Ngược Thiếp

Chương 21: Âm mưu






Chương 21: Âm mưu


Edit&Beta: OtakuNhini


Lăng ca ca đi rồi, ta chưa kịp trở lại Lưu Yên Các, đã bị nha hoàn bên người Vương phi gọi lại,báo rằng Vương phi đang ở Khung Hàn Lâu chờ ta


Ta biết,lúc này có một số việc cần nói rõ ràng


Ta thở sâu, khóe miệng dâng lên ý cười thản nhiên, Mộc Thanh Thương nay đã đủ kiên cường để đối mặt với tất cả


Nắm chặt ngọc bội trong tay,ta muốn mượn sức mạnh của nó


Đẩy cửa ra, liền thấy Vương phi vẻ mặt nhu hòa ngồi trên ghế dài, nhìn thấy ta đến, ý cười càng nồng đậm,bà kéo tay của ta, dẫn ta đến ngồi bên cạnh.


"Thương Nhi à, mấy ngày nay trong phủ xảy ra nhiều chuyện, mẹ con ta đã lâu lắm không ngồi tâm sự cùng nhau rồi ."


Ta cúi đầu xuống không nói gì, rốt cuộc cũng không thấy có cảm giác thân thiết, chỉ cảm thấy có một khoảng cách rất sâu, khiến trái tim ta băng giá.


"Thương Nhi,con rất thích Lăng Nhi phải không? Đương nhiên, các con là huynh muội từ nhỏ đã ở bên nhau, tình cảm tốt cũng là lẽ thường. Tuy con là nghĩa nữ [*con gái nuôi]của chúng ta, nhưng 8 năm nay ta vẫn luôn đối đãi với con như con ruột của mình, ta luôn muốn tìm một người đứng đắn để gả cho con. Nay Thương Nhi đã lớn rồi, cũng nên bàn đến chuyện hôn nhân đại sự thôi ."


Bà thở dài một tiếng,đôi mắt xinh đẹp đánh giá ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên chiếc khăn che mặt


"Thương Nhi thật sự là một cô nương xinh đẹp, nhưng Lăng Nhi chỉ có thể là ca ca của con, điều này chắc con cũng hiểu. Sáng sớm nay, vì con mà nó từ chối kế hoạch đám hỏi với Thánh Viêm hướng, nó muốn tự mình bảo vệ cho Thiên Thục Quốc, nó thông minh như vậy sao lại làm thế, chắc chắn là vì nó đã si mê con. Nếu Thương Nhi thích Lăng Nhi,con nhẫn tâm nhìn nó vì con mà mất đi tất cả sao?"


Cổ họng nghẹn lại, hốc mắt ươn ướt,ta muốn khóc, nhưng nước mắt lại không thế rơi xuống.


Hay cho câu "Con nhẫn tâm nhìn nó vì con mà mất hết tất cả sao?"......


Bà ấy đang nói cho ta biết rằng, ta không thể ích kỷ, ta nên vì Lăng ca ca mà hy sinh bản thân......


Thật đau lòng biết mấy, tại sao không có ai để tâm tới cảm nhận của ta?


Luôn miệng nói coi ta là con gái ruột, nhưng lại làm chuyện huỷ hoại ta


Một quân cờ,làm sao có thể thực sự hạnh phúc chứ?


"Vương phi, 8 năm trước,rốt cục tại sao lại nhận nuôi ta? Có phải ngay từ lúc đó,đã muốn nuôi dưỡng ta trở thành một quân cờ hay không?"


Ta không gọi bà là mẫu thân như trước nữa, bởi vì bà ấy không xứng, hư tình giả ý, khiến ta cảm thấy ghê tởm.


Bà ngẩn ra,nụ cười trên mặt cứng đờ, ánh mắt ấm áp dần dần biết mất


Buông tay ta ra,bà chậm rãi đứng dậy,giọng nói lạnh lùng: "Biết chuyện đó thì cũng có ích lợi gì? Người xưa thường nói "Hồng nhan hoạ thuỷ", những lời này quả nhiên không sai! Ta thật muốn biết, ngươi rốt cục đã dùng yêu thuật gì để mê hoặc Duệ Khâm vương gia của Thánh Viêm Hướng, khiến hắn quả quyết sẽ không lấy Vương phi nào khác ngoại trừ ngươi!"


Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, thật không ngờ, thì ra Liên Thành Trích đã sớm hành động


Khó trách hắn lại dễ dàng rời khỏi Thiên Thục Quốc như thế, hoá ra hắn đã sớm đưa ra thỉnh cầu với Vương gia


"Thực ra ngươi cũng không thể trách chúng ta, tuy vốn định dùng đám hỏi của ngươi để kéo dài thời gian, nhưng không ngờ Lăng Nhi lại quyết liệt đến vậy, nó nhất định muốn giữ ngươi lại. Mà cái tên Duệ Khâm Vương gia chết tiệt kia,hắn sợ Vương gia đổi ý nên hạ thực tâm cổ với ông ấy! Thực tâm cổ,ngươi biết không? Nếu trong vòng 10 ngày không lấy cổ trùng ra, Vương gia sẽ không thể cứu nổi nữa!"


