Ngược Thương

Chương 16: Hồi phục




Miếng há cảo đẹp hay không là do 3 bước: người làm bánh, nguyên liệu tốt, cách nấu. Bất quá, cô được làm ra nguyên liệu đã không tốt, nhào nặn lung tung, đun lại bỏ ra quá sớm nên thành một chiếc bánh hỏng. Vậy anh và Cát Lam có phải là hai chiếc bánh rực rỡ hoàn thiện nhất không?

Khi cô bước vào đã thấy Mặc Nham ngồi trên giường bệnh lưng tiêu sái dựa vào thành giường, mắt mở ra nhìn chằm chằm vào đống chăn vốn bị cô lúc nãy chạy đi xốc lung tung.

Cô chậm rãi bước thêm một bước.

“Mặc Nham... À Chủ tịch, ngài tỉnh rồi sao??? Thật sự đã tỉnh sao?”

Nghe thấy câu hỏi ngu ngốc của cô, anh lẳng lặng nhìn cô, mắt chớp một cái như nói “Ừ”.

Cô xúc động tới nỗi chạy tới ôm Mặc Nham

“May quá... thật may...!!”

Xong như vội nhớ ra điều gì liền ấn nút trên tường tới chục lần gọi bác sĩ.

Bác sĩ cùng y tá trực ban hổn hển chạy vào.

Cô liền cầm tay bác sĩ nói:

“Bác sĩ anh ấy đã tỉnh rồi, đã tỉnh rồi...”

“Cô gái... chúng tôi đã nhìn thấy! Cô ra ngoài một chút để chúng tôi kiểm tra nhé, không cần nóng vội!”

Cô bị y tá kéo ra ngoài, lúc đóng cửa phòng cô y tá còn cười nói:

“Chị à, sau này... nếu gọi bác sĩ chị chỉ nên ấn nhiều nhất 5 lần thôi. Ấn như chị là bệnh nhân đang hấp hối, khiến chúng thôi thực nóng vội chạy qua...”

“A, xin lỗi cô, tôi...”

“Không sao, chị ngồi kia một lúc đi!”

“Được”

Cô yên lặng ngồi tầm 20 phút, bác sĩ cùng y tá đi ra mặt không còn tươi cười như lúc đầu. Bác sĩ lật sổ bệnh án nói:

“Não có chút chấn động, tối nay chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy lên trung tâm thần kinh não bộ bên khoa trên.”

“Không phải anh ấy đã tỉnh lại sao, sao còn chuyển nữa???”

“Cô yên tâm, chấn động ở não không nặng. Nhưng những chuyện trong khoảng mười bốn đến mười lăm năm trở về trước đều đã quên hết. Có lẽ đó là kí ức cậu ấy không muốn nhớ lại. Còn kiến thức gần đây có lẽ không việc gì, chắc chắn không ảnh hưởng tới công việc. Đã xong, cô ra thanh toán viện phí cùng lựa chọn chữa trị tới hồi phục hay để yên hiện trạng. Tôi xin phép đi trước!”

Cô đã không còn hồn trong xác mà trả lời, nước mắt lại lặng thầm chảy ra. Cô phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây?? Anh có đành lòng buông tay Cát Lam ra không? Buông hay không buông?

Cô bước vào phòng bệnh, mắt ngập nước nhìn anh,... cô đau lòng, cô chính là quá muốn nghĩ cho mình, vô dụng như vậy sao có thể yêu anh đây.

“Cát Lam...”

Cô mở to mắt hơn, anh đang nói gì vậy?

“Lam Lam ngốc, sao lại khóc nhè như vậy??” Nói xong anh ôn nhu cười, còn kéo cô tới gần, vuốt má nói:

“Có phải lo cho anh mà ngốc luôn không? Anh không sao đâu, ngốc này...”