Ngược Về Thời Minh

Chương 143-2: Dưới Cây Phong Lá Đỏ (tt)




Mã Liên Nhi ưỡn bộ ngực căng tròn đón lấy cơn gió dịu dàng, vẻ mặt như cũng đã ngà say. Giai nhân mười sáu xuân xanh bắt đầu chớm có bộ dạng của phụ nữ trưởng thành. Váy áo may vừa khít với người, đai lưng trắng tinh thít chặt eo thon, ngực nàng trông cũng đã đầy đặn hơn. Dương Lăng nhìn "cảnh đẹp" trước mắt mình, dằn lòng không được phải cầm lấy tay nàng, một cảm giác dịu dàng êm nhẹ len lỏi vào trong tim.

Mã Liên Nhi quay đầu lại, yêu kiều:

- Dương đại ca! Chúng ta vào rừng, ngồi uống rượu ngắm lá phong đi.

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Được, hôm nay hết thảy đều nghe theo Liên Nhi tiểu thư an bài vậy.

Mã Liên Nhi vừa cười thẹn thùng vừa liếc y, giọng đầy thâm ý:

- Đó là tự huynh nói đấy nhé, Dương đại nhân! Không được nuốt lời đâu.

Trên mặt đấy là lớp lá rụng dày xốp đã tích tụ lâu năm. Chậm rãi đi dạo trong khu rừng đỏ rực, ấm áp và ôn hoà, bên cạnh là một mỹ nhân thanh tao xinh đẹp, toàn thân toát ra mùi thơm dìu dịu. Đó là sự thoải mái dễ chịu biết dường nào? Dương Lăng không khỏi khẽ gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Đằng sau tảng đá to bị che khuất, vài gốc phong đỏ rậm rạp vây lại thành một vùng riêng tư nho nhỏ. Mã Liên Nhi vén váy chui vào bên trong, cầm lấy hộp đồ ăn từ trong tay Dương Lăng, lấy ra một tấm lụa trắng tinh gấp ngay ngắn trải lên thảm lá xốp mềm, rồi duyên dáng ngồi lên.

Dương Lăng nhìn phong cảnh xinh đẹp chung quanh một vòng, khom người bứt một cọng cỏ xanh rồi mỉm cười:

- Lúc ở Ngũ Sách Lĩnh, chúng ta chui vào một hố tuyết sưởi ấm. Lúc đó tối như bưng, rét căm căm, phong cảnh hôm nay lại giống như thiên đường. Ý vị thật không thể nào so sánh được.

Mã Liên Nhi đang bày rượu và từng món đồ ăn trong hộp ra, nghe thấy lời này thì nhẹ nhàng đáp:

- Dương đại ca, trong lòng Liên Nhi lại vẫn nhớ mãi không quên cái đêm hôm ấy... Chỉ cần có huynh bên cạnh, cho dù ở đâu Liên Nhi cũng cảm thấy như ở thiên đường.

Dương Lăng xúc động lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng. Người con gái Liên Nhi dịu dàng xinh đẹp thẹn thùng đó đang nhìn y với ánh mắt chan chứa thâm tình. Làn da nàng như bông tuyết chớm rơi, hàng mày liễu như núi xa trong bóng chiều. Bị Dương Lăng nhìn chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn dần dần ửng đỏ.

Nàng quay đầu để che giấu sự thẹn thùng, lấy từ trong hộp ra hai chén rượu, rót thứ rượu Trúc Diệp Thanh xanh nhạt mà thơm ngát vào chén rồi khẽ khàng đặt lên trên nắp hộp.

Hai người ngồi đối diện nhau, Mã Liên Nhi cúi đầu nâng chén. Chén rượu tinh xảo bằng gốm trắng làm tôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng. Dòng rượu xanh nhạt chầm chậm trôi qua cặp môi đỏ trông kiều diễm vô cùng, khiến Dương Lăng nhìn mà trong lòng gợn sóng. Rượu chưa uống mà y đã ngấm mem say.

