Ngược Về Thời Minh

Chương 272-3: Tâm nhược hữu linh (p3)




- Pháo của họ có thể bay nhanh như vậy sao? Ta nghe nói giặc Oa dùng chiến hạm của chúng ta sở dĩ thất bại chủ yếu chính là vì tốc độ không bằng người Tây Dương. Thành Khởi Vận nói xong, rất tự nhiên ngồi bên cạnh Dương Lăng.

Hai người mặc đồ nhẹ mỏng, khi nàng ngồi xuống đùi mình, Dương Lăng có thể cảm nhận được bộ mông mềm mại và đẫy đà của nàng.

Hắn tiếp tục nói: - Không chỉ là xạ tốc. Loại pháo này, trước có tinh chuẩn, sau có chiếu môn, hiệu quả nhắm tương đối khá, giá pháo thiết kế cũng phi thường hợp lý, có thể di động trái phải, thân pháo bên ngoài dùng gỗ bao bọc, cũng bỏ thêm vòng sắt.

- Vậy sao nó lại nhanh như vậy? Có bí quyết gì khác? Thành Khởi Vận dường như rất hứng thú hỏi.

- Ta nhìn bản vẽ của A Đức Ny, lại nhìn tận mắt thợ thủ công đảo khuôn, đúc, mài, hoàn thành một loạt trình tự, cho đến khi có thể sử dụng, nhưng nói thật, công nghệ ta không biết rõ, chỉ có thể nói đơn giản. Loại pháo Tây Dương trong nòng pháo lắp một nòng pháo độc lập, gọi đề tâm tâm pháo, cho nên đại pháo thực tế nòng pháo mẫu tử hai tầng.

Trong nòng pháo này đã được tính toán số hỏa dược trước, cũng dự trữ tốt, phóng ra khoảng cách ngắn, cho nên một khẩu pháo chỉ cần vài cái đề tâm thì xạ tốc cũng cực nhanh. Ngẫm lại xem đánh như vậy sao mà chịu được, bên này còn chưa kịp thả pháo vào họng pháo thì thuyền đã bị đánh thành cái sàng rồi...

Hơn nữa nòng pháo trước sau thông nhau nên rửa sạch và giải nhiệt nhanh, số thuốc chuẩn xác không dễ bị nổ nòng, bởi vì là hai tầng nên thứ dễ tổn hại là tử quản, chỉ cần đổi mới tử quản thì thời gian sử dụng cũng dài hơn.

- Theo lời đại nhân, A Đức Ny biết rất nhiều, nàng hiện tại bởi vì có thân phận vị hôn thê, thế là đã yên tâm làm việc cho đại nhân rồi sao?

Dương Lăng nhìn nàng hỏi: - Có ý gì?

Người giữ chức vụ cao lâu ngày đều có uy nghiêm. trong mắt Dương Lăng còn có lực xuyên thấu khiến Thành Khởi Vận thêm áy náy.

Thật nhanh. Lần đầu nhìn thấy hắn còn khá khiêm tốn, gần như không hiểu quy tắc quan trường, hiện giờ không chỉ nắm quyền, hơn nữa còn dần thành thục, có trí tuệ và uy nghiêm của một đại tướng trấn thủ một phương. Thân thể hắn cũng càng ngày càng tráng kiện, không còn là thư sinh yếu nhược trước đây.

Sự thành thục này, ánh mắt này khiến tâm Thành Khởi Vận rung động. Nằm sấp trong lòng nam nhân, được đôi tay mạnh mẽ của hắn. Nữ nhân sẽ cảm thấy bình yên như con thuyền nhỏ có cảng neo đậu. Thứ nữ nhân muốn không phải là sự ấm áp này sao?

Nàng thản nhiên cười nói: - Ta chỉ là nhắc nhở đại nhân. Nam nhân có thể bởi vì nghĩa khí hợp nhau, có thể bởi vì người có tiền đồ tốt mà đi theo làm tùy tùng, thề chết đi theo, nhưng nữ nhân không hiếm lạ mấy thứ đó. Nếu nàng ta đồng ý không oán không hối ở cùng ngài, cam tâm tình nguyện làm việc cho ngài, thì chỉ có một khả năng là đã yêu ngài.

A Đức Ny rất thông minh, nàng đã trải qua nhiều khúc chiết, cho nên trong lòng cũng tràn đầy cảnh giác, hiện tại ngươi liền giống nàng ngâm nước khi bắt lấy địa một khối tấm ván gỗ, chỉ có thể tạm thời làm cho nàng bình tĩnh trở lại. Nhưng khi nàng nghĩ thông suốt ngươi đã có mấy phòng thê thiếp khi, nàng sẽ đối với mình như thế thân phận của hiện tại sinh ra do dự, lo được lo mất.

Nếu đại nhân muốn nàng hạ quyết tâm thì phải để nàng không hoài nghi. CHo nàng một phần tình yêu, một gia đình. Đây không phải trao đổi, không có lợi ích. Ngoài ngài ra, nàng có thể yêu ai chứ?

