Ngược Thiếp

Chương 67-2: Nhốt




Trong căn phòng tối tăm chỉ có ta với Lăng ca ca đang im lặng, ta còn chưa kịp phản ứng với tin tức mà hắn vừa thông báo thì đầu óc đã bắt đầu ngưng trệ.


Bỏ trốn......


Lăng ca ca nói ta với hắn đã bỏ trốn khỏi vương phủ, cũng không có chuyện được vương gia và vương phi đồng ý, cả việc định ra hôn ước cũng vậy......


Ta không thể tin được lắc đầu, nhìn hắn cười chua xót:"Lăng ca ca, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong đoạn ký ức bị mất kia? Vì sao đột nhiên lại thành ra thế này? Muội chỉ nhớ rõ về buổi cập kê hôm ấy, nhưng muội thật sự rất muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, muội với huynh vì sao......"


Trong lòng ta càng ngày càng không rõ, ta tự nhủ với chính mình phải tin tưởng hắn, hắn sẽ không gạt ta, bởi vì hắn là Lăng ca ca, nhưng vì sao hắn lại không nói cho ta biết về những ký ức đã mất kia?


Ánh mắt trong veo như nước của hắn sáng rực lên khi nhìn vào ta, hắn nắm lấy tay ta rồi đỡ ta ngồi xuống giường, sau đó trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Thật ra đoạn thời gian kia cũng không có chuyện gì cả, nhưng nếu kể cho nàng nghe hết thì lãng phí thời gian lắm, nếu nàng thấy tò mò đến vậy, thì ta sẽ kể đại khái cho nàng nghe......"


Ta lặng lẽ nghe hắn kể lại, nhìn vẻ dịu dàng trên khuôn mặt hắn, vì sợ ta lạnh nên hắn luôn che chở cho ta, trong lòng ta thở dài, hắn vẫn là người thiếu niên dịu dàng của năm xưa!


Nghe Lăng ca ca kể về đoạn thời gian ấy, ta không có cảm giác nhiều lắm, mặc dù có rất nhiều chuyện ta đã cùng làm với hắn.


Vào ngày hôm sau khi Lăng ca ca đến, Cát Cánh tỷ tỷ và Thủy Trúc tỷ tỷ vì có nhiệm vụ nên đã rời đi trước, còn chúng ta cũng bởi vì ở lại trên núi có nhiều thứ không thuận tiện, nên tính di chuyển tới thành Lạc Nham ở gần Viêm Kinh.


Chiếc bụng đang dần to ra khiến ta cử động ngày một khó khăn, vẫn nên sớm tìm một bà mụ là tốt nhất.


Trên đường đi, ai nấy cũng hết sức cảnh giác và thận trọng, ta vẫn đeo chiếc khăn che mặt bằng vải sa mỏng, nằm trong xe ngựa không muốn nhúc nhích. Bọn ta vừa mới đi vào cổng thành Lạc Nham thì gặp phải đội kiểm tra.


Để không thu hút sự chú ý, Hiên Viên Hàn đã cởi mặt nạ ra, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn nhưng không biết đó có phải là dung mạo thật của hắn không bởi vì gương mặt kia quá đỗi bình thường, hơn nữa các đường nét vô cùng cứng ngắc, theo như lời của Phỉ Cách tỷ tỷ thì đó chỉ có thể là dáng vẻ sau khi dịch dung!


Gác cổng muốn lục soát xe ngựa, nói Duệ Khâm Vương gia đã hạ lệnh đi tìm vị Vương phi bị mất tích, nhìn Phỉ Cách tỷ tỷ đổ mồ hôi lạnh, cả người run run làm ta cũng lo lắng theo.


Ta chưa kịp nói gì thì đã bị nàng bịt miệng lại, lấy ra một đống đồ từ trong người ra rồi bắt đầu vẽ loạn lên mặt ta.


"Ai đang ở trong xe ngựa này?!"


"Là thê tử của ta, nàng ấy đang mang thai, vì thấy thân thể không khoẻ nên chúng ta tới đây tìm đại phu khám bệnh."


Bên ngoài Lăng ca ca đang nói chuyện với một tên lính, ngay sau đó màn xe đột nhiên bị nhấc lên.


Hai gã thị vệ kia nhìn Phỉ Cách tỷ tỷ đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thong dong ngồi ở một bên cắn hạt dưa, rồi lại nhìn người đang nằm trên xe là ta đang cau mày vì khó chịu. Hiển nhiên bọn họ đã bị dọa sợ, vội vàng hất rèm cửa xuống rồi lui về phía sau.


