Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 799




Chương 799

“Tô Lương Mặc?” Lương Tiểu Ý gọi thử. Người trong bếp quay lại.

“Phụt!” Lúc người đàn ông xoay người, Lương Tiểu Ý nhìn rõ cảnh tượng phía sau, một ngụm trà vừa mới ngậm vào trong miệng không khỏi phun ra ngoài: “Khụ khụ khụ..”

“Tiểu Ý, em không sao chứ?”

“Không”, Lương Tiểu Ý vươn tay chỉ vào trang phục của Tô Lương Mặc: “Khụ khụ, Tô Lương Mặc, nói cho em biết, anh đang làm gì vậy?”

Cảnh tượng trước mặt quá buồn cười.

Người đàn ông lịch lãm Tô Lương Mặc, mặc chiếc tạp dề hoa mà thím Trương thường mặc, xắn tay áo, một tay cầm chảo, một tay cầm xẻng.

Tô Lương Mặc đặt cái chảo trong tay xuống, đi đến bên cạnh Lương Tiểu Ý, đưa cô vào phòng khách: “Em cứ xem TV đi, hôm nay anh sẽ nấu bữa tối.”

“Ừm…” Anh làm được chứ?

Nhìn mặt anh tự hào, trong lòng Lương Tiểu Ý ấm áp: “Được. Em sẽ đợi đồ ăn của đầu bếp năm sao nhà chúng ta.”

Nhà chúng ta… cô nói nhà chúng tôi! Tô Lương Mặc mừng rỡ. Khỏi phải nói trong lòng nhảy nhót thế nào, Tiểu Ý nói”nhà chúng ta”.

Quay lại, người nào đó vui vẻ vào bếp, chống chọi với xoong, nồi, dầu, muối, mắm, dấm.

Hôm nay trường cũng được nghỉ, hai đứa trẻ làm tổ trên tầng.

Tô Lương Mặc đôi khi cảm thấy hai thằng quỷ nhỏ này thật cực kỳ thích ở nhà. Đại Bảo thích ở nhà thì không nói, nhưng mà Tiểu Bảo cũng thích ở nhà… Nghĩ sao cũng không giống tính cách nghịch ngợm của Tiểu Bảo.

Lương Tiểu Ý gần đây đã bị cái tin nhắn kia làm tinh thân sợ hãi, cũng không để ý đến nhất cử nhất động của hai đứa trẻ.

Lúc buổi chiều, không lâu lắm, trong bếp đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Cái gọi là, hương rượu không sợ ngõ sâu, mùi thức ăn…

“Tô Lương Mặc, anh học nấu ăn khi nào vậy?” Lương Tiểu Ý nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, miệng mở to, như nuốt vừa một quả trứng.

Nhìn món này thôi cũng đã thấy bắt mắt rồi!

Thực sự là tiêu chuẩn của một đầu bếp năm sao, Lương Tiểu Ý cứng họng: “Này, anh mau nói đi, anh học nấu ăn từ khi nào?”

Một vị tổng giám đốc nào đó muốn làm vui lòng người phụ nữ mình yêu, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người phụ nữ đó, người nào đó cảm thấy mình cực kỳ xuất sắc.

Vừa vặn hai tên quỷ nhỏ đi xuống tầng, Tô Lương Mặc nhìn thấy, hai mắt sáng lên, hét lớn: “Con trai! Ăn cơm thôi! Đồ ăn hôm nay do bố các con tự tay làm. Hai đứa có lộc ăn đấy”

Tiểu Bảo tung tăng chạy xuống, nhưng Đại Bảo trước sau như một, không cảm xúc.

Đương nhiên Tô Lương Mặc nhìn thấy điều đó, nhưng không vạch trần.

Người một nhà ngồi xuống, Tô Lương Mạc xới cơm cho.

Lương Tiểu Ý, lấy cơm cho hai đứa con trai, sau đó mới ngồi xuống bưng bát cơm, cầm đũa lên.

“Tiểu Ý, nếm thử món cá kho này” Tô Lương Mặc gắp cá, lọc sạch xương. Con cá tươi mềm được nhúng vào nước súp, trông rất hấp dẫn. Lương Tiểu Ý không hề khước từ, nhận lấy miếng cá của Tô Lương Mặc, ngửi một cái: “Thơm thật” Rồi cho vào miệng.

“Như thế nào về nó?”

Người đàn ông nóng lòng hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt “mong được khen ngợi” của người đàn ông, trong lòng Lương Tiểu Ý dịu ra.

“Ừ, ăn rất ngon, rất thơm”

“Vị có vừa miệng không? Có mặn không?”