Dương Lăng bình tĩnh nhìn nàng, gió nhẹ phất qua tay áo khiến đường cong dịu dàng nở nang, tươi ngon mọng nước. Hiện ra hơi thở độc đáo thanh nhã, tươi mát. Ánh mắt kia đón nhận ánh mắt của hắn, nhưng rồi lại muốn trốn tránh.

- Lần này nói rõ, nàng là vì A Đức Ny mà than thở, hay vẫn là vì bản thân? Nàng vì ta bận rộn, tận tâm tận lực, kỳ thật cũng là vì nguyện vọng này sao?

Nói đến bên miệng, Dương Lăng lại nuốt trở vào, hắn không hỏi, chỉ có điều bốn mắt nhìn nhau, đọc hiểu ý của đối phương, ánh mắt thật sự như có thể nói, đây là cảm giác tâm đầu ý hợp.

Nha hoàn tay cầm khay sơn đỏ, phía trên bày hai chén sứ Thanh Hoa và hai chiếc thìa bạc.

Nàng đến phá vỡ yên tĩnh giữa hai người, Thành Khởi Vận bảo nha hoàn đặt mâm lên kỷ trà, sau đó cầm lấy một cái chén, dùng thìa bạc múc một muỗng nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Dương Lăng.

Ngọt ngào, lành lạnh, đó là tiên lăng ướp lạnh, tuyết ngó sen, súp hạt sen, hương vị tươi ngọt mát mẻ như chảy vào lòng, điều khiến người ta thích ý hơn nữa chính là giai nhân như ngọc đầy vẻ dịu dàng kia.

Uống một chén ướp lạnh xong, Dương Lăng liếm môi nói: - Rất ngon, A Đức Ny mệt muốn chết rồi, vừa về đã đi ngủ, lát nữa đưa cho nàng một chén đi.

Thành Khởi Vận hờn dỗi nhìn hắn, lập tức tươi cười: - Sớm đã chuẩn bị rồi, cho người mang qua còn nói cho nàng biết, nói là vị hôn... phu đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Dương Lăng không nói gì cười khổ, Thành Khởi Vận buông bát thìa, khẽ cười nói:

- Ngài cũng mệt mỏi rồi, ở đây nghỉ trưa đi, ta thổi tiêu cho ngài nghe.

Tiếng trúc miên man tình ý, như dòng nước uốn lượn, chim hót ve kêu nhộn nhạo ở hành lang.

Mặt trời rực rỡ chiếu rọi.

Dưới tán cây nho, người tập viết chữ, người thổi tiêu.

Đây là chuyện tốt cỡ nào, ở nơi chiến hỏa thuốc súng, nơi nơi sát phạt, không biết có bao người ghen tị.

Dương Lăng khép hai mắt, lẩm bẩm nói: - Đúc pháo cục chính nắm chặt đúc pháo thần công, để trang bị Thủy sư, lúc này cũng không thật muốn có chuyện, nàng cũng mệt mỏi rồi, ngày mai.... Dẫn nàng và A Đức Ny vào trong núi du ngoạn, ăn cơm dã ngoại, câu..câu cá...

Phúc Châu xây dựng vào những năm đầu Tây Hán, qua nhiều thế hệ đều là trung tâm chính trị, quân sự. Nhân bên trong thành có Ô Thạch Sơn, Vu Sơn, Bình Sơn 3 núi thành thế chân vạc.

Câu cửa miệng nói Nam Kinh xem đá, Tô Châu xem nha đầu, Vô Tích xem cốt đầu, Hàng Châu xem triều đầu. Mà Phúc Châu cũng có đặc sắc riêng, dù và lược Phúc Châu cùng thoát thai tất khí được xưng tam bảo. Tinh mỹ thoát thai tính chất như ngọc cùng chiếc lược chải đầu kia đã sớm bay vào khuê phòng của A Đức Ny.

Trên danh nghĩa những vật này là Dương Lăng đưa đấy, kỳ thật vẫn là tâm tư tinh tế của Thành Khởi Vận. Nữ nhân nếu hận ai sẽ là chuyện rất đáng sợ, Dương Lăng cũng không hy vọng hai phụ tá đắc lực cả ngày lục đục với nhau, cho nên sớm nói với A Đức Ny chân tướng.

Kết quả là không xảy ra chuyện gì. Dù sao A Đức Ny cũng là người thông minh, nữ nhân thông minh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Giờ phút này A Đức Ny đang cầm trong tay một trong tam bảo dù Phúc Châu. Đây là một cây dù thêu hình bức tranh, là do cửa hàng lâu đời nhất Phúc Châu Lưu gia chế tạo, cũng mời Lâm lão phu tử họa bút, có thể nói là một kiện tinh phẩm.

Đi ra khỏi thành là một không gian bừng sáng, chỉ thấy phía trước là một thác nước nhỏ, phía trước bắt đầu xuất hiện những khu rừng trúc.

Cảnh sắc như tranh vô cùng hấp dẫn A Đức Ny, nàng vui sướng ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp, thỉnh thoảng kéo lấy Thành Khởi Vận, nhảy nhót chỉ trỏ.