽ làm xằng bậy ở nơi trú quân, làm ra chuyện làm xấu thanh danh triều đình, muốn quay trở về xem xem.

Dương Lăng kéo y một cái, nói:

- Ầy, gấp cái gì chứ? Nơi quý bộ trú đóng bốn phía không có thôn xóm, cho dù có say rượu gây chuyện, chẳng qua cũng chỉ là say xỉn trên đất bồi, ha ha ha, không vội không vội. Đêm nay, Hà Tổng binh, Lưu Tri phủ còn muốn vui vẻ tới bến với ngài đấy.

Hắn dí sát vào tai của Tuyết Miêu, cười bí hiểm, nói:

- Hơn nữa còn mời tứ đại danh kỹ của Phúc Châu tiếp khách, ha ha, đêm nay chúng ta không say không về, không say không về.

Tuyết Miêu thì lại không hứng thú gì lắm đối với nữ sắc, y nghe vậy cười khổ không ngừng, nhưng hiện tại còn nhiều thứ phải dựa dẫm Dương Lăng, y lại không muốn đắc tội với người tâm phúc trước mặt Hoàng Đế. Trong lúc khó xử, Dương Lăng cười nói:

- Như vậy đi, mời bảy vị thủ lĩnh đi về trước, Văn đại nhân và ba vị công tử đêm nay dự tiệc. Các vị hiện tại ở trong thành cũng có nhà của riêng mình. Bản quan trước tiên phái người đưa các vị trở về nghỉ ngơi một chút.

Tuyết Miêu lại khó mà phật ý tốt của Dương Lăng, đành phải lệnh cho bảy vị thủ lĩnh trở về nơi trú đóng trước. Ngay trước mặt Dương Lăng, y cũng không tiện dặn dò gì nhiều, đành phải nói mấy điều để ước thúc bộ hạ, không được sinh sự.

Bảy vị thủ lĩnh cáo từ với Dương Lăng và Tuyết Miêu rồi rời khỏi. Dương Lăng phái kiệu quan đưa Tuyết Miêu về dinh thự của y. Tuyết Miêu xoay người nhìn ngôi nhà này của mình một hồi, nhìn phòng ốc, sân nhà, tường vách, kiến trúc vô cùng khí phái. Lại đi thêm ra sau đến khúc uyển, có hòn non bộ, tuyệt đẹp vô cùng.

Tuyết Miêu thấy rất là vừa lòng. Mang theo mấy phần men say, y nằm lên ghế trong căn phòng lạnh lẽo bốn phía trống không, trong hồ nước hương sen thơm ngáy, phảng phất theo gió, bồng bềnh như đang trên mây, thật sự là thoải mái khó tả.

Khi trời nhá nhem tối, quả nhiên Dương Lăng phái kiệu đến đón, lại đổi thành mời y đến dự tiệc ở một "Ỷ Thúy lâu". Lúc này đã tối, cả hai đều thay một bộ thường phục, đã mời Oanh Oanh Yến Yến, tuyệt đại giai nhân đến tiếp khách.

Vì buổi trưa vừa mới dùng tiệc rượu, nên trước tiên mọi người thưởng trà đàm luận, nói chuyện phiếm một hồi lâu mới đi đến chủ đề chính. Bọn họ bắt đầu đề cập đến chuyển trù tính xây dựng thủy sư hải vận và trang bị chiến hạm, hỏa khí trong tương lai, và quy mô binh lính được cho phép. Tuyết Miêu nghe như mở cờ trong bụng, đợi đến lúc tiệc rượu mở màn lần nữa, y cầm bình rót rượu, nâng chén mời uống, bày tỏ sự biết ơn trong lòng.

Trong thành đang chè chén, còn đám cướp ở Hồng Biên Châu đã cơm nước no nê, rất nhiều doanh hải tặc đã vang lên tiếng ngáy như sấm. Cho dù Nhị Đản yêu cầu các doanh phái người trú thủ, không được sơ suất, nhưng thủ lĩnh các doanh trại từ trong thành trở về, ai nấy đều đã sớm say men.

