Hoàng đế liếc mắt nhìn ta, rồi nở một nụ cười cợt nhả, động tác tà mị đầy vẻ háo sắc, khiến cho cả Thái hậu và Liên Thành Tuyền không khỏi cùng nhíu mày.
"Từ lâu đã nghe nói Vương phi của Liên Thành biểu đệ là một quốc sắc thiên hương, trẫm lại rất thích thưởng thức những mỹ nhân của thiên hạ, há có thể bỏ qua một bông hoa tuyệt sắc như thế này!"
"Hoàng Thượng, người đừng quên, nàng chính là Vương phi của Chích nhi, là người không nên dính vào!"
Thái hậu lạnh lùng quở trách, nhưng hoàng đế lại lắc đầu cười to, trong chớp mắt đã thu hết lại vẻ lỗ mãng, cả người toát lên sự uy nghi, hai tay để ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người, rồi cười khẩy nói: "Nếu như nhi thần nghe không lầm thì mẫu hẫu đang muốn dùng đại hình với Vương phi của hắn? Sao bây giờ người lại quên mất? Nhưng mẫu hậu tuổi cũng đã cao, trí nhớ không tốt là chuyện bình thương!"
"Ngươi -- Liên Thành Phú, đừng có mà quá đáng! Ai gia có thể cho ngươi tất cả, tất nhiên là cũng có thể thu hồi, tốt nhất là đừng có ép ai gia phải tức giận!"
"Ha ha, mẫu hậu, có người ngoài ở đây, làm gì phải tức giận đến thế, bọn họ không biết, lại tưởng quan hệ mẫu tử của chúng ta còn không bằng người xa lạ! Tất cả những gì người đã đem lại cho trẫm, trẫm đều nhớ hết, nên cảm tạ, nên đáp nghĩa như thế nào, trẫm đã ghi tạc trong lòng, sẽ không bao giờ quên!"
Tình hình căng thẳng khiến ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, ta nhìn vị hoàng đế quyền uy kia, kinh ngạc đến khó hiểu, mặc dù hắn không có dòng máu của hoàng thất nhưng hắn lại mang một khí chất vô cùng độc đoán, đầy vẻ quyền uy!
"Mẫu hậu, trẫm ngay cả quyền lợi mời một vị khách đến cũng không có sao? Người yên tâm, trẫm sẽ không làm càn, cả việc người gọi nàng tới đâu, trẫm cũng sẽ không để ý! Nếu mẫu hậu cùng biểu tỷ đang tán gẫu vui vẻ, nàng ở đây cũng chỉ làm người mất hứng, không bằng để trẫm mang người đi, có được không?"
Thái hậu mấp máy môi một hồi, cả người run run phẫn nộ, nhưng lại giống như dè chừng thứ gì đó, cuối cùng vẫn không nổi giận, hít một hơi thật sâu, rồi lạnh lùng liếc ta một cái, khôi phục lại vẻ đoan trang cao quý, môi cong lên khẽ cười nói: "Hoàng nhi kiên trì như thế, mẫu hậu há có thể cự tuyệt! Ai gia tin tưởng hoàng nhi làm việc đúng mực, mẫu hậu sẽ không ngăn trở nữa! Lúc trước là ai gia lo lắng hoàng nhi bị sắc đẹp dụ dỗ làm ra chuyện sai trái, nhưng nếu hoàng nhi đã hiểu rõ, thì hãy mang người đi đi!"
Ta ở phía sau chậm rãi đi theo hoàng đế, trầm mặc suốt cả đoạn đường, trong lòng tự hỏi rốt cuộc hoàng đế đang có chủ ý gì. Ta có lợi gì cho hắn sao? Vì sao hắn lại triệu kiến ta, rồi còn cứu ta khỏi tay của Thái hậu?
"Ngươi không cám ơn trẫm sao? Nói trắng ra, trẫm cũng đã cứu ngươi hai lần! Ngay cả một câu cảm tạ cũng không có, ngươi thật là lạnh lùng!"
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn, hai lần? Tại sao lại là hai lần? Dường như hắn cũng nhìn ra được vẻ khó hiểu của ta, ánh mắt tà mị đánh giá ta từ trên xuống dưới, rồi mới chậm rãi nói: "Lần trước ngươi vào cung bị thái hậu trách phạt, cuối cùng vẫn là trẫm ra mặt ngăn cản, cứu lại cái mạng nhỏ của ngươi, bằng không, chỉ sợ đóa hoa mỏng manh này đã sớm héo tàn rồi! Ngươi nói, ngươi nên cảm tạ trẫm như thế nào đây? Hay ngươi cứ dứt khoát rời khỏi tên nam nhân lãnh lẽo vô tình kia đi, rồi chuyển đến sống ở hậu cung của trẫm đi?"
