Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 902




Chương 902

“Đừng làm loạn!’ Người đàn ông đột nhiên mở miệng, anh dựa sát bên tai cô, dùng tiếng nói khản khàn mà thầm thì: ‘Làm sao anh có thể không tin em được chứ. Cuộc đời này, anh có thể không tin bất cứ ai, nhưng chắc chản sẽ luôn tin tưởng em” Âm thanh khàn khàn lại vang lên: “Vợ ơi”

Hai chữ “vợ ơi!” lân theo âm mũi, khiến trái tim Lương Tiểu Ý cũng run lên từng hồi, cô lập tức hỏi lại: “Có phải anh đang lừa em không?”

“Đúng vậy, anh đang lừa em”

Trong lòng cô vừa dâng lên hy vọng lại bị câu nói này dập tắt tất cả, đôi mất trong suốt thấm đẫm nỗi đau thương, cô nói: ‘Em biết mà! Anh lừa em.

“Đúng vậy! Anh đang lừa em đó, đầu tiên là lừa em rắng bản thân không tin tưởng em. Anh cố ý lạnh mặt để lừa em đó. Đúng thế, anh lừa em, anh muốn dọa em, để nhìn thấy biểu cảm khó xử trên gương mặt đó, nhưng…” Người đàn ông hôn lên trần cô, yêu thương nói rắng: “Anh hối hận rồi, nếu anh biết chỉ một câu nói đùa đơn giản của mình lại khiến em kích động như vậy, còn khiến em rơi lệ, anh sẽ không nói dối em”

Lương Tiểu Ý ngơ ngác nhìn người trước mặt, thật lâu thật lâu, cô nói khóc nói: “Sao anh lại như vậy được chứ…”

“Xin lỗi, Tiểu Ý” Tô Lương Mặc dán sát bên tai Lương Tiểu Ý thì thầm: “Và cả, anh tin em”

Nghe thấy lời ấy, đôi vai thon gầy của Lương Tiểu Ý run lên, nước mắt cũng không ngăn nối chảy ròng xuống má, khụt khịt nói: “Anh bắt nạt người ta…”

Chọc người ta khóc xong lại nói mấy câu buồn nôn muốn chết, khiến người ta cảm động như vậy. Trình độ thả thính của vị tống giám đốc nào đó đúng là tiến bộ như phi tên lửa.

“Đói rồi” Sau khi ổn định lại tâm trạng, Lương Tiểu Ý mới cảm thấy ngượng ngùng, cô nói với Tô Lương Mặc: “Thím Trương gọi chúng ta xuống ăn cơm rồi, anh thả em ra đi”

Kế hoạch thoát thân nho nhỏ ấy đã bị Tô Lương Mặc phát hiện ngay lập tức: *Ù, anh cũng đói bụng rồi” Người đàn ông cũng nói vậy.

“Thế thì thả em xuống đi, chúng ta xuống dưới ăn cơm”

“Không không, ý anh là… “Tay của Lương Tiểu Ý bị một bàn tay khác cầm lấy vòng lên ôm chặt cổ anh, bờ môi của người đàn ông sau lưng dán chặt lên tai cô: “Ý của anh là… đói kiểu này c‹ Tuy Lương Tiểu Ý và Tô Lương Mặc cũng coi như “đôi vợ chồng già”, nhưng với Kĩ năng thả thính cao siêu của vị tổng giám đốc nào đó, cô gái nhỏ này vẫn khó mà kháng cự lại nối Vị tống giám đốc này đối mặt với cấp dưới luôn dùng khuôn mặt lạnh như tiền, nhưng trước mặt vợ mình lại không như thế.

“Ăn cơm đi” Cô gái nhỏ thẹn thùng rồi.

“Ấn cơm làm gị, ăn anh đi nài Lương Tiểu Ý còn chưa kịp cảm khái tên tống giám đốc ngựa đực này da mặt thật dày đã bị người ta ôm ngang vứt lên giường.

Trong lúc đó, thím Trương đợi một lúc lâu không thấy ai xuống thì bà lại lên lâu mời thêm một lần, đương nhiên do vị tống giám đốc nào đó bề bộn nhiều việc, không dư thời gian trả lời thím Trương. Lương Chỉ Duy ngồi dưới tầng hỏi anh cậu: “Sao mẹ và người đàn ông kia còn chưa chịu xuống vậy?” Bị anh trai Lương Chỉ Hoành ném cho ánh mắt sắc như dao qua mới im lặng không dám nói tiếp nữa.

Hai tiếng nữa trôi qua, Lương Tiểu Ý đỡ thắt lưng già cả của mình ngồi dậy từ trên giường, tên tổng giám đốc nào đó mới xán qua xun xoe: “Vợ ơi vợ, để anh xoa bóp cho em nhé, làm em đau rồi phải không?”

Chuyện đến lúc này thì cũng không có chuyện gì đáng nói, nhưng đồ không biết xấu hổ Tô Lương Mặc này vừa nhắc tới thì gương mặt Lương Tiểu Ý lập tức đỏ rực như có thể rán chín trứng gà vậy, cô trừng mắt nhìn tên đàn ông đang tỏ vẻ vô tội kia. Vẻ mặt không liên quan đó của anh khiến cô cảm thấy bản thân mà tức giận lại thành ra mình lại là người hẹp hòi mất.

“Nào, vợ, anh đấm bóp cho em nào”

Mấu chốt là đầu óc Lương Tiểu Ý vẫn còn rối như tơ vò chưa nghĩ rõ ràng nổi, không phải đang nói về chuyện tấm ảnh hay sao? Sao lại ra nông nỗi này rồi? Cô còn chưa nghĩ cẩn thận thì một đôi tay không biết xấu hổ đã bò lên eo cô “Không cần “Không có chuyện gì, đừng ngại ngần gì cả, em là vợ anh kia mà, chồng giúp vợ xoa bóp eo thì có sao đâu nào”