Ngược Về Thời Minh

Chương 174: Mãnh hổ phá vây




Trước mặt là vài chục gốc táo to, ở giữa là một con đường dẫn đến một cây cầu, vượt qua cây cầu nọ là đã đến địa giới Cao Lão trang. Lá cây đã rụng hết, những gốc táo già hình thù kì lạ có vẻ hơi quỷ dị giữa màn đêm.

Quen thuộc đường lối, Dương Hổ giơ tay phất nhẹ rồi lập tức chạy tới. Bọn hắn chỉ còn cách rừng táo chừng hơn hai mươi trượng thì trước mặt chợt có một chùm ánh lửa bắn lên cao, cảnh vật chung quanh hiện rõ trong màn đêm. Dương Hổ không khỏi cả kinh, bước chân vừa hơi chậm lại thì giữa không trung đã nổ bùng một quả cầu lửa.

Ánh sáng chiếu lên rực rỡ, nhưng tiếng nổ thì lại rất nhỏ, khói lửa bừng lên rồi vụt tắt, trong khu rừng phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người. Cũng chẳng rõ có bao nhiêu người tất cả, nhưng dưới ánh trăng mờ mịt, ánh sáng lạnh ngắt phản chiếu từ những thanh vũ khí thì lại tràn ngập những luồng sát khí khiến người ta phải rùng mình.

Tên sơn tặc Mã Nhị theo sát bên cạnh Dương Hổ kinh hãi kêu lên:

- Hổ ca! Bọn chó săn đã phòng bị rồi, chúng ta mau rút thôi!

Dương Hổ cũng kinh hãi không ít, nhìn tình hình này thì rõ ràng quan binh đã sớm mai phục ở đây. Sao tin tức bị rò rỉ được?

Dương Lăng đã chuẩn bị sẵn, đêm nay muốn động đến y e là không còn cơ hội rồi. Trong lòng Dương Hổ thầm bực bội nhưng cũng chẳng sợ hãi chút nào, sự bất tài của quan binh hắn sớm đã lãnh giáo qua. Cho dù đám sơn tặc bình thường đi chăng nữa thì bọn quan binh nếu không có quân số đông gấp mấy lần thì cũng chẳng dám tùy tiện trêu chọc, huống chi lần này để ám sát Hoàng đế Chính Đức hắn đã mang tới kinh sư toàn những thủ hạ đắc lực.

Chẳng hề sợ hãi, Dương Hổ lạnh lùng nhìn về phía trước. Nhận thấy số người đột ngột xuất hiện trong rừng có khoảng hai trăm, nhân số hai bên tương đương nhau nên hắn lại càng trấn tĩnh. Hắn lập tức cao giọng ra lệnh:

- Các huynh đệ đừng rối loạn! Bọn chúng không đông, hãy lập tức rút về phía sau.

Đúng lúc này, ở hai bên cánh cũng có người kinh hãi kêu lên:

- Hổ ca! Bên này cũng có người. Mẹ nó, chúng ta bị bao vây rồi.

Dương Hổ kinh hãi đảo mắt nhìn qua hai bên. Dưới ánh trăng tà, hắn nhìn thấy từ những cánh đồng hoang hai bên cánh cũng đột nhiên xuất hiện vô số quan binh. Những kẻ này không nói một lời, chỉ lặng lẽ tiến đến, mang theo một luồng áp lực và sát khí vô hình khiến người ta run sợ.

Dương Hổ thấy vậy trái tim bất giác run lên, Điền lão tứ từ phía sau lại chợt kêu lớn:

- Phía sau cũng có người! Hổ ca, xông ra ngoài thôi!

Dương Hổ dừng chân lại, nghiến răng:

- Các huynh đệ, lao ra ngoài thôi! Đến điểm hẹn lấy ngựa rồi phải lập tức chia nhau rời khỏi kinh sư!