Ta sờ lên mặt mình, thấy Phỉ Cách tỷ tỷ nở nụ cười ranh mãnh, không biết nàng biến mặt ta thành cái dạng gì đây.


Mấy tên gác cổng kia chắc chắn sẽ bắt ta tháo khăn che mặt, có lẽ Phỉ Cách tỷ tỷ lo mấy người kia nhìn thấy khuôn mặt của ta cho nên mới giúp ta dịch dung để tránh gây rắc rối!


Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói đầy kinh sợ cùng phẫn nộ của gã thị vệ, có chút thô lỗ mà căm giận quát: "Mẹ nó, cái quỷ gì chứ! Ngươi, các ngươi mau đi đi, đừng ở chỗ này dọa người nữa!"


Lăng ca ca cùng Hiên Viên Hàn đều mang vẻ mặt khó hiểu, tò mò hướng tầm mắt về phía xe ngựa.


Xe ngựa chạy chậm rãi, dần đi vào nội thành, Phỉ Cách tỷ tỷ sớm đã nghẹn đến đỏ cả mặt, rốt cuộc cũng nhịn không được mà phì cười, dáng vẻ kiêu ngạo kia quả thực khiến người ta thấy kinh hãi.


"Ha ha, trời ơi, muội có thấy sắc mặt của tên lính kia không? Như là thấy quỷ vậy, ha ha, ta chỉ tô điểm cho muội một chút, là có thể biến một mỹ nhân tuyệt sắc thành một nữ tử xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, thật sự khâm phục bản thân quá đi!"


Ta trầm tư sờ lên khuôn mặt mình, Phỉ Cách tỷ tỷ biết ta đang tò mò về dung mạo của mình, nên vội vàng lôi một chiếc hộp đựng đồ dịch dung rồi đưa cho ta một chiếc gương đồng.


"Ha ha, Thương Nhi, muội cũng nhìn thử xem, đừng có bị dọa sợ đấy!"


Phỉ Cách tỷ tỷ hưng phấn thúc giục ta, ta hơi do dự cầm gương đồng tới trước mặt, mặc dù không bị dọa đến mức như tên lính kia, nhưng ta cũng thấy rất sợ.


Trong tấm gương đồng mờ ảo, làn da vốn mịn màng không tỳ vết nay đã chằng chịt những vết sẹo do bỏng gây ra chiếm hơn phân nửa khuôn mặt, nửa mặt kia không bị thương, nhưng nước da vàng vọt, thoạt nhìn giống như là bị nướng cháy, ngay cả ta nhìn vào cũng thấy buồn nôn.


Dịch vị trong dạ dày cuộn lên, ta vội dời chiếc gương đồng đi, khó chịu vuốt vuốt lồng ngực, rồi trừng mắt trách cứ nàng ấy:"Tỷ tỷ, tỷ cần gì phải dọa người đến thế?"


Phỉ Cách tỷ tỷ thấy ta bị dọa, mới miễn cưỡng thu hồi lại nụ cười kiêu ngạo, có chút xấu hổ sờ sờ đầu, rồi vuốt mũi.


"Vì tình hình lúc đó rất nguy cấp, muội xinh đẹp như vậy, nếu bị hắn nhìn thấy rồi sinh ra vọng tưởng thì làm sao bây giờ? May là tỷ thông minh. Nào, đến đây để cô cô nhìn xem bé cưng có bị dọa hay không?"


Ta cúi đầu nhìn cái bụng rồi khẽ thở dài, nhưng ta biết thứ mà dung mạo này mang đến cho ta không phải là hạnh phúc, mà là lo lắng bất an.


"Tỷ tỷ, tạm thời không cần rửa sạch mấy thứ trên mặt, Thương Nhi đeo khăn che mặt là được rồi, xem như là phòng bị đi!"


...........Ngược thiếp............


"Nghe nói hôm qua Duệ Khâm Vương gia say rượu nổi giận, đã đem mười tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc mà Bắc Phiến đưa tới nhốt vào trong địa lao ở vương phủ, rồi dùng khổ hình, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thật là vô nhân tính!"


"Suỵt, ngươi nói nhỏ thôi, trong thành này không chừng nơi nơi đều có gián điệp của Vương gia, ngươi không muốn sống nữa hả? Đã hơn nửa năm rồi, không phải người ta đồn rằng vị Vương phi kia đã chết từ lâu rồi mà, sao vẫn còn tìm kiếm?"