Mề vịt xào măng khô, vịt muối, Thủy Bát Tiên*, đậu hũ rán mỡ, từng món ăn ngon miệng tinh xảo được bày ra. Rượu uống chưa mềm môi, đôi gò má Liên Nhi đã nhuốm màu hồng đào. (*: món rau củ hấp truyền thống vùng Giang Tô, gồm có củ niễng non, củ sen, cần tây, hạt súng, củ từ, mã thầy, rau nhút, củ ấu. Xem hình minh hoạ: http://www.takungpao.com/upload/2010-12-12/zm-43.jpg)

Nàng mở ngăn dưới cùng, thận trọng lấy ra một chiếc bánh mật, tình tứ nói với Dương Lăng:

- Dương đại ca, huynh có biết không... Muội... muội không biết nấu món bánh gì cả. Bởi vì huynh đến cho nên muội... muội đã học làm bánh mật. Định là để dành nó đến Tết mới ăn. Nhưng Tết đến muội sẽ không thể ở cạnh huynh, bỏ nó đi thì không nỡ. Sang năm mới, khi huynh và Ấu Nương muội muội ăn Tết bên nhau, hãy coi như... muội cũng đang ở bên cạnh, được không?

Nói đến đây, mắt nàng đã rơm rớm nước. Cảm động với tâm ý của Liên Nhi, Dương Lăng cầm lấy chiếc bánh, cắn một miếng thật to.

Liên Nhi hồi hộp nhìn y, hỏi:

- Mùi vị có được không?

Cái món bánh mật này chỉ cần dùng đúng nguyên liệu, đạp bột thật kỹ thì mùi vị đã không tệ rồi, còn gì mà lại ngon với chả không ngon? Nhưng Dương Lăng nào nỡ làm phật ý mỹ nhân mà gây chuyện mất vui chứ?

Y nuốt miếng bánh xuống, lại cắn thêm một miếng nữa, ậm ờ khen:

- Ừm, mùi vị rất thơm. Liên Nhi quả nhiên thông minh khéo tay. Muội học từ ai vậy?

Liên Nhi vui sướng đáp:

- Ừm ừm, muội hỏi nơi các chị dâu, rồi chạy về... Tối qua muội làm cả đêm, nghe nói phải đạp kỹ bột hấp thì ăn mới ngon được, thật mệt chết muội luôn đó. Huynh thích ăn là được rồi, ha ha.

Vừa nói nàng vừa đấm nhẹ chân mình, cặp mắt vui vẻ híp cong lại như vầng trăng.

Dương Lăng cười lớn:

- Nghe muội nói hình như là đã làm không ít hả? Đạp thứ này đúng là mệt thật.

- Huynh cũng biết làm bánh mật sao? Đúng đó đúng đó! Nguyên cả một cái bồn to, thứ bột đó lại dính nữa, dính chặt vào chân, muội muốn nhấc lên cũng nhấc lên không nổi, thật sự mệt đổ cả mồ hôi. Sau nửa đêm mới tắm rửa được, rồi lại mất thêm nửa ngày để rửa chân.

- Ờ? Hả? Ừm...

Cảm thấy hơi khó hiểu, Dương Lăng dè dặt hỏi:

- Muội làm như thế nào vậy? Không phải là lát một tấm vải bố sạch bên trong bồn gỗ, sau đó đổ bột hấp lên trên, quấn lại, rồi mới mang ủng vào đạp sao? Sao lại dính chân?

- Ớ?

Mã Liên Nhi do dự đưa một ngón tay lên miệng, thắc mắc:

- Lát vải bố gì? Muội... muội chỉ đổ bột vào trong bồn gỗ, sau đó đi chân trần vào đạp... Giày... giày bao cái gì(*)?

(*)Nguyên văn “sáo hài”: ủng, MLN không hiểu, tưởng là giày được bao bằng vật gì đấy.

Dương Lăng cười phì một tiếng phun cả miếng bánh mật trong miệng ra. Y cười thất thanh:

- Ôi trời ơi, muội để chân trần mà đạp thẳng lên bột bánh mật hả? A ha, ha ha, ha ha ha...

Mã Liên Nhi lập tức đỏ bừng mặt:

- Muội... muội đâu biết... Nhưng mà muội... chân muội đã được rửa rất sạch trước đó, rất rất sạch!

Nàng ngượng ngùng phân bua.

Dương Lăng liền vội gật đầu:

- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi! Chắc chắn sẽ không có mùi gì đâu. Huynh ăn cũng chẳng thấy có mùi, thật đó.

Mã Liên Nhi quýnh lên, nhân có men rượu nàng co hai chân lại, cởi giày thêu ra, lột đôi vớ lụa trắng tinh, để lộ một đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại trắng phau, duỗi ra trước mắt Dương Lăng nói:

- Huynh xem, thật sự là sạch lắm lắm. Muội đã mất cả đêm, huynh... huynh đừng chê muội nhé? Cùng lắm thì, muội... hôm nay muội sẽ về làm lại.