Lúc này các quan binh đột nhiên xuất hiện từ bốn phía đã tiến đến khoảng hơn hai mươi trượng (khoảng 67m), loáng thoáng nghe có người hô:

- Bắn!

Tiếng tên xé gió bay tới vun vút, một loạt những tiếng kêu thảm vang lên, bốn phía xung quanh đã có mấy chục tên sơn tặc trúng tên gục ngã, cả bọn lập tức trở nên hỗn loạn. Những phiên tử dưới tay Dương Lăng đều xuất thân từ quân ngũ, mà quân đội tác chiến lấy cung nỏ làm đầu; chỉ mong giết được càng nhiều kẻ địch càng tốt, ai còn quan tâm đến việc so bì võ nghệ cá nhân?

Trong quân có nỏ cứng, lực sát thương có thể xa tới ngàn bước chân, cung nỏ thì có thể đưa người ta vào chỗ chết trong phạm vi ba trăm bước. Thần Cơ doanh của Dương Lăng lấy hỏa khí làm chủ, ngoại trừ năm trăm cận vệ của Dương Lăng, phần lớn đều không sở trường cung nỏ.

Nếu đám phiênt ử Nội xưởng sử dụng một lượng lớn hỏa khí để ra đòn phủ đầu ngay ở gần kinh sư thì âm thanh phát ra một là sẽ làm kinh động trăm họ, hai là nếu chuyện lọt vào trong cung, e rằng sẽ khiến triều đình kiêng dè, nghi kỵ. Do đó lần chiến đấu này mọi quan binh đều được trang bị nỏ liên châu.

Nỏ liên châu chỉ có phạm vi sát thương trong vòng bốn mươi trượng, nhưng hộp tên lại chưa được mười mũi, mỗi lần có thể bắn liên tiếp đượcmười phát. Hơn nữa lực sát thương cũng rất mạnh, trong phạm vi hai mươi trượng có thể bắn xuyên qua tấm giáp bằng da thuộc găm thẳng vào cơ thể người. Nội xưởng hiện giờ đã là Đại Quan Thương(*) đứng đầu thiên hạ, dưới sự kinh doanh của Vu Vĩnh tiền tài đổ vào không ngừng, ngay đến nỏ liên châu đắt đỏ cũng được trang bị tới hơn một ngàn chiếc, ở cự li gần như vậy đương nhiên là sức sát thương càng lợi hại hơn.

(*: Quan thương: Chỉ quan lại tham gia việc buôn bán, kinh doanh; Ở đây là Công ty quốc doanh, tập đoàn nhà nước,...)

Mắt thấy nhiều huynh đệ một lòng trung thành với mình bỏ mạng ngay trước mặt như vậy, hai mắt Dương Hổ như phun lửa, hắn lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ, đánh giết ra ngoài!

Nói đoạn, hắn cầm cương đao xông về phía quan binh Thần Cơ doanh ở gần nhất.

Đám đại đạo lục lâm dũng mãnh không sợ chết nào đã từng phải chịu thiệt như thế này? Sau chốc lát hoảng loạn, mùi máu tanh đã khiến hung tính bùng lên, bọn chúng lập tức vung vũ khí theo sau Dương Hổ lao về phía quan binh.

- Hự…

Một tên đại đạo vừa lao đi được vài bước thì đã bị tên bắn xuyên qua cổ họng, hắn vẫn lao tiếp về phía trước vài bước theo quán tính rồi mới nặng nề ngã xuống. Những mũi tên nỏ đều ngắn, nhỏ, khi bay đi gần như không phát ra tiếng động. Ở giữa màn đêm thì dù với công lực của Dương Hổ cũng khó mà nhìn thấy. Hắn bèn múa đao kín kẽ đến mức giọt nước mưa cũng không thể lọt qua, sau nháy mắt đã lao đi được hơn mười trượng, chém bay bốn năm mũi tên.

