Ngược Thiếp

Chương 32: Bức hoạ




Chương 32: Bức hoạ


Edit&Beta: OtakuNhini


Đưa ta đến cửa thư phòng,sau đó Thính Phong liền rời đi , để ta một mình đứng ở ngoài không biết phải làm thế nào


Cứ nghĩ đến việc phải ở cùng một chỗ với Liên Thành Trích, cả người ta đã rét run


Hít một hơi thật sâu,ta chậm rãi đẩy cửa phòng ra.Cứ ngỡ Liên Thành Trích đã chờ sẵn bên trong nên ta cực kỳ căng thẳng, nhìn kỹ mới phát hiện trong thư phòng rộng thênh thang không có lấy một bóng người


Ta khẽ nhíu mày, thật không hiểu nổi hắn ta đang giở trò gì, gọi ta đến đây mà lại chẳng hề xuất hiện


Chậm rãi bước vào thư phòng, ta tò mò nhìn khắp xung quanh, đánh giá thư phòng tràn ngập dương khí này


Một loạt giá sách đặt ở phía sau chiếc bàn,trên giá xếp đầy tàng thư, binh pháp,cách chế tạo vũ khí,văn học thi từ, lễ nhạc từ phổ, thậm chí có cả sách về nuôi trồng thực vật


Tất cả được sắp xếp rất ngăn nắp, vừa nhìn là nhận ra ngay,qua đó có thể thấy được chủ nhân của nơi này rất kỹ tính


Ta không tự chủ được bị căn phòng này hấp dẫn, quên mất cả nỗi sợ,chỉ mải thưởng thức thi họa trên tường


Thư pháp cùng tranh vẽ treo đầy trên vách tường, mỗi một bức đều là tinh hoa thượng phẩm, nhưng toàn bộ đều chưa ký tên


Chẳng lẽ đây đều do Liên Thành Trích tạo nên ư? Khẽ nhíu mày, ta hừ nhẹ, loại người lạnh lùng tàn bạo như hắn, sao có thể vẽ được những bức hoạ ôn hoà tinh tế thế này được.


Một bức xuân sơn thu thủy, nét bút trơn tru mềm mại, quang cảnh sống động như thật, nếu không có kiên nhẫn và sự cẩn thận chắc chắn sẽ không thể hoàn thành.


Ta không khỏi khâm phục tác giả của bức hoạ, trước kia phu tử  [*thầy giáo] ở Mộc Dương Vương phủ cũng thường dùng hai màu đỏ xanh như vậy, Cát Cánh tỷ tỷ là cao đồ của phu tử đó


Phu tử nói, qua bức hoạ có thể nhìn thấu được trái tim, thần hình hợp nhất mới là cảnh giới cao nhất của tranh vẽ


Mọi chi tiết trong bức hoạ này đều chứa đựng tình cảm mãnh liệt, bút pháp ôn hòa, mỗi một nét vẽ đều chan chứa cảm xúc


Ta thầm ngưỡng mộ,lại có chút mất mát,thật hối hận vì lúc ấy không theo phu tử học hoạ cho tốt, nếu như chăm chỉ cố gắng,thì giờ ta cũng có thể vẽ một bức hoạ thượng đẳng thế này, chứ không phải vẽ lung tung xấu xí, khó coi, bị Lăng ca ca nói là trẻ con nghịch bùn nữa…


Ta đi tới phía chiếc bàn, trên bàn bày nghiên mực và các loại giấy trân quý, bút lông cực kỳ tinh xảo.


Còn có mấy tờ giấy chữ viết rất ẩu,ta nhặt lên nhìn, chữ trên đó và chữ trên bức hoạ kia giống nhau như đúc.


Chẳng lẽ kia bức họa đó thật sự là Liên Thành Trích vẽ? Ta chớp chớp mắt, trong lòng chấn động


Dưới nghiên mực còn có một vài bức hoạ nữa, mơ hồ có thể thấy được nét mực.


Vẫn không trông thấy bóng dáng của Liên Thành Trích đâu, ta sinh tò mò, nhịn không được vụng trộm xem qua.


Cái đó,chính là bức họa về ta?!


