Ngược Về Thời Minh

Chương 277-1: Huynh đệ phản bội (1)




: Huynh đệ phản bội

Trên người mặc trường bào Hồ tơ thượng đẳng, đai lưng hổ phách khảm ngọc, đầu đội khăn bát phương, chân đi giày mềm đế đen, dưới cằm có chòm râu ba sợi, nhìn giống như một thư sinh nhà giàu có.

Gã chắp tay, đang thưởng thức bức thi họa hoa lê trên bình phong nạm vàng khảm đồi mồi khảm trai mỹ ngọc. Rèm tua bên cạnh được vén lên, có hai người một trước một sau đi ra.

Nam tử đi trước mặt như quan ngọc, mi thanh mục lang, chỉ mặc bào trắng đơn giản chứ không đeo gì nhiều. Mỹ nữ đi sau quần áo nhẹ mềm, tươi tắn mơn mởn, dung mạo có thể sánh với Hoa Giải Ngữ, Ngọc Sinh Hương. (Hoa Giải Ngữ, Ngọc Sinh Hương: đem so với hoa thì như là hoa biết nói, nếu đem so với ngọc thì như là ngọc toát hương thơm.)

Lưu Tri phủ liền vội vàng tiến lên, vui sướng nói: - Đây chính là Dương tổng đốc và Thành đại nhân của chúng ta.

Lưu Tri phủ hớn hở không phải bởi vì Dương Lăng. Cái gọi là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái. Lúc Lưu Tri phủ đảm nhiệm Đồng Tri thì quen biết tiểu muội sắc nước hương trời của Uông Tri phủ Uông Phi Lăng, có điều dù âm thầm thèm nhỏ dãi, cũng không dám có biểu hiện bất kính gì. Hiện tại mua nàng về phủ, chẳng những tướng mạo xinh đẹp, hơn nữa nghĩ đến thân phận trước kia của nàng, dĩ nhiên càng thêm yêu thương.

Uông Cửu muội tự biết gia tộc phạm vào trọng tội thông Oa bán nước, hiện tại không đến nỗi lưu lạc nơi bướm hoa hoặc bị bán làm nô tỳ, đã là hết sức may mắn, cho nên luôn dịu dàng nghe lời gã. Uông Tri phủ thỏa mãn trên giường, tinh thần sáng láng như thiếu niên, lúc làm việc lại càng có tinh thần gấp trăm lần, chẳng những không hề chậm trễ việc công, ngược lại từ sáng sớm đã đến làm việc rồi. Nghe nói người này từ Đông Hải đến, gã biết rõ vô cùng quan trọng đối với Dương Lăng, liền đích thân dẫn y tiến đến gặp.

Dương Lăng và Thành Khởi Vận cũng đang đánh giá người này, nhìn bề ngoài không giống Hải Cẩu Tử hay là đạo tặc Tuyết Miêu mà người ta miêu tả. Đang lúc nghi hoặc, thư sinh trung niên hào hoa phong nhã kia đã tiến lên quỳ hai đầu gối xuống, trán chạm đất, vô cùng cung kính nói: - Thảo dân Mã Không Văn ra mắt Dương đại nhân, Thành đại nhân.

Dương Lăng và Thành Khởi Vận nhìn nhau cười:

- Hóa ra chẳng phải mèo cũng không phải chó, mà là ngựa.

Lưu Tri phủ nhân cơ hội hạ thấp người nói: - Hạ quan còn có công vụ phải làm, xin cáo từ.

Dương Lăng giả động tác đỡ lên, thản nhiên nói: - Đứng lên đi, mời ngồi. Người đâu, pha trà.

Ba người an vị. Lúc này Mã Không Văn mới cẩn thận đánh giá, thấy vị Tổng đốc sáu tỉnh quyền khuynh triều dã này anh khí bừng bừng, mi thanh mục lang. Mỹ nữ ngồi chếch bên hắn quả thực là giai nhân tuyệt sắc mà cuộc đời y hiếm gặp.