Ta cong môi, nhìn hắn cười khẽ, hỏi: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ người chưa nghe La công công nói gì sao?"
Ta cứ tưởng rằng hắn sẽ tò mò, ai ngờ hắn lại tự phụ lắc đầu cười khẽ, làm như đã nhìn thấu được ta.
"Mộc Thanh Thương, những thủ đoạn nhỏ này của ngươi, không lừa được trẫm đâu! Mùi hoa ngưng mục lan tỏa ra quá nồng! Đến bây giờ, ngươi vẫn không đoán ra được trẫm là ai sao?"
Ngay từ lúc hắn bước vào, ta đã ngửi thấy mùi hoa ngưng mục lan, loại hoa này là dược thảo không thể thiếu khi dịch dung. Nhưng ta thấy tò mò về thân phận của hắn hơn, đôi mắt kia chắc chắn ta đã từng gặp ở đâu đó!
Ta bất chấp lễ nghi, nheo mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn không trách cứ, thì cứ bạo gan như vậy.
Dáng vẻ cười như không cười kia mặc dù có chút tà ác, nhưng khi khoác lên mình bộ long bào hắn lại có vẻ tôn quý hơn người. Trên mũ cài đầu khảm hắc bảo thạch, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống bên vai, ngũ quan cực kỳ tuấn tú.
Dung mạo tuấn mỹ vô song mà không mất đi khí thế mạnh mẽ, đôi mắt sáng ấm áp như hồ nước mùa thu. Phong thái ung dung tự tại trong nháy mắt đã làm giảm bớt đi vẻ tà khí, khiến cho người ta có cảm giác ngôi cửu ngũ đế vương này quả là thích hợp với hắn!
Mặc dù hắn không phải là huyết mạch của hoàng thất, nhưng khí chất đế vương bẩm sinh đã đủ khiến cho lòng người rung động. Cũng khó trách khi hắn còn nhỏ, Thái Hậu đã vội vàng thu lại quyền lực của hắn. Thái Hậu khi đó ắt hẳn đã nhận ra, sau này hắn sẽ vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bà!
Thân thể cao lớn ngồi dựa lên long ỷ, đôi mắt híp lại không còn vẻ lưu manh lỗ mãng như trước mà trầm hẳn xuống, giống như đang muốn che giấu âm mưu cao thâm nào đó.
Ta thu hồi ánh mắt, trầm tư, đôi mắt của hắn thật quen thuộc, nhưng nhất thời ta không nhớ nổi mình đã từng gặp ở đâu.
"Không ngờ trí nhớ của ngươi kém như vậy, mới ngắn ngủn có bốn năm ngày không gặp, đã quên trẫm sạch sành sanh!"
Hắn cười giễu cợt, tay cầm tấu chương, ngạo mạn nhìn ta.
Ta nghe vậy liền ngẩn ra, bắt đầu hồi tưởng lại những người mình đã gặp khoảng 4-5 ngày trước. Hắn sang sảng cười lớn, rồi đột ngột bật dậy đi về phía ta, thân hình cao lớn kia ép ta lui về phía sau, suýt thì té ngã.
Dường như hắn đang nghĩ tới chuyện thú vị nào đó, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, lặng yên cười, đôi mắt cong cong thành hình vòng cung tuyệt đẹp. Đặc biệt trong đôi mắt ấy còn lóe lên tia sáng khiến người ta không khỏi hồn phi phách lạc.
Ta ngây ra nhìn hắn, những hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, gương mặt tuấn mỹ ma mị cùng với nụ cười nhàn nhạt câu hồn này, khiến cho ta không tự chủ được mà tới gần, vươn tay ra, muốn chạm vào nụ cười khả ái kia.
Có lẽ do quá kích động, nên chưa kịp định thần thì ngón tay đã chạm vào đôi môi mềm mại ấy. Ta hét lên một tiếng, kinh hoảng lùi về phía sau, trừng mắt nhìn hắn giống như đang gặp ma.
Hắn, hắn chính là......
"Ha ha ha......Rốt cuộc cũng nhớ ra trẫm là ai rồi?! Ngày đó ở ngoại ô trẫm đã bộc bạch hết tâm tư của mình, vậy mà ngươi còn chẳng thèm đáp lại, khiến trẫm ôm một bụng nhung nhớ, chịu không được phải sai người đưa ngươi vào cung, cho thỏa nỗi tương tư!"