"Haizz, ai mà biết được, không ngờ một người tàn nhẫn như hắn lại si tình đến vậy!"


"Ha ha, sao lại không si tình, vị Vương phi kia chính mỹ nhân có một không hai, có một người vợ yêu kiều như vậy, đổi lại là ngươi, ngươi có thể không động lòng không? Cho dù là Duệ Khâm vương gia máu lạnh vô tình thì cũng không ngăn được trái tim của mình......"


Xe ngựa dừng lại ở trước cửa của một quán trọ, Phỉ Cách tỷ tỷ xuống xe trước rồi dọn đồ đạc vào trong, ta vừa định xuống xe thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đi ngang qua xe ngựa, không hiểu vì sao trái tim vốn đang bình tĩnh chợt thắt lại, giống như là bị người khác bóp chặt lấy, vô cùng khó thở, lòng đau như cắt!


Mồ hôi lạnh tuôn ra, dính vào chiếc khăn che mặt khiến khuôn mặt đáng sợ của ta dần lộ rõ ra, ta thẫn thờ ngồi ở trước xe ngựa, quên cả cử động.


"Thương Nhi? Thương Nhi bị làm sao vậy? Sư huynh, mau tới đây!"


Cả người ta lạnh toát, Lăng ca ca ôm lấy ta rồi hướng về phía Hiên Viên Hàn đang xoa đầu con ngựa vội vàng hô, bất chấp những lễ nghi, hắn ôm ta chạy vào trong quán trọ.


Dưới quán trọ Phú Khang, ngay sau khi ta rời đi lập tức xuất hiện một nhóm thị vệ, nam tử cầm đầu có gương mặt tuấn tú, cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, nhíu mày quan sát mọi thứ xung quanh, rồi nói với tên lính ở phía sau mình:"Ngươi có chắc là bọn họ đã vào thành không?!"


Tên lính kia chính là người đã gác ở cổng thành trước đó, hắn kính cẩn ôm quyền rồi gật đầu chắc chắn.


Nếu không phải vì mệnh lệnh đột ngột của Vương gia, hắn sẽ chỉ chú ý tới mấy người khả nghi còn người đi đường thì hắn cũng không để ý cho lắm, nhưng không ngờ hắn lại lập được công lao lớn, trong lòng không khỏi âm thầm sung sướng, sau này chắc chắn sẽ thăng quan phát tài.


"Thính Phong thị vệ, ty chức tuyệt không nói dối, ty chức tận mắt thấy bọn họ vào thành, sau đó đi tới quán trọ Phú Khang, sợ rút dây động rừng, nên ty chức vẫn luôn quan sát ở xa."


Thính Phong ghìm dây cương, vừa vặn dừng đúng ở trước cửa quán trọ, sau đó nâng tầm mắt lên nhìn vào căn gác đang mở rộng, trong mắt hiện lên những suy nghĩ phức tạp.


"Được rồi, ngươi trở về trước đi, nếu thật sự là Vương phi thì ta sẽ bẩm báo chuyện này với Vương gia, sẽ không thiếu phần của ngươi. Nhưng hiện tại đừng có tiết lộ chuyện gì, nếu có tin đồn xuất hiện khiến bọn họ tẩu thoát, thì ngươi cũng biết kết cục của mình rồi đấy!"


Tên lính kia bị giọng điệu nghiêm khắc của hắn dọa cho chết khiếp, không khỏi nghĩ đến mười mỹ nhân dị quốc bị nghi là sát thủ đã chết thảm trong ngày hôm qua, bất giác rùng mình một cái rồi vội vàng gật đầu rời đi.


Yên lặng nhìn khung cửa sổ đang mở, dường như có thể cảm nhận được nàng đang ở nơi nào đó, Thính Phong khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự cô đơn.


Hắn nên nói cho Vương gia biết sao? Hay là, hay là kéo dài thời gian để nàng bỏ trốn?


Dù biết rằng mọi sự thay đổi của vương gia đều là vì nàng, nhưng hắn không rõ việc đưa nàng vào vương phủ một lần nữa là đúng hay sai đây.


