Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 870




Chương 870

Vạn Nhược Mạn không biết tại sao anh ta lại hỏi mình như thế.

“Loài hổ, vua của trăm loài”

Vạn Nhược Mạn đáp không hề do dự.

Lục Trầm lại bước một bước về phía Vạn Nhược Mạn, kéo gần cự ly với cô ấy.

Tên công tử phong lưu đứng trước mặt Vạn Nhược Mạn lúc này hình như hơi sai sai, nhưng cô ấy lại không đoán được sai ở đâu. Cả người người đàn ông trước mặt tỏa ra sức mạnh của cơ thể, chỉ cần cô ấy ngẩng đầu là có thể thấy lồng ngực rắn chắc của anh ta phập phồng theo hơi thở nhẹ nhàng. Hai người dựa vào nhau gần như thế, mặt của Vạn Nhược Mạn bắt đầu đỏ lên.

Nhưng lúc này trên đỉnh đầu cô ấy lại vang lên một giọng nói.

“Vậy thì, cô Vạn nghĩ người có thể đứng cạnh vua trăm loài là ai?”

Giọng nói dịu dàng và dễ nghe của người đàn ông vang lên bên tai cô ấy, nhưng Vạn Nhược Mạn không còn tâm trạng rung động nữa, nét đỏ ửng trên mặt cô ấy đã hoàn toàn biến mất.

“Tôi…”

Mắt Lục Trầm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, rũ mắt kiêu ngạo nhìn Vạn Nhược Mạn: “Cô Vạn cảm thấy người có thể đứng cạnh vua trăm loài như tôi, là một con thỏ trắng ai muốn trút giận thì trút giận à?” Sau khi nói xong, giọng nói của Lục Trầm đã không còn sự dịu dàng lúc đầu mà cực kỳ lạnh lẽo.

Vạn Nhược Mạn hít sâu một hơi. Vốn dĩ người đàn ông này không muốn khiến cô ấy rung động gì cả, người ta chỉ muốn nói cho cô ấy biết rõ rằng anh ta không phải nơi để trút giận, Vạn Nhược Mạn không nên bị Tô Lương Mặc chọc tức thì chạy đến chỗ anh ta giận cá chém thớt.

Vạn Nhược Mạn không phải ngu ngốc nến có thể hiểu được chuyện này, hiểu được sự khinh thường và lạnh lẽo trong giọng nói của tên công tử phong lưu mà mọi người đồn đại.

“Xin lỗi, tôi sai rồ Một tiếng xin lỗi này của cô ấy khiến Lục Trầm phải nhìn kỹ lại người phụ nữ tên Vạn Nhược Mạn. Quả nhiên đàn bà ở nhà họ Vạn đều không phải dạng vừa đâu. Lúc nên cúi đầu thì sẽ cúi đầu, không phải ai cũng làm được chuyện này, huống chỉ cô ấy còn là người con gái lớn lên trong gia đình giàu có và quyền thế.

Tô Lương Mặc cũng ngẩng đầu lên: “Vạn Nhược Mạn, tôi biết cô muốn gì. Mảnh ruộng ở núi Nhất Lang đúng không?”

Vạn Nhược Mạn trợn to mắt! Cô ấy quay đầu, thấy đôi mắt nhìn thấu tất cả của Tô Lương Mặc, cô ấy kinh ngạc hô lớn: “Sao anh lại biết”!

Mặt Vạn Nhược Mạn lộ ra vẻ kinh hãi như gặp ma, Lục Trầm đứng sang một bên, anh ta biết lúc nào mình nên xuất hiện, lúc nào nên trở thành kẻ vô hình. Đúng như anh ta nói người có thể ở bên cạnh vua của muôn thú tuyệt đối không phải con thỏ yếu đuối.

“Sada Yamaichiro tới tìm tôi, đòi gặp tôi bằng được” Tô Lương Mặc nghịch chiếc bút Parker có giá mấy trăm nghìn tệ trong tay, nó đang xoay tít trên đầu ngón tay của anh. Lúc này, trái tim của Vạn Nhược Mạn cũng đang đập thình thịch, càng lúc càng nhanh trong lồng ngực cô ấy. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vạn Nhược Mạn quật cường cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh. Trên thương trường, khi đàm phán với người khác, nếu bạn để tất cả cảm xúc lên trên mặt thì chưa kịp đàm phán đã thua rồi. Vì thế, cô ấy nhanh chóng sửa chữa sai lầm của mình. Nét mặt của Vạn Nhược Mạn lại trở lại bình thản như lúc đầu.

Mấy trò vặt vãnh như vậy chẳng thể qua mắt được hai người đàn ông trong phòng, nhưng họ cũng không nói ra, chỉ mỉm cười mà thôi.

‘Tô Lương Mặc nhìn thoáng qua Vạn Nhược Mạn, sau đó anh đứng dậy, đi về phía cửa của văn phòng. Lúc lướt qua Vạn Nhược Mạn, anh không hề có ý dừng lại, nhưng khi bước tới trước mặt Lục Trầm, anh lại nói: “Nếu cô Vạn đã thích phòng làm việc này như vậy thì cứ ở lại. Lục Trầm, cậu hãy ở lại đây thay tớ tiếp cô Vạn nhé”

Trong đáy mắt Lục Trầm hiện lên sự vui vẻ, trong lòng Tô Lương Mặc nghĩ gì, anh ta cực kỳ rõ ràng. Vì thế, anh ta nói với Tô Lương Mặc: “Còn cậu thì sao?”

Vạn Nhược Mạn đứng tại chỗ nhìn hai người, trong lòng cô ấy biết rõ hai người này đang kẻ tung người hứng, hai người đàn ông này đang muốn lừa mình. Nhưng không thể như thế được. Nếu ngay cả điều quan trọng nhất mà cô ấy cũng phải tiết lộ với Tô Lương Mặc thì lấy gì mà đàm phán nữa?