Trên người mặc y phục mềm mại màu trắng thuần khiết, dán lên làn da mượt mà, tựa như không nhiễm hạt bụi. Một cây trâm ngọc bích trơn bóng cài ngang trên búi tóc, mái tóc đen bóng như gương. Một vẻ đẹp làm người khác hoa mắt.

Hai người ngồi cùng một chỗ, thực là trai tài gái sắc, một đôi người ngọc.

Dương Lăng nhìn y nói: - Ngươi từ Đông Hải tới?

Mã Không Văn vội hạ thấp người cung kính nói: - Vâng, thảo dân hổ thẹn. Vốn là một Tú tài thi rớt, bởi vì không kế sinh nhai phải gia nhập Đông Hải, nương nhờ Miêu gia.Được Miêu gia thu nhận và giúp đỡ, không phải lo kiếm miếng cơm ăn.

Dương Lăng cười cười nói:

- Ồ, hóa ra là người của Tuyết Miêu. Đây hẳn là quân sư của Tuyết Miêu, một loại nhân vật phụ tá rồi. Được Tuyết Miêu phái đến đây, xem ra Thành Khởi Vận đã đoán đúng.

Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Thành Khởi Vận một cái. Thành Khởi Vận mím môi khẽ mỉm cười. Dưới khóe miệng hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ vô cùng quyến rũ. Nàng đồng thời cũng liếc nhìn hắn một cái, mi mục như vẽ, trong ánh mắt quyến rũ đầy vẻ đắc ý.

Dương Lăng thấy lòng háo thắng của nàng trước sau không giảm, trong lòng thầm buồn cười, dời ánh mắt nói với Mã Không Văn: - Không biết Tuyết Miêu Đảo chủ phái tiên sinh đến có gì chỉ bảo?

Mã Không Văn vội nói:

- Không dám không dám. Miêu Đảo chủ vốn đích thân đến gặp mặt đại nhân, có điều hiện tại Đông Hải nhiều chuyện. Nghe nói trước đó vài ngày Tào Thiên Sủng của Tây Dương Phiên Quỷ bị người ta tàn sát đảo, tệ Đảo chủ lo lắng Phiên Quỷ ôm oán trả thù, họa kéo tới thân, nên ngày đêm đề phòng, không thể đi được. Cho nên mới phái thảo dân thay mặt ông ta đến bái kiến đại nhân.

Đảo Độc Long rõ ràng do Thủy sư triều đình tiêu diệt. Triều đình không công khai việc này, Mã Không Văn cũng không vạch trần, chỉ hàm hồ suy đoán giải thích thay cho Tuyết Miêu. Thật ra Tuyết Miêu không chịu đến là vì thiếu tin tưởng triều đình, sợ bị triều đình giữ lại làm con tin.

Song phương bàn luận một hồi. Hóa ra sau khi Hải Cẩu Tử tặng vàng bạc châu báu, tiền tài mỹ nữ cho Dương Lăng vẫn luôn gạt Tuyết Miêu. Nhưng Tuyết Miêu từ lâu đã cài tâm phúc bên cạnh Hải Cẩu Tử, đã biết việc này rồi. Hai bên đều âm thầm chờ tin tức của triều đình mới tiếp tục quyết định làm tiếp hay là ngừng.

Nhưng không biết tại sao Thành Khởi Vận lệnh Hà Tư Cải ba lần năm lượt đến Song Tự, thương lượng thảo luận đều là những vất đề tầm thường, thủy chung không sát nội dung thực chất. Hải Cẩu Tử không muốn biểu hiện quá mức bức thiết, cho nên cũng không thúc giục, nhưng trong lòng khó tránh khỏi không yên.

Y lén phái người tới Phúc Châu, nghe nói Dương Lăng vô cùng yêu thích mỹ nữ dị tộc mà y đã tặng, bất kể đi đâu cũng có đôi. Lúc này Hải Cẩu Tử mới yên tâm, triệu tập lão Tinh và một đám tâm phúc đến bàn bạc. Đám thuộc hạ này đều nhất trí cho rằng Dương Lăng cố ý kéo dài thời gian là để ép bảng giá thấp xuống, cho nên y cũng kìm chế, không chịu chủ động đề cập việc chiêu an.