Bên cạnh Dương Hổ không ngừng có người trúng tên ngã xuống khiến hắn càng trợn mắt phẫn nộ. Mắt thấy chỉ cần xông tiếp về phía trước hơn mười trượng là có thể đánh giết vào đám quan binh, tìm được một con đường sống thì đột nhiên hắn cảm thấy đùi tê rần, thân thể loạng choạng ngã khuỵu xuống đất.

Đưa tay sờ thử, Dương Hổ nhận thấy trên đùi đã bị một mũi tên cắm ngập, chỉ còn thừa lại phần đuôi. Không kịp rút tên ra, hắn vứt đao qua một bên, nén đau đưa tay thọc vào thắt lưng, hai tay ném ra liên tiếp; mười hai mũi phi đao không ngừng bay đi, quan binh trúng đao lần lượt gục ngã xuống đất.

Mười mấy tên cường đạo võ nghệ cao cường nhân cơ hội ấy hung hãn xông vào giữa đám phiên tử, cận chiến với quan binh. Trận chiến đấu bằng đao kiếm bắt đầu diễn ra giữa vùng đồng cỏ hoang vu, những tiếng keng keng vang lên không ngớt. Quan binh tuy đông người, nhưng đơn đả độc đấu thì đâu thể là đối thủ của lũ đại đạo kia. Mấy viên quan binh vừa vội vã rút đao nghênh chiến thì đã bị chém ngã xuống đất, đám đại đạo còn lại thừa cơ ào ào xông lên, cùng quan binh triển khai một cuộc hỗn chiến.

Vừa rồi mấy lượt tên dày như mưa xé gió bay tới khiến hai trăm tên đại đạo ngay cả bóng mũi tên còn chưa nhìn thấy thì đã có quá nửa gục ngã rồi. Còn lại sáu bảy chục người thì phần lớn đều có võ nghệ cực cao, hơn nữa đều vô cùng hung hãn và cảnh giác. Có kẻ vừa thấy huynh đệ xung quanh trúng tên bèn lập tức lăn xuống mặt đất, có kẻ thì dứt khoát xách đồng bọn vừa bị bắn chết lên làm lá chắn, giữ lấy tính mạng của bản thân.

Dương Hổ rút mũi tên trên đùi ra, cầm lấy thanh đơn đao lưỡi hẹp vươn người đứng dậy. Mấy viên phiên tử vung đao xông tới, Dương Hổ gầm lên một tiếng vang trời, vung chân quét mạnh, một mảng đất bị hất tung lên, xen lẫn với những bông tuyết bay rào rào về phía bọn họ.

Mấy viên phiên tử vội che mặt lùi về phía sau. Chỉ trong chớp mắt ấy, Dương Hổ đã cười gằn tung người nhảy vọt tới, đơn đao chém ngang qua eo lưng một người, đưa viên phiên tử đó về cõi chết. Dương Hổ đại triển thần uy, quả nhiên chẳng khác gì hổ xông vào đàn dê, lưỡi đao đi đến đâu máu bèn bắn tung lên ở đó, chỉ trong nháy mắt đã có sáu bảy người gục ngã dưới đao của hắn.

Sau lượt giao thủ này Dương Hổ mới phát hiện ra điều ảo diệu. Thì ra những viên phiên tử này đều khoác áo choàng có màu sắc rất kỳ lạ: một đường xám rồi một đường trắng ngoằn ngoèo xen lẫn vào nhau. Cho dù ở cách rất gần, Dương Hổ cũng khó lòng nhìn thấy rõ những viên phiên tử đang quay lưng về phía hắn mà giao chiến với các huynh đệ của hắn dưới ánh trăng. Thảo nào bọn chúng có thể mai phục mấy trăm người ở phạm vi ngoài ba mươi trượng mà tai mắt mình cũng không hề phát hiện.