Nhưng chắc chắn nàng không muốn quay lại nơi đó nữa, nửa năm trước nàng luôn cau mày phiền muộn. Nàng bị nhốt trong Thính Thủy Các, ngăn cách với thế giới tươi đẹp, mọi người ở nơi đó đều mưu mô xảo quyệt, chắc chắn nàng không thể thích ứng được.


Nàng đã bỏ trốn khỏi đó mấy lần nhưng lần nào cũng để lại thương tích đầy mình, bây giờ tình hình trong vương phủ ngày càng phức tạp, trở về rồi, nàng còn có thể trốn thoát dễ dàng như trước sao?


Trước đó vài ngày Vương gia không biết thu được tin tức từ nơi nào, hơn nửa năm tìm kiếm cũng không có được manh mối gì, vậy mà đột nhiên Vương gia lấy lại tinh thần, cực kỳ khẳng định nói rằng Vương phi không chết.


Cái vẻ vui mừng như điên của Vương gia vào lúc ấy, hắn thực sự chưa từng nhìn qua, hắn biết Vương gia đã động tâm từ lâu rồi, nhưng cũng thấy khiếp sợ trước những cơn sóng ngầm dưới đôi mắt ấy, Vương gia tuy rất phấn chấn trước tin tức về Vương phi, nhưng hắn vẫn luôn để ý đến việc nàng bỏ trốn, nửa năm qua, rốt cuộc nàng đã ở nơi nào? Ở cùng với ai? Chuyện đó chỉ e là ngay cả Vương gia cũng không dám đối mặt!


Lại thở dài, hắn cười khổ, hắn biết khắp nơi trong thành này đều có thân tín của vương phủ, cho dù hắn muốn giúp nàng đi chăng nữa thì có thể làm được gì đây? Chỉ e là chưa ra khỏi cổng thành thì đã bị bắt trở về!


"Thính Phong, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng vì một giây xúc động nhất thời mà phản bội Vương gia!"


Bên tai truyền đến tiếng cảnh cáo lạnh lùng của Lạc Vân, Thính Phong hoảng sợ quay đầu lại, cũng không biết Lạc Vân đã đứng ở phía sau từ khi nào, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trước bảng hiệu của quán trọ Phú Khang, phía sau là một đám thị vệ võ công cao cường.


Trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, đến bây giờ, cho dù hắn muốn giúp nàng rời đi, thì cũng quá muộn rồi!


"Thính Phong, Vương gia sẽ đến ngay bây giờ, thu hồi những ý nghĩ ngu xuẩn đi, thân là thuộc hạ, việc duy nhất phải làm là phục tùng, không phải là hành động theo cảm tính!"


Thính Phong mím chặt môi, che giấu đi mọi suy nghĩ, rồi ghìm ngựa lui về phía sau, tránh ra một bên, mặc cho vô số thị vệ bao vây toàn bộ quán trọ Phú Khang!


Người đi đường ai nấy cũng thấy sợ hãi trước cảnh tượng này, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nửa năm qua, hai chữ đại diện cho Duệ Khâm vương phủ chính là giết chóc. Họ đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi nên không thèm chú ý đến nữa, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, phải gần một nửa số thị vệ trong vương phủ được phái đến đây, lần này là tới bắt ai? Vì sao lại huy động nhiều nhân lực đến vậy?


Tuy bọn họ thấy sợ hãi nhưng cũng không thể kiềm chế được mà hưng phấn, đây có lẽ là thói hư tật xấu của người đời, chuyện càng không liên quan mình thì lại càng thích xen vào! Đám người đó cứ một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi!


Ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Thiệu Lăng liếc qua khung cửa sổ nhìn vào đám thị vệ bỗng nhiên xuất hiện ở đây, bàn tay nắm chặt trường kiếm! Vì sao tin tức lại bị lộ nhanh đến như vậy?! Hắn luôn cẩn thận từng li từng tí, vì sao hắn ta lại biết được?!


"Mộc sư đệ, tạm thời đừng lo đến chuyện đấy nữa, mau tới đây giúp ta nâng Thương Nhi dậy, tình độc trong người nàng lại phát tác rồi!"


Tiếng trách cứ của Hiên Viên Hàn vang lên khiến hắn bừng tỉnh. Hắn kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại thì liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang nhăn lại vì đau đớn, nỗi thống khổ trong tuyệt vọng cùng những giọt nước mắt ấy lạnh thấu tâm can hắn, chúng xé rách lồng ngực của hắn như muốn moi tim ra, vô cùng đau đớn!