Hắn nói những lời trêu ghẹo tự nhiên như cơm bữa, thấy sắc mặt ta thay đổi, cuối cùng nhịn không được mà cười to, khẽ lắc đầu.
Ta hít sâu một hơi, ra lệnh cho bản thân mình phải bình tĩnh, bàn tay run run nắm chặt lại, khó tin nhìn hắn, hắn chính là bạch y nam tử kia?!
"Ngươi nên biết là ngay từ đầu trẫm đã nhìn thấu được lớp ngụy trang của ngươi, bởi vì trẫm biết loại thảo dược ngưng mục lan này. Tuy ngươi đã dùng hương liệu để che giấu đi mùi hương, nhưng trẫm trời sinh có khứu giác nhạy cảm, vừa ngửi qua đã có thể khiến ngươi lộ nguyên hình!"
Hắn thấy ta mím môi nhíu mày, tức đến đỏ mặt, bèn thu lại vẻ kiêu ngạo, ánh mắt đang đắm chìm trong vui thú phút chốc trở nên thâm trầm, tối sầm lại.
"Trẫm nghĩ thông qua chuyến thăm Hoàng Cung lần này, ngươi nên hiểu rõ một chuyện. Khi trẫm 4-5 tuổi, đã từng trốn ra khỏi cung, gặp một vị sư phụ đạo hạnh cao thâm, đi theo ông học được thuật dịch dung cùng với nhiều kĩ xảo kỳ môn độn giáp*. Vốn tưởng rằng từ đó có thể tiêu dao thiên hạ, ai ngờ những kẻ không cam lòng vẫn một mực kéo trẫm về, liên lụy trẫm rơi vào vũng bùn hôi hám này. Hừ, thấy thế nào? Thuật dịch dung của trẫm lợi hại hơn ngươi nhiều phải không?"
*Kỳ môn độn giáp: Độn Giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái ất, Độn giáp, Lục nhân đại độn). Có sách thêm hai chữ "Kỳ Môn" ở trước và có tên gọi là Kỳ Môn Độn giáp. Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật.
Hắn đi đến trước giá sách, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc hộp gỗ màu đỏ.
Hắn quay đầu nhìn ta cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại khiến ta không rét mà run. Ta cảm thấy, sau khi hắn mở chiếc hộp đó ra, những lời nói tiếp theo của hắn sẽ khiến ta chìm sâu trong vũng bùn này, không thể chạy thoát.
Ta xoay người định trốn, lại bị lời nói lạnh lùng của hắn làm cho hoảng sợ ngừng bước. Hắn cầm chiếc hộp bước lại gần ta, mỗi bước đi, ánh mắt lại tối thêm một phần, giống như một cơn lốc xoáy cuốn lấy linh hồn ta, khiến ta không thể động đậy!
"Ngươi có thể ra khỏi cung, chẳng qua, ngươi nên hiểu một điều, dù trẫm buông tha cho ngươi, nhưng binh mã của Thái Hậu sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi cho rằng với thân phận Vương phi của Liên Thành Chích thì bọn họ sẽ e dè mà tha mạng cho ngươi sao? Sai rồi, nếu không phải trẫm tới kịp, ngươi đã chẳng còn cái mạng mà đứng ở đây. Mà cho dù ngươi chết, chỉ sợ Liên Thành Chích cũng im lặng thôi, nói xem, vẫn còn muốn trốn ư?"
Ta ngơ ngẩn đứng ở đó, cười tự giễu, hắn nói hôm nay Thái Hậu có ý muốn giết ta. Với quan hệ lúc này của ta với Liên Thành Chích, cho dù bà ta có giết, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm.
Dù sao ta cũng chỉ là một quận chúa hòa thân, nay Thánh Viêm Hướng khai chiến với Thiên Thục Quốc, một quận chúa hòa thân như ta chẳng qua chỉ có thể rơi vào tình cảnh khốn đốn. Xử tử ta cũng là chuyện bình thường, sẽ chẳng có ai dám trách Thái Hậu cả.
Chạy ra ngoài cũng không thể, bởi vì có hai tên thị vệ đang đứng canh ở trước cửa, thay vì ra ngoài để bị Thái Hậu giết cho thỏa lòng mong mỏi của bà ta, thì chẳng thà ở lại đây nghe hắn nói, biết đâu lại giữ được chút hơi tàn.