Cường đạo tuy dũng mãnh, nhưng phiên tử lại đông người, hơn nữa tuy võ công kém nhưng không hề có người sợ hãi lùi lại. Sáu bảy chục gã đại đạo có gần phân nửa đã bị trúng tên rồi, chỉ cần tên nào động tác hơi chậm lại một chút là sẽ có bốn năm thanh đao sắc bén xé nát hắn ra thành từng mảnh vụn. Sau một hồi giao đấu, tuy quan binh đã tử thương mấy chục người, nhưng đám cường đạo cũng chỉ còn hơn ba mươi người sống sót.

Dương Hổ thấy một huynh đệ bị phiên tử chém trúng đùi lảo đảo ngã xuống, lưỡi đao của viên phiên tử kia đã vung lên chuẩn bị chém xuống. Hắn vội phóng vụt thanh đao trong tay, chỉ nghe phập một tiếng, thanh đao đã cắm vào giữa sống lưng viên phiên tử kia. Dương Hổ quyền đấm cước đá, lại đánh cho một viên phiên tử hộc máu ngã bay đi, lớn tiếng hô to:

- Đừng ham đánh, đi!

Nói rồi hắn dẫn đầu xông thẳng ra ngoài, đám cường đạo bèn lập tức bám sát theo sau. Vết thương trên đùi Dương Hổ chưa được băng bó nên sau một hồi giao chiến miệng vết thương bị rách toạc ra, máu tuôn như suối. Tuy thế hắn vẫn chẳng để tâm, vừa chạy vừa vung chân quết, hất không ngừng, khiến những viên đất vụn và hoa tuyết bắn tung tóe. Trong lúc các phiên tử thu đao lại để che đỡ, đám cường đạo đã nhân cơ hội xông vào chém giết rồi.

Mấy chục tên đại đạo này tụ tập lại một chỗ để phá vây, các phiên tử có thể giao chiến trực tiếp với bọn chúng chỉ còn là những người đang đối diện bọn chúng, ưu thế về nhân số lập tức giảm hẳn. Do đó, bọn chúng dần dần xông ra, sắp thoát khỏi vòng vây.

Các phiên tử này đều là do hai người Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh dốc lòng dốc sức huấn luyện, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không đủ. Trong bọn chỉ có mấy viên thập trưởng là kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại từng theo Dương Lăng trải qua mấy cuộc đại chiến ở Giang Nam. Một viên thập trưởng thấy người của mình võ nghệ kém xa đám đại đạo hung hãn kia, chiến đấu giáp lá cà chính là lấy sở đoản của mình đấu với sở trường của kẻ địch. Y lập tức gọi những phiên tử có nỏ liên châu chưa bắn hết tên lại, rồi quay về phía những người còn đang liều chết ngăn cản đám đại đạo mà hô lớn:

- Lùi hết lại đi, đừng hỗn chiến với bọn chúng, nhanh lên…

Lời của y còn chưa dứt, Dương Hổ đã nhận biết được điều không hay. Hắn lập tức tung người nhảy vọt tới hệt như mãnh hổ vồ mồi, sau nháy mắt đã đứng trước mặt y. Mấy viên phiên tử vừa vung đao lên, Dương Hổ đã quát lớn một tiếng như sấm động, thiết quyền trên tay phải mang theo tiếng gió đánh ra, “bình” một tiếng trúng vào ngực của viên thập trưởng kia, khiến cho ngực y lõm hẳn vào.

Lời của viên thập trưởng bị nghẹn lại trong cổ họng, thân hình ngã bay về phía sau, làm ngã mấy viên thủ hạ. Lúc này trong cổ họng y chỉ còn phát ra những tiếng rên khẽ, thất khiếu đều rỉ máu, hẳn không sống được nữa rồi. Thân hình Dương Hổ khom xuống, tránh khỏi hai thanh cương đao, đoạn cùi trỏ tay trái thúc ra, đánh bay một viên phiên tử, lại vung chân phải đá về phía sau, trúng vào bụng một người, lại tiện tay đoạt lấy một thanh đao, giữa không trung lập tức bắn tung một màn mưa máu. Bốn phía xung quanh đao thương liền sát, không ngờ lại chẳng ai có thể đến gần hắn được.

