Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 749




Chương 749

“Đều vì em mà chuẩn bị đấy” Giọng nói người đàn ông trầm thấp đầy từ tính, tiếp tục nói liên miên.

Vì cô mà chuẩn bị… Thật sao?

Thế nhưng tại sao cô lại cảm thấy hoảng sợ?

Bất chợt, cánh tay bên eo buông ra, Lương Tiểu Ý liền nhìn người đàn ông trước mặt, lúc này anh đã quỳ một gối xuống như một quý ông, anh ngẩng đầu và vô cùng dịu dàng tiếp nhận ánh mắt của cô: “Quý cô Lương Tiểu Ý xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, lương thiện nhất và hoàn mỹ nhất trên thế giới này, cho hỏi em có đồng ý lấy người có tính tình vừa tệ nhất vừa bá đạo nhất thế gian, lại hay kiêu ngạo tự mãn là anh hay không?

Một cánh tay thon dài vươn ra trước mắt Lương Tiểu Ý. Ở giữa bàn tay đẹp đẽ hoàn mỹ là một hộp trang sức đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nằm trên đó, nắp hộp xa hoa đã mở ra để lộ chiếc nhãn kim cương đơn giản nhưng không mất đi vẻ lộng lẫy bên trong.

“Nhãn kim cương nặng 1.201314 carat đại diện anh, Tô Lương Mặc, ‘muốn yêu em trọn đời trọn kiếp’” Dưới ánh mắt của cô, dưới cái nhìn của mọi người, ánh mắt của người đàn ông kiên định mà dịu dàng, ưng thuận hứa hẹn cả đời.

Tuy chiếc nhẫn kim cương này không có lớn như quả trứng bồ câu mà ông nội Tô đã cho Nhạc Linh Vận, giá trị cũng thấp hơn so với quả trứng bồ câu lóa mắt đó…

Nhưng chưa nói đến tấm lòng, chỉ bàn đến kỹ thuật hoàn mỹ để làm vị trí sáu số lẻ ở phía sau, đòi hỏi phải là kỹ sư có kỹ xảo chính xác. Cho dù là đánh bóng hay khắc, mọi thứ phải hết sức cần mẫn, tuyệt đối không phải thứ mà một quả trứng bồ câu có thể sánh bằng, tựa như tình yêu mà Tô Lương Mặc dành cho Lương Tiểu Ý vậy, chỉ đơn thuần nhìn vào thì không biết nông sâu.

Giống như khi mới nhìn vào thì chỉ tưởng đó là một một chiếc nhãn kim cương nặng một carat, nhưng khi bạn biết chiếc nhẫn kim cương này nặng “1.201314′”, bạn sẽ hiểu… tình yêu đẳng sau nó còn sâu nặng hơn bề ngoài sang trọng ấy rất nhiều.

Lương Tiểu Ý cắn môi, cô đã xiêu lòng rồi!

Cô không phải những cô gái chưa trải việc đời kia…

1.201314… Con số này không đơn giản chỉ là một con số.

Lương Tiểu Ý hỏi: “Làm hỏng bao nhiêu viên kim cương rồi?”

Một chiếc nhẫn kim cương có khối lượng chính xác đến sáu chữ số thập phân như vậy, một chiếc nhẫn kim cương tỉnh tế đến vậy, thì phải mài hết ngày này qua ngày khác, thật cẩn thận, cẩn thận, dù sai một bước, dù chỉ mài thêm một lần, thì e rằng cả viên kim cương đều sẽ bị hỏng.

Nghe Lương Tiểu Ý hỏi vậy, Tô Lương Mặc hơi ngẩn ra, sau đó nhe răng cười: “Không nhiều đâu…”

“Là bao nhiêu?”

“Thật sự không nhiều…”

“Không nhiều là bao nhiêu?”

“Chắc là… Mấy chục viên”

“Cụ thể xem nào” Hơi thở của Lương Tiểu Ý hơi dồn dập, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, gương mặt càng ngày càng đỏ.

“Bảy, bảy tám chục viê Lương Tiểu Ý nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ, bảy tám chục viên… Quá nhiều tiền! Đồ phá của! Lương Tiểu Ý trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc.

Tô Lương Mặc dè đặt nhìn người phụ nữ trước mặt mình, gương mặt tròn tròn hồng hồng… Cô đang cảm động à?

Nếu Lương Tiểu Ý nghe được tiếng lòng của Tô Lương Mặc thì chắc chắn sẽ rống lên cho mà xem!

Cô đỏ mặt là vì tức!

Cái đồ phá của!

“Tiểu Ý, gả cho anh đi” Tô Lương Mặc nhìn cô bằng đôi mắt đầy yêu thương.

Bốn phía vang lên tiếng võ tay liên hồi, tiếng reo hò “Gả cho anh, gả cho anh” mãi mà không dứt.

Chợt Lương Tiểu Ý đưa mắt về phía chiếc nhãn kim cương, từ từ, dưới sự dõi theo của mọi người, cô chìa tay về phía chiếc nhãn…