Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 705




Chương 705

Đôi mắt đen thãm của anh giống như vực sâu thăm thẳm, sự dịu dàng của anh như nước chảy cuồn cuộn. Mặt cô biến sắc… Rất nhiều năm trước đây, lúc sắp chết, cô đã từng nói, Lương Tiếu Ý yêu Tô Lương Mặc, đến chết không ngừng.

Bây giờ, câu nói này được trả lại nguyên vẹn cho cô… À không, điều duy nhất thay đổi là chủ ngữ và tân ngữ.

“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào? Anh nói không buông tay, tôi vượt ngàn dặm xa xôi theo anh về nước. Anh nói muốn để các con đi học, tôi suy đi nghĩ lại rồi cũng đồng ý. Đúng thế, anh là Tô Lương Mặc, anh là bậc đế vương ngông cuồng, cao ngạo, anh muốn gì cũng được, một kẻ tâm thường như tôi làm sao có thể phản kháng được chứ?

Tôi không phản kháng, tôi làm theo điều anh muốn.

Nhưng!

Bây giờ anh lại nói với tôi, anh yêu tôi… Tô Lương Mặc! Tô Lương Mặc! Sao anh lại vô liêm sỉ và không biết xấu hổ như thế này chứ?”

Tâm trạng của cô vô cùng kích động!… Người đàn ông này, tại sao anh lại có thể muốn làm gì thì làm như thế này chứ?

“Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?…” Đôi mắt cô lộ ra vẻ mệt mỏi tận cùng, tình yêu này vốn không nên tồn tại.

Anh nhìn thấy tất cả sự mệt mỏi và khó xử của cô. Bóng dáng cao lớn, ngang ngược của Tô Lương Mặc bỗng nhiên cúi gập xuống, ôm ngang eo bế cô lên.

Đôi mắt anh vô cùng sâu lắng. Lương Tiếu Ý không kịp đề phòng, người đàn ông kia dùng cánh tay còn trống đánh một cái thật mạnh vào mông cô.

Bỗng chốc… Cô quên cả hoảng sợ, cô bị anh vác trên vai, cô ngây ngốc mở trừng mắt… Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cuối cùng Lương Tiểu Ý cũng có phản ứng lại…

“Anh đánh tôi?” Cô hỏi.

Anh bình thản không nói gì, dáng người cao lớn giữ chặt cô gái trên vai, bước chân của anh không hề do dự bước ra khỏi thang máy. Anh không hề lo lắng việc mình vác cô trên vai đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc như thế này sẽ khiến bao nhiêu người tò mò, chú ý.

Lương Tiểu Ý vội vã che mặt, nhưng khoảnh khắc bàn tay cô chạm vào mặt, bỗng nhiên cảnh tượng của nhiều năm về trước lại hiện về trong đầu cô.

Ngày hôm đó cũng như thế này, người đàn ông này cưỡng ép đưa cô đến công ty, anh cũng dùng hành động khoa trương như thế này để giam cầm cô. Mà phản ứng của cô lúc đó…cũng giống như bây giờ, che mặt xấu hổi “Này, anh thả tôi xuống đi!” Cô nói.

Trên đỉnh đầu cô truyền đến một giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Không được, vẫn chưa đến nơi”

“Còn bao lâu nữa mới…” Đến?

Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên cô im bặt… Những lời này rất quen, cảnh tượng càng ngày càng giống với năm đó.

Bấy giờ, giọng nói chính trực của anh lại vang lên bên tai cô: “Nhanh thôi, mười phút nữa!”

.. Đúng rồi! Đúng là câu nói này, mấy năm trước, lần đầu tiên đến cô đặt chân đến công ty của anh, lúc cô đi lên tầng 65 của tòa nhà chọc trời nằm trong khu vực thương nghiệp đắt đỏ nhất ở trung tâm thành phố S này, cảnh tượng tương tự cũng đã xảy ra.

Bỗng nhiên một suy nghĩ xẹt qua đầu cô, nhưng cô không kịp giữ lại.

Bây giờ, có một điều Lương Tiểu Ý vẫn không thể chắc chắn.

Cô trở nên trầm mặc, để kệ người đàn ông này vác cô trên vai, đi vòng quanh khu vực phòng làm việc của Tổng giám đốc… Cô biết, từ thang máy đến văn phòng Tổng giám đốc không cần đến mười phút.

Anh đi vòng quanh chỗ mày giống như cảnh tượng xảy ra nhiều năm về trước.

Không chỉ Lương Tiểu Ý, những nhân viên lâu năm của công ty cũng có cảm giác quen thuộc này.