Trong lòng căng thẳng,ta vội vàng lui về phía sau,giống như mỹ nữ trong tranh là ma quỷ vậy


Liên Thành Trích vẽ ta ư?


Trong bức hoạ ta cười xinh đẹp mê hồn,một thân khoác lên bộ giá y đỏ thẫm, đúng là dáng vẻ đêm đại hôn! Cũng là lần duy nhất ta cười với hắn


Châm chọc là, khóe môi của nữ tử cứng ngắc, có thể thấy ngay là cười không thật lòng


Bỗng nhiên ta phát hiện bản thân mình thật ngu ngốc, tâm tư của ta, một kẻ khôn khéo như Liên Thành Trích sao có thể không nhìn ra chứ?


Biết rõ ta cố ý chuốc say hắn ,nhưng hắn vẫn uống hết ly rượu đó, rốt cục khi ấy hắn đã nghĩ gì?


Có phải hắn sớm biết trong rượu có độc,nhưng vẫn cố ý uống hết để giá họa ta, tìm cớ trừng trị ta?


Lòng ta lạnh lẽo, phẫn nộ không thôi.


Thử nghĩ xem, người trong phủ này, có ai dám can đảm làm Liên Thành Trích bị thương chỉ để giá hoạ cho ta không? Ngoại trừ chính hắn!


Ta lại lắc đầu, không dám khẳng định, Liên Thành Trích nếu thật sự muốn trả thù,thì với sức mạnh của hắn hoàn toàn không cần phải diễn trò này, hắn hoàn toàn có thể quang minh chính đại trừng phạt ta, tra tấn ta.


Tâm rối loạn, không biết rốt cục là âm mưu gì đây?


“Không biết Thương Nhi cảm thấy bổn vương họa thế nào?”


Ta giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mênh mang, vội vàng xoay người nhìn về phía cửa.


Liên Thành Trích cười lãnh tà, dựa và cửa, trong tay nắm một cuộn tranh.


Nhìn thấy thái độ kinh hãi của ta,hắn giống như mèo thấy chuột, đôi mắt tràn ngập hứng thú.


Ta lui dần về phía sau,trong lòng hoảng sợ, sự tàn nhẫn vô tình của hắn ta sớm đã lĩnh hội rồi


Hắn tao nhã bước từng bước về phía ta,như dồn một con thú tới đường cùng, ngày càng tới gần, đến khi ta hết đường thối lui,va vào giá sách.


Thấy ta run rẩy không giấu được, ánh mắt hắn trầm xuống, cười trào phúng.


“Vương phi hình như rất sợ bổn vương……Trông bổn vương đáng sợ lắm hay sao?”


Ghé sát vào bên tai ta, hắn nhẹ giọng hỏi, hơi thở ấm áp vấn vít bên cổ khiến ta hồi hộp.


Ta không dám thở mạnh, tim đập cuồng loạn, cơ thể yếu ớt không chịu đựng nổi mà khuỵu xuống.


Đúng lúc đó hắn lại giữ chặt lấy ta, ôm vào trong lòng, ta muốn dãy dụa nhưng đành bất lực.


Những ngón tay mạnh mẽ lướt qua gương mặt ta, hắn lạnh lùng nhìn, đôi mắt ấy như muốn đâm thủng xương cốt người khác


“Xem ra Thương Nhi vẫn chưa hồi phục, sao lại khiến cho bản thân mình suy yếu như vậy chứ, nếu thế, bổn vương làm sao hạ thủ được……”


Hắn cười như ma quỷ, hung ác,nham hiểm,lạnh lùng, lời nói ấy làm ta rùng mình một trận, kiêng dè nhìn hắn.


Không hạ thủ được…… Hắn, lại muốn làm gì ta?


“Ngày mai vào cung gặp mặt Thái Hậu, bộ dạng này của nàng thật sự khiến người ta rất đau lòng. Nhưng Thái Hậu không thích những nữ tử nhu nhược, Vương phi của bổn vương lại càng không được phép nhu nhược, Thương Nhi biết ngày mai phải làm thế nào chưa?”


Ta trầm mặc không nói, đôi mắt buông xuống, hắn chính là đang cảnh cáo ta ngày mai không được làm hắn mất mặt sao?