Ta chỉ không cam lòng, dựa vào đâu mà luôn ép ta ở thế bị động? Chịu áp chế từ mọi phía, không chút tự do. Tình cảnh của Hoàng đế cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, nhưng thế sự ở bên ngoài hắn vẫn hiểu biết hơn ta rất nhiều.
Tới lúc này ta đã hiểu được lý do hắn hạ cổ với ta, bắt ta giết Lăng ca ca và Liên Thành Chích. Bởi vì đối với hắn, hai người kia đều là chướng ngại vật trên con đường cửu ngũ chí tôn.
Chính lúc này đây ta vẫn chưa biết, ngoại trừ nguyên nhân đó, vẫn còn một lý do khác hợp lý hơn, khó tin hơn! Giống như đời trước tạo nghiệt, nhân quả tuần hoàn, nên đời này phải chịu báo ứng.
Hắn đi đến trước mặt ta, đem chiếc hộp gỗ đặt vào trong tay ta, ánh mắt có ý bảo ta mở ra.
Ta mím môi, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ, mở hộp ra đồng nghĩa với việc ta sẽ bước trên cùng một con đường với hắn, nhưng thật sự có thể sao?
Ta không muốn, không muốn giúp bất cứ kẻ nào, cũng không muốn trở thành vật sở hữu của bất cứ ai, nhưng một nhân vật nhỏ bé như ta có thể phản kháng được sao?
Ngẩng đầu thấy hắn tự tin cười khẽ, giống như biết chắc ta nhất định sẽ khuất phục, ta cực kỳ không cam tâm.
"Ngươi tốt nhất là đừng cự tuyệt, cũng đừng quên rằng ngươi đã bị trẫm dùng phệ hồn thuật khống chế. Dù bây giờ ngươi có cự tuyệt, thì trẫm vẫn sẽ có biện pháp khống chế ngươi, chẳng qua trẫm không muốn làm tiểu nhân, hôm nay gọi ngươi tới, là muốn ngươi cam tâm tình nguyện!"
Hắn nói như thể cho ta rất nhiều sự lựa chọn, nhưng những sự lựa chọn này có cái nào là không ép buộc đây? Cam tâm tình nguyện, làm sao để cam tâm tình nguyện mới là điều đáng nói!
Ta oán hận nhìn nam nhân bá đạo này, lại cảm thấy thương thay cho chính mình, cái cảm giác vùng vẫy trong đám bùn, muốn mạnh mẽ thoát ra, nhưng lại chịu khuất phục trước ma chưởng của quyền lực và dục vọng, thật nực cười.
"Trẫm không tài nào hiểu được, Liên Thành Chích đối xử với ngươi như thế, ngươi còn chần chừ điều gì? Vả lại, ngươi thật sự nghĩ Mộc Thiệu Lăng đối với ngươi là thật lòng sao? Hừ, đừng tự mình đa tình, đối với loại nam nhân này, nữ nhân xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là quân cờ để đạt được quyền lực thôi! Trẫm không hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện về ngươi, nhưng cũng nắm được đại khái. Trẫm nghĩ trong lòng ngươi chắc cũng hiểu, nam nhân bên cạnh ngươi ai mới là thật tâm!"
Những lời hắn nói đều là sự thật, từng câu từng chữ giống như một cái tát mạnh vào mặt ta, mặc dù rất đau, nhưng ngay cả một câu phản bác cũng không có, bởi vì, hắn nói không hề sai.
Tình yêu của Liên Thành Chích khiến ta sợ hãi, bởi vì tình yêu sinh ra từ lòng thù hận sẽ hủy hoại tất cả, có thể thiêu đốt ta bất cứ lúc nào.
Còn tình cảm của Lăng ca ca lại quá mức hư ảo, giống như chính con người hắn. Quá hoàn mỹ, ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác không thật, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan, biến mất không tăm tích. Mà hắn cũng chưa từng nói rõ ràng với ta, tất cả chỉ là cảm giác, cảm giác phai nhạt, cái gì rồi cũng sẽ quên...
"Trẫm biết ngươi cần gì, trẫm có thể đáp ứng ngươi, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi sẽ nhận được những gì mà mình muốn, tuyệt đối sẽ không có kẻ nào dám ngăn cản ngươi!"
Lời mời gọi của Liên Thành Phú, quả thật đã đánh trúng vào điểm yếu trong lòng ta. Điều ta muốn, ngoài việc rời khỏi nơi đây, thì còn gì đáng để lưu luyến nữa?