Dương Hổ nhân cơ hội xông trở về giữa đám cường đạo, lớn tiếng hô to:

- Xông ra theo ta, kẻ nào cản ta thì chết!

Những phiên tử này vốn chưa từng nhìn thấy tên cường đạo nào hung hãn dũng mãnh như vậy, khí thế lập tức giảm hẳn. Dương Hổ cùng mấy tên đại đạo tung hoành phương bắc, là những tay đại đạo hung hãn nhất, xông lên trước mở đường. Vũ khí trong tay bọn chúng vung lên chém xuống không ngừng, ra tay không hề nương nhẹ, rốt cuộc lại mở được một con đường máu. Hơn ba mươi tên cường đạo một lòng liều mạng trốn vào trong màn đêm hun hút.

***

Cửa lớn của phủ Uy Vũ Bá mở rộng, hai chiếc đèn lớn màu đỏ chiếu sáng khu vực trước cửa như ban ngày, trong phòng chính thắp một cây nến to bằng cánh tay trẻ nhỏ. Mái tóc dài của Dương Lăng được buộc lại buông qua sau vai, trên người mặc một chiếc áo bông ống tay bó màu xanh nước biển, bên ngoài khoác thêm chiếc áo không tay, ngồi nghiêm trang giữa phòng, dáng vẻ hết sức phong tưu tiêu sái.

Thành Khởi Vận đầu đội chiếc mũ cánh chuồn cánh mềm(**), trên người mặc chiếc trường bào cổ tròn tay áo hẹp, môi đỏ răng trắng, dáng vẻ nôn nóng đi đi lại lại trước mặt Dương Lăng. Liễu Bưu đứng ngay trước cửa phòng, một gã phiên tử vội vã chạy vào trong sân, lại gần gã khẽ nói mấy câu gì đó. Liễu Bưu phất tay cho lui, đoạn xoay người bước vào phòng. Thành Khởi Vận lập tức không kìm được hỏi:

- Liễu đại nhân, thế nào rồi?

(**) xem hình thứ 3 http://www.sdmuseum.com/upload/2012-...1130556071.jpg

Liễu Bưu cất tiếng tán thưởng:

- Quả không hổ là đại đạo Dương Hổ, sơn tặc hung hãn nhất lục lâm phương bắc!

Xưởng đốc! Thành đại nhân! Dương Hổ dẫn theo chừng hai trăm người. Dù bị chúng ta phục kích nhưng hắn vẫn mang được hơn ba mươi người mở một đường máu, đột phá trùng vây.

Dương Lăng và Thành Khởi Vận nghe xong liền đồng thanh cất tiếng hỏi. Dương Lăng hỏi rằng:

- Người của chúng ta thương vong thế nào?

Thành Khởi Vận thì hỏi:

- Đã phái người đuổi theo chưa? Phục binh ở nơi giấu ngựa đã thu xếp ổn thỏa chưa?

Hai người vừa mới nói xong, Thành Khởi Vận liền không khỏi đỏ mặt.

Trong lòng Dương Lăng thầm thở dài. Cô nương này vẫn quá chú trọng đến lợi ích, chỉ suy nghĩ đến bản thân, hoàn toàn không để tâm đến sự sống chết của người khác.

Tuy nàng đã lặng lẽ giúp đỡ Dương Lăng rất nhiều chuyện, lại hết sức dịu dàng chưa từng than trách. Cho dù là người làm bằng sắt hẳn cũng phải bị nàng khiến cho mềm lòng rồi, nhưng Dương Lăng thủy chung vẫn có mấy phần cảnh giác, nguyên nhân chính là vì điều này.