Hắn càng hận cái tên Liên Thành Chích kia, nam nhân đó, sao có thể đối xử với nàng như vậy, khiến nàng phải chịu đựng nỗi đau đớn lớn đến thế?


Từ nhỏ thân thể của nàng đã rất yếu ớt, nàng vẫn luôn bảo vệ cẩn thận cho bảo bối, nhưng lại bị hắn ta đối xử như thế. Cho dù có phải liều chết, thì hắn cũng không để cho hắn ta mang nàng đi nữa đâu, tuyệt đối sẽ không!


Hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, giúp nàng lau đi những giọt nước trên mặt, cũng không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt, chắc nàng đau lắm phải không?


Nàng luôn sợ đau, nhưng vì sao trong nửa năm hắn rời xa nàng, trên người nàng lại có thêm nhiều thương tích đến vậy? Vì sao chỉ trong nửa năm, một thiếu nữ đáng yêu nghịch ngợm như nàng lại trở nên đau khổ đến thế, cũng quên luôn cả cách để nở nụ cười?


"Thương Nhi, Thương Nhi không đau đâu, chỉ một lát thôi là sẽ không đau nữa đâu, nàng hãy cố chịu đựng là sẽ qua thôi!"


"Lăng ca ca...... Ta đau, ta đau quá...... Lăng ca ca, huynh cứu ta, cứu cứu ta...... Thương Nhi sắp chết rồi, đau quá a......"


Tuy nàng đang hôn mê nhưng vẫn thấy rất đau, nàng cầu cứu hắn, nhưng hắn không thể làm gì được, chỉ có thể ôm nàng thật chặt, lại lo lắng sẽ làm nàng bị thương, rốt cuộc, hắn nên làm cái gì đây, phải làm thế nào mới giúp nàng hết đau đây?!


"Sư huynh, nhanh lên, mau châm cứu cho nàng đi, nàng sắp chịu không nổi rồi!"


Hắn tức giận gọi Hiên Viên Hàn, hắn biết mình nên bình tĩnh, nhưng hắn không làm được, bởi vì trong thế giới của hắn, những thứ mà hắn theo đuổi chỉ còn lại một mình nàng, hắn sẽ không ẩn nhẫn như trước nữa, dù biết rõ đó là mưu kế thì hắn cũng không rời đi, trơ mắt nhìn nàng mặc giá y đỏ thẫm nữa đâu!


Ngón tay cầm châm của Hiên Viên Hàn hơi cứng lại, hắn cũng muốn nhanh chóng, nhưng vào lúc này tình độc đột nhiên phát tác, hơn nữa còn rất mạnh, làm xáo trộn các huyệt đạo trên người nàng, thậm chí ngay cả hắn là Thục Trung Dược vương cũng không thể tìm được chuẩn xác các vị trí châm kim.


Hắn mím chặt môi, muốn giúp mình trấn tĩnh lại, rồi tiếp tục hành động, chỉ sợ thân thể của nàng đã không chịu nổi được nữa, cả mẹ và con đều đang trong tình trạng nguy hiểm!


Cửa lớn bị phá vỡ, Phỉ Cách mang vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào trong phòng, thở hổn hển rồi nhỏ giọng nói:"Không còn kịp nữa rồi, Liên Thành Chích đã dẫn người tới đây, tiểu vương gia, nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta phải lập tức phá vòng vây rồi rời đi, nếu để chậm chễ thì sẽ không còn kịp nữa!"


Trong lòng hắn thấy vô cùng bất an, cả người tràn ngập cảm giác phẫn nộ, rốt cuộc là ai đã tiết lộ hành tung của bọn họ?!


"Không được, hiện tại Thương Nhi không thể di chuyển ra chỗ khác, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng có thể......"


Hiên Viên Hàn mang vẻ mặt u ám khiến khuôn mặt được dịch dung của hắn càng thêm phần lạnh lẽo, cây kim trong tay rốt cuộc cũng ổn định lại, hắn tìm ra vị trí có tâm mạch mỏng manh, cuối cùng cũng đâm kim vào đó.


"Hiện tại ta chỉ có thể tạm thời ức chế tình độc lại, thuốc giải độc còn cần một tháng nữa mới luyện xong, không còn kịp nữa rồi. Tuyệt đối không được nàng đi!"


Cây kim bạc đâm vào miệng nàng lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Cả ba người đều mang vẻ mặt nặng nề.


Mộc Thiệu Lăng híp mắt lại, bỗng