Bà đã nói ra tin tức khiến ta khiếp sợ,trái tim ta như rơi xuống vực thẳm, thực tâm cổ thật sự do hắn hạ ư ?!


"Vậy nên Thương Nhi, chỉ có ngươi mới cứu được Vương gia .Đợi Lăng nhi hái Lăng Liên về thì thực tâm cổ của Vương gia cũng đã phát tác, chúng ta không còn thời gian nữa đâu, chỉ ngươi mới có thể, chỉ cần ngươi đồng ý hòa thân, tất cả mọi việc sẽ không sao nữa! Thương Nhi, vì Lăng nhi,hãy đồng ý hoà thân được không?"


Ta dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà, khó trách Liên Thành Trích lại chỉ mang 20 thiết kỵ quân vào Thiên Thục Quốc, thì ra tất cả đều đã nằm trong sự khống chế của hắn.


Theo lời hắn nói, nếu hắn muốn huỷ diệt Thiên Thục Quốc,sẽ rất dễ dàng.


"Biên quan đã truyền đến tin tức, đội quân của Duệ Khâm Vương đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời có thể tấn công Thiên Thục Quốc chúng ta.Vương gia trúng thực tâm cổ của hắn,khiến chúng ta không thể đối phó hắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể mặc hắn khống chế. Ta hao tổn tâm tư giấu kín tin này không cho Lăng Nhi biết, vì ta biết Lăng nhi sẽ không để ngươi hòa thân. Nhưng Thương Nhi à, nay thật sự đã không còn cách nào khác, nếu ngươi không hòa thân, toàn bộ Thiên Thục Quốc sẽ bị huỷ diệt, thậm chí Lăng Nhi cũng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục......"[* có nghĩa là một khi thân này mất rồi thì vạn kiếp khó mà có lại được,ám chỉ cái chết]


Ta không nhớ rõ sau đó bà ấy đã nói những gì, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ,đau kịch liệt


Nam nhân kia, quả thực âm mưu lợi hại!


Vì sao nhất định phải là ta? Sao lại lấy đại quân tiếp cận tướng bức, sao lại lấy tính mệnh của Vương gia để uy hiếp,sao lại lấy mạng sống của Lăng ca ca ra cưỡng ép!


Ta chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra, có vẻ như, ta đã không còn lựa chọn nào khác!


"Để Lăng ca ca tới Thiên Hàn Sơn hái Lăng Liên, là để huynh ấy rời khỏi ta sao?"


Bà nhìn ta, hốc mắt ửng đỏ, ta biết, nếu không phải bị ép buộc,Vương phi cao ngạo nóng nảy đã không phải chật vật đến thế này


"Thương Nhi, dù sao chúng ta cũng đã nuôi dưỡng ngươi 8 năm, cho ngươi vinh hoa phú quý, Lăng nhi đối với ngươi lại chí tình chí nghĩa, chẳng lẽ chừng ấy vẫn chưa đủ để ngươi đáp ứng sao? Ta không thể để Lăng nhi vì ngươi mà mạo hiểm, không thể vì ngươi mà huỷ diệt Thiên Thục Quốc."


Ta gật gật đầu, mỉm cười,nụ cười khó khăn.


Trái tim đang đập ổn định bỗng trở nên đau thương, vốn tưởng rằng Lăng ca ca đã từ bỏ chuyện đám hỏi,thì hạnh phúc của ta cũng sẽ nhanh chóng đến thôi, nhưng giờ mới hiểu, tất cả chỉ là một giấc mộng xa vời không thể với tới.


Ta đứng dậy đi ra ngoài cửa, lau khô nước mắt, không muốn khóc thêm nữa .


"Thương Nhi?! Ngươi......"


Phía sau lại truyền đến những câu hỏi vừa vội vàng vừa tức giận của Vương phi, ta dừng bước, không quay đầu, nhẹ giọng nói:


"Cần gì phải hỏi ta, cho dù ta nói không,mọi người vẫn sẽ tiếp tục cơ mà? Ta căn bản không thể lựa chọn!"


Rời khỏi Khung Hàn lâu, ta lang thang khắp Vương phủ như một u hồn, không biết nên về đâu


Trái tim ta như ngừng đập , đau đến chết lặng.Nghĩ lại thì,tất cả những ký ức 8 năm qua đều thật châm biếm


Đem ngọc bội đặt trên ngực, thở dài một tiếng,ta chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy,một người nhỏ bé như ta có thể lại có thể làm chủ toàn bộ Thiên Thục Quốc.


Gả đi! Đã không còn lựa chọn nào khác!


Lăng ca ca chỉ có thể là giấc mộng cả đời ta!