Nàng có lẽ đã thật sự nảy sinh tình cảm với y, nhưng Dương Lăng không biết mối tình cảm này có trọng lượng thế nào trong lòng nàng. Y không thể biết một khi gặp phải áp lực nặng nề từ bên ngoài, khi buộc phải phát sinh xung đột lợi ích với y, liệu nàng có từ bỏ tình cảm để lựa chọn lợi ích, phản bội y hay không.

Cuộc đời nàng quá phức tạp, tuy thực khiến người khác phải cảm thông, nhưng cũng vì thế mà đã tôi luyện trái tim của nàng trở nên cứng rắn như sắt đá, chỉ biết lấy lợi ích làm đầu. Không trải qua những sự trải nghiệm lâu dài và quan sát cẩn thận, thực sự người ta khó có thể yên tâm về sự trung thành của nàng.

Liễu Bưu đáp lời Dương Lăng:

- Xưởng đốc bất tất phải lo lắng! Chúng ta chẳng qua chỉ thương vong mấy chục người, lũ sơn tặc ngoài mười mấy kẻ trọng thương bị bắt và hơn ba chục kẻ trốn thoát ra, còn lại đều đã bị giết chết.

Nói xong gã lại quay sang cười nói với Thành Khởi Vận:

- Thành đại nhân yên tâm! Bành đáng đầu đã đích thân dẫn theo người của Hỏa Súng doanh đến mai phục chỗ Lộ Ao Lí cách đây mấy dặm. Đám tàn dư sơn tặc nếu không chạy tới đó thì ngày mai chúng ta sẽ truy nã khắp nơi, bọn chúng chỉ có thể khoanh tay chờ trói. Còn nếu bọn chúng chạy tới chỗ đó thì đêm nay cho dù mọc cánh cũng khó mà bay thoát.

Dương Lăng gật gật đầu, bảo:

- Là bản đốc đã đánh giá thấp đám sơn tặc này! Thật không ngờ bọn chúng còn dũng mãnh hơn hải khấu, vốn ta cho rằng ngoài vợ chồng Dương Hổ ra thì chẳng còn cao thủ nào khác nữa.

Thành Khởi Vận hơi chau mày lại, nói với Dương Lăng:

- Đại nhân! Vốn chúng ta tưởng rằng bọn chúng sẽ dốc hết lực lượng, sau khi xong việc thì trốn đi nơi khác, do đó phục binh của chúng ta đều mai phục ở ngoài thành. Dương thiên hộ chỉ dẫn theo hơn hai chục huynh đệ giám sát trong thành mà thôi.

Tin tức vừa đưa về cho biết chỉ một mình Dương Hổ rời khỏi khu nhà đó, nương tử của hắn sao còn lưu lại trong thành? Chẳng lẽ không sợ bên này xảy ra chuyện, ả sẽ chẳng còn cơ hội rời đi ư? Hay là còn có âm mưu gì khác?

Dương Lăng lắc đầu đáp:

- Ta cũng không đoán được dụng ý của vợ chồng bọn họ, ban đêm khi cửa thành đã đóng dù là bản quan cũng chẳng thể kêu mở cửa thành được.

Y đứng dậy đi đi lại lại vài bước trong phòng, đột nhiên ngẩng đầu ra lệnh:

- Không thể đợi thêm nữa, mau đi truyền tin, kêu Dương Nhất Thanh lập tức triệu tập người của Ngũ Thành Binh Mã ti đi bắt… đi bắt Hồng Nương Tử ngay!

***

Cửa phòng của Thôi Oanh Nhi vang lên mấy tiếng “cốc cốc”. Nàng lập tức giật mình tỉnh dậy, hỏi:

- Chuyện gì thế?

Nàng vén chiếc rèm lên, vì đợi trượng phu trở về nên nàng vẫn để nguyên ngọn nến không tắt. Đưa mắt nhìn ngọn nến thấy đã cháy được quá nửa, Thôi Oanh Nhi bất giác hơi chau mày, lúc này chắc hẳn đã đến canh ba mà Dương Hổ và Lưu Thần Tiên vẫn còn đang uống rượu hay sao?