Nhưng sự tự do này là lấy chính linh hồn của mình để trao đổi, giao dịch với ác ma, sau này dẫu có được tự do, thì linh hồn của ta còn có thể được cứu chăng?!
"Không, ta không thể......Nếu cái giá để tự do là phải thay ngươi giết người, trở thành con rối của ngươi, vậy thì ta cũng không cần nữa!"
Ta kiên định lắc đầu, nhìn mặt hắn biến sắc. Ta vẫn nở nụ cười, có lẽ ta muốn làm tất cả để được tự do, nhưng hơn cả sự tự do, ta càng muốn giữ lại trái tim nguyên vẹn, một trái tim chỉ thuộc về riêng mình, không bị những đấu đá, tranh giành quyền lực của họ nhiễm bẩn!
Ta cũng chẳng có gì nhiều, dung mạo bị lợi dụng, đôi cánh thì bị bẻ gãy, tự do là góc sâu trong đình viện, chỉ có trái tim là của riêng mình.
Nếu ngay cả trái tim và linh hồn cũng giao ra, thì ta thật sự sẽ vạn kiếp bất phục!
"Hoàng Thượng, thật ra ngươi không cần phải tranh giành gì đâu, những thứ thuộc về ngươi sớm muộn gì cũng sẽ là của ngươi, mặc dù ngươi không phải là...... nhưng ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có ngươi mới có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên đó mà thôi. Thái Hậu sẽ không đoạt được những thứ thuộc về ngươi đâu!"
Ta có ý khuyên nhủ hắn, nhưng lại rước lấy một tràng cười nhạo, coi lời vừa nãy như là trò cười , hắn lắc đầu bất đắc dĩ nhìn ta.
"Mộc Thanh Thương, ngươi thì biết gì?! Ngươi cho là trẫm muốn ngôi vị hoàng đế này ư? Ha, mụ già chết tiệt kia quả thật sẽ không cướp ngôi của trẫm, nhưng bà ta lại không cho trẫm quyền lực của đế vương. Tất nhiên với thế lực hiện tại của trẫm, bà ta muốn tiêu diêu tự tại như trước là chuyện không thể nào. Nhưng thứ trẫm muốn không chỉ là ngôi vị hoàng đế hay là hoàng quyền, mà trẫm còn muốn mạng của mụ ta và cả nhà Mộc Dương vương gia nữa!"
Ta bị lời nói tràn ngập hận ý của hắn làm cho chấn động. Hắn muốn lấy mạng của Thái Hậu, ta có thể hiểu, nhưng có liên quan gì đến cả nhà Mộc Dương Vương gia?!
Hận thù của hắn xem ra không hề đơn giản, Mộc Dương Vương gia cùng lắm chỉ là kẻ địch trên chiến trường, đánh bại ông ta là có thể giải mối hận, đâu đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi, dùng âm mưu quỷ kế như thế này?!
Hắn đưa lưng về phía ta, trầm mặc một lúc lâu, ta không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng nhìn tấm lưng bị bóng tối bao phủ kia, cái hận ý hủy thiên diệt địa sâu đậm ấy khiến ta kinh hãi.
Vì sao hắn lại hận Mộc Dương Vương gia đến vậy?!
"Mộc Thanh Thương, ngươi từng sống ở Mộc Dương vương phủ 8 năm, ngươi nói cho trẫm biết, Mộc Dương Vương gia và Mộc Dương Vương phi là người như thế nào?"
Hắn mở miệng hỏi, giọng nói có chút bi thương. Ta bị cảm xúc kỳ quái của hắn làm cho mơ hồ, kinh ngạc tò mò, sao hắn cứ cố chấp hận thù cả nhà Mộc Dương Vương như thế?
"Nói đi, nếu lời nói ra khiến trẫm vừa lòng, thì trẫm sẽ tha cho ngươi, không kéo ngươi xuống vũng bùn này."
Ánh mắt tà mị nhìn thẳng vào ta, tầm mắt khóa chặt khiến ta có chút bối rối, ở cạnh Liên Thành Phú còn áp lực hơn gấp bội so với lúc ở cùng Thái Hậu.
Ta cúi đầu nghĩ lại, 8 năm ở Mộc Dương Vương phủ, từ khi ngây thơ chẳng thấu sự đời, cho đến lúc trưởng thành hiểu rõ được mọi thứ, đó là quá trình hạnh phúc từng chút từng chút một bị hủy diệt.
Mộc Dương Vương gia và Vương phi đối xử rất tốt với ta, tất cả đều coi ta là Quận chúa thực sự, không hề