Ta bỗng nhiên nở nụ cười, cố hết sức vươn tay thoát khỏi hắn, rời khỏi vòng ôm của hắn


Ta ngước mắt nhìn, phát hiện ra sâu trong đáy mắt hắn không kịp che đi nỗi mất mát và dằng xé


Ta chậm rãi lắc đầu, phủ định những gì mình vừa thấy, hắn lạnh lùng đến vậy, sẽ không lộ biểu tình yếu đuối thế đâu


“Vương gia, nô tì ngày mai nhất định sẽ cố gắng hết sức, không để cho Vương gia mất mặt, mặc dù chẳng có gì ,nhưng ta sẽ cố gắng vì Thiên Thục Quốc, vì……” Lăng ca ca!


Câu nói kế tiếp không dám bật thành lời, bởi vì thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi,thật âm trầm,thật lạnh lẽo, hung tợn nhìn chằm chằm ta.


Ngực hơi đau thắt lại, nghĩ đến Lăng ca ca là sẽ đau….


Khi ta đau đớn, Liên Thành Trích cũng sẽ đau, đó là hậu quả của việc uống viên thuốc đó


Hắn cười mỉa mai nhìn ta, nói:  “Mộc Thanh Thương, về sau nàng còn dám nghĩ đến nam nhân nào khác ngoài bổn vương, ta tuyệt đối sẽ không để nàng yên ổn! Đừng nghĩ là mình may mắn, mỗi một tâm tư, mỗi một ý nghĩ của nàng, bổn vương đều biết hết, đều nắm rõ trong tay! Độc của Tình hoa, nhất định sẽ khiến chúng ta phải dây dưa, nàng biết không, mỗi khi nàng nghĩ tới kẻ khác, thì trái tim của bổn vương cũng sẽ đau……”


Ánh mắt hắn dần hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ lóe lên vẻ bi ai,nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.


Ta chậm rãi nhắm mắt lại, cố nhẫn nại để bản thân không phải hét lên.


Nam nhân bá đạo này chẳng những khống chế thân thể của ta, mà ngay cả trái tim và suy nghĩ của ta,hắn cũng không buông tha


Một cuộc đời như thế này, rốt cục có gì vui vẻ?


Nước mắt chảy xuống, ta cười lộ vẻ sầu thảm, nhìn hắn, suy yếu hỏi: “Không biết Vương gia tìm nô tì có chuyện gì?”


Hắn xoay người đi về phía bàn,ngồi tựa vào ghế, không hề nhìn ta, chỉ cầm cuộn tranh trong tay đặt lên mặt bàn, nhẹ giọng nói:


“Có muốn xem bức hoạ này không? Bổn vương đã muốn cho nàng xem từ lâu. Có những chuyện,nàng cần phải biết rồi.”


Không hiểu hắn có ý gì,ta ngẩng đầu nhìn


Hắn cũng lạnh lùng liếc nhìn, hận ý lóe ra.


Cuộn tranh được mở ra, hắn vươn tay, đột ngột kéo ta vào trong lòng


“Thương Nhi, nữ tử trong bức hoạ này giống nàng y như đúc……”


Nhìn bức họa, ta hoàn toàn ngẩn người, chậm rãi nắm chặt hai bàn tay, cả người run run.


Đôi môi bị cắn đến chảy máu, hai tròng mắt đỏ sẫm,ta hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của nam nhân trước mặt.


“11 năm trước, Thương Nhi mới 3 tuổi phải không? Trong truyền thuyết,bức hoạ này là của một vị hoạ sĩ thần bí, chỉ cần nhìn một người, liền có thể họa ra bộ dáng khi trưởng thành của người đó. Nhưng đáng tiếc là, nữ tử trong bức hoạ 8 năm trước đã chết rồi. Mà Thương Nhi trông lại giống hệt nữ tử ấy, đây liệu có phải là duyên phận hay không?”


Hắn nâng cằm ta lên, khuôn mặt hắn ngày càng kề sát, nhìn ta không chớp mắt


“Liên Thành Trích, rốt cục ngươi muốn nói gì?!”


Kinh hãi nhìn ánh mắt âm ngoan của hắn, ta cảm thấy,những bí mật bị che giấu đang dần dần được hé lộ….