Giọng nói của Thúy Nhi ngoài cửa khẽ vang lên:

- Tiểu thư! Mau mau dậy thôi, chúng ta phải lập tức rời đi!

Hồng Nương Tử đưa tay với áo váy vội vã mặc vào, bước xuống giường mang giày rồi kéo cửa phòng ra. Thấy Lưu đạo sĩ cũng đang đứng ngoài cửa với Thúy Nhi, bất giác nàng ngây người. Vừa buộc chặt cổ áo nàng vừa hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Dương Hổ đâu?

Mái tóc của Hồng Nương Tử buông xõa qua vai, làn da để lộ ra nơi cổ áo trắng mịn động lòng người, đầu tóc hơi rối, dáng vẻ mơ màng, thực là vô cùng quyến rũ. Lưu đạo sĩ không kìm được cặp mắt sáng bừng, lão không dám để lộ ra vẻ thèm muốn, bèn vội vàng cúi đầu xuống.

Thúy Nhi lắp bắp đáp:

- Tiểu thư, cô gia lúc canh hai đã rời thành đến phủ Uy Vũ Bá rồi. Lúc này e rằng đã phát động, chúng ta cũng phải mai mau rời thành mới được.

Hồng Nương Tử ngẩn người, rồi lập tức cả giận:

- Hắn còn không chịu bỏ cuộc sao? Lá gan của ngươi lớn thật, sao đến bây giờ mới nói với ta?

Lưu lão đạo vội cười xun xoe:

- Phu nhân! Thủ lĩnh quyết ý muốn đi, bắt lão đạo phải giấu giếm thay cho ông ấy, Thúy Nhi cô nương cũng vừa mới biết. Thủ lĩnh đã chuẩn bị sẵn ngựa ở Lộ Ao Lí bên ngoài thành, yêu cầu lão đạo đến canh ba thì thông báo cho phu nhân mau mau rời thành đến đó hội họp. Lúc này thời gian vừa đúng, chúng ta mau mau lên đường thôi. Đến khi trời sáng thì tin tức Dương Lăng bị giết chắc đã truyền vào trong thành, lúc đó muốn đi cũng khó.

Mày liễu dựng ngược, Hồng Nương Tử chẳng nói lời nào vội vã đi vào trong phòng, cánh cửa phòng rầm một tiếng đóng chặt lại. Thúy Nhi không kìm được le le lưỡi, Lưu lão đạo thì lại lộ một nụ cười quỷ dị tỏ ý gian kế đã thành.

Chỉ sau khoảnh khắc cửa phòng đã lại mở ra. Hồng Nương Tử thay một bộ quần áo màu xanh bó sát người, mái tóc dài được một chiếc khăn lụa quấn chặt lại, trên vòng eo thon đeo một thanh đoản kiếm, dưới chân đi đôi giày đế mềm, thần thái lạnh lùng, tràn đầy khí khái.

Thôi Oanh Nhi bừng bừng nổi giận bảo:

- Đi, theo ta rời thành!

Chú thích:

(1) Cuối đời nhà Nguyên, Hàn Sơn Đồng và Lưu Phúc Thông lợi dụng danh nghĩa tôn giáo tổ chức cuộc khởi nghĩa võ trang nông dân, dùng khăn đỏ làm dấu hiệu, thường gọi là "hồng quân" (quân đội đỏ), bởi bọn họ thắp hương cúng Phật, nên cũng gọi là "hương quân" (quân đội dâng hương). (theo Minh sử - Hàn Lâm Nhi truyện)

(2) Người xưa cho rằng quan tướng và vua chúa đều ứng với một vì sao trên trời. Tướng tinh chỉ vì sao tượng trưng cho đại tướng. Đế tinh, còn được gọi là thiên đế, tục gọi là sao Tử Vi, là ngôi sao trong chòm Tử Hùng.