Ta trốn trong Lưu Yên Các không muốn ra ngoài, không muốn gặp bất cứ ai


Nhưng việc chuẩn bị cho hoà thân cũng không hề ngừng lại vì sự vắng mặt của ta.


Nghe nói, Thánh Viêm Hướng vì việc hòa thân nên đã đưa tới vô số vật trân bảo, ta cười nhạo, hiện tại mọi người hẳn đều cho rằng, Duệ Khâm Vương gia của Thánh Viêm Hướng là một kẻ ngốc, dùng vô số tài bảo chỉ để đổi một quận chúa đã tàn hoa bại liễu


Vương phi sai người đưa tới rất nhiều trang sức, lăng la tơ lụa, ba vị tỷ tỷ lĩnh mệnh thử hỉ phục cho ta, Đông Nhi luôn ở bên ta trong vòng ba bước, nàng dường như lo lắng ta sẽ nghĩ quẩn.


Đối với tất cả những chuyện này, ta đều im lặng , nếu không có lựa chọn nào khác,thì đành phải thuận theo


Điều đáng tiếc là không thể gặp Lăng ca ca lần cuối, không có cơ hội với hắn hãy bảo trọng!


Bọn họ đã chọn đúng cách, ta quả thực không thể trơ mắt nhìn Lăng ca ca vì mình mà bỏ mặc tất cả, hắn nên bễ nghễ thiên hạ ,chứ không nên làm một kẻ không quyền không thế


Đêm thấm lạnh như nước, vầng trăng khuyết đọng trên bầu trời,chảy xuống những tia sáng thản nhiên


Ta ngồi tĩnh lặng trước của sổ, ôm lấy hai chân, ngơ ngác nhìn về phía bầu trời đêm.


Phía sau có chút dị thường, ta biết có người xông vào, nhưng không muốn nhúc nhích, thật ra ta hy vọng có tặc nhân tới đây,sau đó giết ta


"Không muốn gả cho ta đến thế ư?"


Hắn nhẹ giọng hỏi, ngữ khí hơi cứng ngắc, dường như đang ẩn giấu sự tức giận.


Ta không quay đầu, không nói gì, vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình


Hắn nâng cằm ta lên, ánh mắt sáng quắc đánh giá ta


"Hiện giờ đang tuyệt vọng sao? Lăng ca ca của nàng sẽ mãi mãi là ca ca của nàng!"


Ta để mặc hắn nâng cằm mình, hai tròng mắt nhìn thẳng về phía hắn, ta ấm ức hỏi : "Sao ngươi lại hận ta? Chúng ta trước kia chưa từng gặp gỡ, vì sao lại hận ta?"


Ta nhớ rõ, khi hắn nhìn ta,ánh mắt rõ ràng ẩn chứa sự căm hận, nhưng ta thật sự không hiểu rốt cục là vì sao!


Ngồi xuống bên cạnh ta, hắn tà khí cười, một tay ôm ta vào lòng,ta giãy dụa, lại bị hắn điểm huyệt nói.


"Ngoan nào ,cái ôm của bổn vương , không phải với kẻ nào cũng rộng mở đâu, nàng nên biết quý trọng!"


Bị hắn ôm chặt cứng, ta không thể nhúc nhích,


"Thương Nhi...... Dù nàng có đồng ý hay hay không, thì nàng cũng đã là thê tử của bổn vương, là Vương phi của bổn vương......"


"Vì sao? Nếu hận ta, thì không nên lấy ta mới đúng?"


Ta không hiểu, thật sự không hiểu nam nhân này rốt cục đang nghĩ gì


Hắn vẫn nở nụ cười khinh bạc tà tứ như trước, chậm rãi vuốt ve chiếc khăn che mặt,chạm vào gương mặt ta


"Sau này, ta sẽ cho nàng biết vì sao...... Giờ nàng chỉ cần biết rằng, nàng chỉ có thể gả cho ta, nếu không...... Ta sẽ không nhịn nữa mà huỷ diệt tất cả! Bao gồm cả người trong lòng của nàng nữa!"


Dùng sức cắn lên cằm ta, hơi thở của hắn phả lên mặt ta, ngày càng đau đớn


Ta nhăn mày nhăn mặt,cắn răng chịu được, đôi mắt đầy hận ý của hắn giờ lại chuyển thành nóng bỏng


"Hai ngày sau, nàng sẽ là Vương phi của bổn vương,cả đời này cũng không thể thay đổi. Đừng chạy trốn, cũng đừng làm bản thân mình bị thương, nếu không ta sẽ huỷ hoại tất cả những người mà nàng quan tâm!"


Hắn rời đi giống như một cơn gió, trong không khí chỉ còn hơi thở phảng phất của hắn,còn huyệt đạo của ta không biết đã được giải từ khi nào


Ta xoa nhẹ chiếc cằm bị hắn làm đau, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi quá.


Nhất định có uẩn khúc mà ta không biết, hắn hận ta, rốt cục là vì sao?....