Chân của Liên Nhi thon thả xinh xắn, bàn chân trắng hồng nhẵn mịn, năm ngón chân tinh xảo khép vào nhau, mu bàn chân mềm mại, mắt cá chân tròn trịa xinh xinh, da thịt trắng phau, óng ánh.

***

Nàng không dám nhìn Dương Lăng trong khi nói chuyện, khuôn mặt nóng bừng ấy đang hồi hộp kề sát vào Dương Lăng, hơi thở còn thoang thoảng chút men rượu. Dương Lăng giật mình kinh hoảng, liền vội la lên:

- Muội nói gì vậy? Muội uống say rồi à Liên Nhi? Không được đâu, muội sẽ hối hận đó, nhất định sẽ hối hận đó.

Mã Liên Nhi cố lấy hết dũng khí run run thổ lộ tâm tình:

- Phải, muội hối hận, hối hận vì đã không sớm trao thân cho huynh. Muội... muội không muốn đợi lâu đến hai năm như vậy. Sau khi huynh quay về, huynh sẽ có thể cùng Ấu Nương muội muội sinh em bé mà muội lại phải đợi huynh thêm hai năm. Muội muốn trao cho huynh, muội muốn có huynh, ngay bây giờ...

Vòng hoa buộc ba búi tóc trên đầu được giật nhẹ xuống, lập tức suối tóc đen nhánh và bóng mượt tuôn xuống. Mã Liên Nhi bất chợt trở mình ngồi dậy, sà vào ngồi trong lòng Dương Lăng, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt trong vắt như trăng rằm:

- Liên Nhi yêu huynh. Ông trời đã đưa huynh đến Giang Nam, nếu muội còn phải uất ức khổ sở đợi chờ huynh thêm hai năm nữa, lúc đó muội mới sẽ thật sự hối hận!

Nàng bỗng rút tuột chiếc đai lưng, kéo hai vạt áo ra hai bên. Loáng cái, trước mắt Dương Lăng hiện ra đôi gò tuyết trắng ngần, đính lên hai nụ đào hồng xinh xắn. Như một nữ vương cao cao tại thượng, Mã Liên Nhi cúi đầu, buông từng chữ:

- Dương Lăng, đừng để muội hận huynh. Muội muốn huynh yêu muội ngay bây giờ!

Cặp nhũ hoa nàng không lớn, nhưng hình dáng ưu mỹ tựa búp măng, căng tròn vừa tay, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ. Đầu nhũ hoa săn chắc đính hai nụ anh đào mềm mại chực nở. Khuôn mặt nàng đo đỏ, cặp mắt long lanh như được phủ bởi một lớp sương mù.

Hồn phách Dương Lăng như nổ tung, dục vọng của nam nhân bị dồn nén từ lúc rời kinh đến nay bị dáng vẻ diễm lệ mê người của nàng làm cho bừng tỉnh. Ý chí của y cũng bị sự dũng cảm và cương quyết của Liên Nhi phá vỡ trong chớp mắt. Khoái cảm của thị giác lập tức ùa vào trong lòng như sóng vỗ dập dờn, khiến lửa dục trong y bừng cháy phừng phừng, hạ thể đã cứng lên như sắt.

Dương Lăng lập tức ôm choàng thân hình yêu kiều động lòng người trước mặt, lật nằm đè lên trên. Thân thể mảnh mai của Liên Nhi ngã lên mặt cỏ mềm mại. Một khóm cỏ xanh cùng vài mầm lá non kế bên khuôn mặt trắng ngần khẽ lay động vì hơi thở từ đôi môi hồng của nàng.

Ánh dương quang len qua những tán phong đỏ rực chiếu xuống, gió thổi bóng lay, ánh nắng rực rỡ vuốt ve thân hình thướt tha mê người của nàng. Cặp tuyết lê xinh tươi trắng ngần như ngọc bị Dương Lăng xoa nắn đã bắt đầu căng lên, hai nụ đào nhỏ ửng hồng săn lại, mềm mại vô cùng.

Mã Liên Nhi nhìn y trong sự thẹn thùng vô hạn. Khi Dương Lăng đưa tay cởi bỏ xiêm áo của nàng, nàng hơi căng thẳng chụp lấy tay y, rồi lập tức bỏ tay ra, quay mặt đi để che giấu ánh mắt của mình.