Không ngờ y không vội, Tuyết Miêu lại nóng nảy, thấy song phương qua lại chặt chẽ, bàn bạc mấy thứ gì đó mà y không hề biết. Sau khi Bạch Tiểu Thảo tuyên bố nhận chiêu an của triều đình, Hải Cẩu Tử lại không hề công khai lui tới với triều đình, điều này tỏ rõ song phương đã tiến vào giai đoạn đàm phán thực chất, nhất định là sẽ có bí mật qua lại với nhau, mà y thủy chung không đếm xỉa đến, sao không gấp được chứ?

Y không tin Hải Cẩu Tử sẽ hại y, nhưng Hải Cẩu Tử muốn độc tài tiếp nhận việc triều đình chiêu an, tận lực mưu cầu lợi ích cho bản thân. Riêng chuyện này đã làm Tuyết Miêu cực kỳ không vui. Trận chiến tại đảo Độc Long, sau khi chứng kiến vũ lực của Thủy sư triều đình, Tuyết Miêu cực kỳ khiếp sợ, rốt cuộc không kìm nổi đi gặp Hải Cẩu Tử.

Hà Tư Cải khi găp mặt Hải Cẩu Tử từng "vô ý" lộ ra đã từng tiếp xúc với Tuyết Miêu. Tuy Hải Cẩu Tử bán tín bán nghi, nhưng gai nhọn đã đâm vào lòng y rồi. Y thấy Tuyết Miêu tới chơi, mặc dù trên mặt biểu lộ thân thiết giống như trước kia, nhưng trong lòng lại vô cùng cẩn trọng.

Tuyết Miêu làm bộ thương nghị về thế cục Đông Hải với y, nghiên cứu thảo luận khả năng nhận triều đình chiêu an giống như Vương Mỹ Nhân, Bạch Tiểu Thảo, trong lời nói thường thường một câu hai ý nghĩa, mang theo chút phẫn uất, vốn là âm thầm điểm ra việc mình đã nghe phong thanh y cùng triều đình qua lại, để vị đại ca kết bái này đừng coi mình là thằng ngốc.

Nhưng lọt vào Hải Cẩu Tử lại giống như Tuyết Miêu đang gạt mình qua lại với triều đình. Có điều thế lực của hắn ta hơi kém mình, địa bàn cũng không lớn bằng mình. Hiện tại triều đình trú binh ở Lưu Cầu, có thể nói trực tiếp cấu thành uy hiếp đối với địa bàn của hắn ta, dĩ nhiên cũng không có khả năng mở cho hắn ta ra điều kiện rất cao. Đây rõ ràng là đố kỵ rồi.

Đến lúc này Hải Cẩu Tử tỏa ra cảm giác ưu việt, vì thế đại khái tiết lộ tin tức mình đang đàm phán với triều đình, muốn Tuyết Miêu phối hợp với y, huynh đệ đồng tâm, vững vàng bức triều đình mở bảng giá cao.

Để Tuyết Miêu yên tâm, y còn thần thần bí bí thổi phồng mình có quan hệ chặt chẽ với Dương đại nhân như nào, triều đình coi trọng lời nói của y ra sao. Đây vốn là cố ý khoe ra trước mặt huynh đệ, đồng thời cũng đưa ra chút cảnh cáo.

"Ngươi đã đàm phán với triều đình, đừng nghĩ lão tử không biết. Quan hệ giữa ta và Dương đại nhân thân thiết hơn ngươi, ngươi đừng nên mang tâm tư khác, ngoan ngoãn đi theo ta lăn lộn, ta ăn thịt cũng sẽ không để ngươi thiếu canh uống."

Nhưng hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, từ lâu đã không còn thành thật như khi cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ nữa. Hai người cầm thương mang bổng, trong lời nói chứa tàng đao, cuối cùng tan rã trong không vui, khúc mắc trong lòng càng sâu hơn.