Ở trong thành, bọn họ được các quan văn võ mở miệng một tiếng gọi đại nhân thì sớm đã tiêu tan toàn bộ sự phòng bị, ngược lại cảm thấy Nhị Đản có chút chuyện bé xé ra to, cho nên tuy ngoài mặt đáp ứng, nhưng đợi khi y vừa đi liền lấy quan phục của mình ra mặc chỉnh tề, khoe mẽ trước mặt bộ hạ nhà mình một phen, sau đó dương dương tự đắc cất quan phục vào, đi lên lầu ngủ với nữ nhân. Vậy thì ai còn chịu phái ra một binh một tốt nào để cảnh giới? Thánh chỉ của Hoàng Đế, trong mắt đám hải tặc này, giống như là một bảng chữ vàng có tín nhiệm tuyệt đối.

Tổng doanh tuần binh do Nhị Đản phái ra, đi vòng các doanh trại mấy vòng, mắt thấy mọi người đều ngủ say, chỉ có bọn họ cảnh giới tuần tra, trong lòng vô cùng bất bình, liền đi mấy vòng để đối phó, rồi cũng trở về phòng mình đi ngủ.

Trong màn đêm thâm trầm, mười mấy Lang binh đi chân trần đóng giả làm hải tặc, lẳng lặng tiến vào doanh trại hải tặc. Ban ngày bọn họ mượn cơ hội đưa gạo, đã quan sát rõ địa thế xung quanh và chỗ đóng doanh của mấy tên hải tặc. Mảnh đất bồi này không có vật gì che chắn, vốn dĩ chỉ cần phái ra mấy tổ cảnh vệ, thì bọn họ sẽ rất khó trà trộn vào trong doanh. Nhưng hiện tại người người đều ngủ say, bọn họ cẩn thận quan sát mặt đất lặng lẽ tiến vào, lúc đi qua dòng sông nhỏ cũng không dừng lại, đã thuận lợi trà trộn được vào trong mấy doanh trại.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, không biết từ nơi nào vang lên tiếng kêu thảm thiết đầu tiên, sau đó lập tức có người hét to:

- Không xong rồi, Tuyết Miêu thông đồng quan bình, muốn dùng một mẻ lưới bắt hết chúng ta giao cho triều đình để lập công rồi. Chúng ta đã mắc lừa rồi, người của Tuyết Miêu đã tấn công rồi!

Tiếng hét vang lên, hải tặc các nơi đều bừng tỉnh, hải tặc bản bộ của Tuyết Miêu nghe được động tĩnh cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, đều bò dậy chạy lên trên bờ cát nhìn bốn phía, chỉ thấy một số nơi đã châm lửa, khắp nơi đều là người chạy tán loạn. Ngay sau đó liền có tên bắn lên bọn họ. Bất ngờ không kịp đề phòng, hơn mười người trúng tên ngã xuống. Lúc này người của Tuyết Miêu cũng nổi giận, lập tức cầm vũ khí lên phản kích.

Người của Tống Tiểu Ái thừa gió bẻ măng, một mặt tập kích người trong doanh của Tuyết Miêu, một mặt thừa dịp không chuẩn bị liền đồ sát hải tặc các đảo khác, đồng thời chạy trốn kêu la rằng Tuyết Miêu và quan binh muốn liên thủ tiêu diệt bọn họ, đồng thời quan binh bên bờ sông đối diện cũng phối hợp hành động, chỉ thấy dày đặc những bó đuốc di chuyển khắp bốn phía, làm ra vẻ giống như muốn hợp vây.

Những tên hải tặc vốn dĩ có hơi không tin Tuyết Miêu sẽ bắt bọn họ để lấy lòng triều đình nhìn thấy tình hình như vậy cũng không khỏi suy nghĩ nhiều. Sau khi mấy mũi ám tiễn bắn sượt qua đỉnh đầu bọn họ, bọn họ liền cầm đao thương lên giận dữ hô to rằng muốn giết chết tên Tuyết Miêu bội nghĩa, dẫn binh quay về đảo rùa.

Một trận đại loạn không còn lý trí, cũng không ai có đủ lý trí để ngưng được, tốc độ lan truyền còn nhanh hơn "Doanh khiếu". Kéo tất cả hải tặc vào một tràng chém giết, không ai có thể đi biện bạch cho, đao thương tiễn thất đến cạnh bên, bọn họ chỉ có ra sức vung vũ khí, giết đến đỏ cả mắt. Những tên "đồng bạn" xông đến trước mặt nhau kêu lên những tiếng "Ô ô" kỳ quái, mới có thể giữ được tính mạng của mình.