Da thịt nàng thơm ngát, trơn nhẵn như ngọc, tấm thân ngọc ngà được phơi bày trọn vẹn trong tiếng rên rỉ thẹn thùng. Cặp chân trắng phau ngượng ngùng quíu lại. Nhìn thấy dáng vẻ trêu ngươi này, mọi kiên trì của Dương Lăng đều biến sạch trơn.

Có lẽ y sẽ hối hận, nhưng nếu bây giờ y còn có thể đứng dậy bỏ đi thì không biết y có sẽ hối hận hơn không?

Đường cong của tấm thân mỹ lệ ấy uyển chuyển mượt mà, đẹp đến mê người. Liên Nhi ngượng vô cùng, nàng chợt rên lên một tiếng, thoáng lật người lại, mái tóc đen tuyền tú lệ xoã tán loạn trên cần cổ mịn màng và bờ vai trơn truột của nàng. Vòng eo thon thả làm nổi bật đường cong mỹ lệ của bờ mông nở nang mềm mại đến tột cùng. Khe rãnh hình cung tao nhã giữa hai bờ mông tròn cao ngất khiến cho lòng người ngất ngây, như thể đấy là chốn bồng lai có thể đưa người ta bay vào tiên cảnh.

Ánh mắt Dương Lăng bắn ra lửa tình ngùn ngụt, giọng y khàn khàn:

- Liên Nhi, muội không hối hận chứ?

Liên Nhi chợt xoay người lại ôm ghì lấy người y, mắt nhắm nghiền, gật mạnh đầu, giọng chan chứa yêu thương:

- Liên Nhi hối hận, hối hận là huynh đã đến sớm hai tháng, không thể để Liên Nhi... để Liên Nhi hoài thai em bé cho tướng công mình. Muội yêu huynh, muội còn muốn huynh cho muội... cho muội một đứa con. Đứa con của huynh và của muội...

- Ôi...! Liên Nhi...

Hai thân thể vuốt ve mơn trớn nhau dần dần tự nhiên tạo nên một tư thế thích hợp nhất, cứ như nước chảy sẽ thành dòng. Một tiếng rên kèm theo hơi thở run rẩy cất lên, hai chân của Liên Nhi bỗng căng cứng, ngón chân quắp vào trong lòng bàn chân, cặp đùi thoáng run rẩy kịch liệt, rồi lại chầm chậm thả lỏng.

Nàng nhắm mắt lại, hàng mi dài hoảng sợ rung rung, hai tay bấu chặt lấy lưng Dương Lăng, miệng thở không ra hơi, song trên khuôn mặt lại tuôn tràn hạnh phúc: cuối cùng nàng đã trở thành nữ nhân của Dương đại ca, sẽ không còn ai có thể thay đổi mối quan hệ này.

Nàng bỗng cắn răng, ôm chặt lấy lưng Dương Lăng. Dương Lăng hơi không đành lòng, nhưng vẫn từ từ hoàn toàn tiến sâu vào trong thân thể tình nhân trong tiếng kêu rên yêu kiều của nàng...

Rất, rất lâu sau, trong sự dịu dàng của Dương Lăng, qua khỏi cơn đau, Liên Nhi dần có một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Eo thon của nàng bắt đầu chuyển động phối hợp với động tác của y...

Rất, rất lâu sau, trong tư thế nửa quỳ, Dương Lăng gác đôi chân trắng nõn của nàng lên vai, đôi bàn chân mảnh dẻ khẽ đong đưa trên không trung; cảnh tượng ấy còn rực rỡ hơn lá phong phủ đầy trên núi.

Một cơn gió thoảng qua, vài chiếc lá đỏ nhẹ lay theo gió rơi xuống, phủ lên đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng, che đi sự xấu hổ, phủ lên ngọn đồi mơn mởn của nàng, che đi nụ anh đào tươi thắm.

Dưới cây phong lá đỏ, một tấm thân trắng như tuyết chìm trong màu đỏ tươi diễm lệ; loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ du dương...

Chú thích:

(1) Đáng đầu: cấp chỉ huy trung gian trong xưởng, vệ. Nhân viên cấp thấp gọi là “phiên tử”, có vai trò tương tự như “nha sai” dưới quyền quan phủ, quan huyện. Phiên tử báo cáo và nhận lệnh từ đáng đầu.

Hiện nay, bản dịch đang dịch “phiên tử” là nha sai, chúng tôi sẽ thu xếp chỉnh lại.

(2) Kế tuyệt hậu: đây là một kế sách thâm hiểm và ác độc, khiến cho đối thủ tuyệt tử tuyệt tôn, lực lượng đối thủ bị tiêu diệt sạch.