Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 671




Chương 671

Nhưng tôi nói trước, nếu Đại Bảo cảm thấy không thích ứng được, phải nghỉ học ngay lập tức, được không?” Lương Tiếu Ý hỏi Tô Lương Mặc, nhưng cũng chính là đang hỏi ý kiến của Đại Bảo.

“Được, nghe em hết”

“Được mommy”

Lương Tiểu Ý vừa nói xong, hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ, giống nhau như đúc cùng mỉm cười, ánh mắt bỗng chốc vô cùng vui vẻ.

Bấy giờ, cậu bé đang đứng ngoài cửa lại phát huy trình độ phá rối của mình: “Chú ơi, chúng ta đi ngủ đi. Chúng ta còn không về, em trai sẽ thức giấc mất”

“…” Tô Lương Mặc hung hăng nhìn cậu, nụ cười thân thiện của Lương Chi Hoành khiến anh ngứa ngáy… Tên quỷ nhỏ xấu xa này!

“Chú ơi?” Lương Chi Hoành nghiêng đầu, híp mắt lại, ánh mắt cậu giống như một con dao sắc lẹm hướng thẳng về phía Tô Lương Mặc.

“Ngủ!” Anh nghiến răng nói ra một chữ.

Tô Lương Mặc vẫn chưa chịu buông xuôi, anh cúi đầu nhìn Lương Tiểu Ý: “Em biết phòng ngủ của em ở đâu không? Anh đưa em đi nhé?”

“Hả? Tôi…”

Lương Tiểu Ý còn chưa nói xong, Lương Chi Hoành đã mỉm cười nói: “Chú ơi, chuyện này giao cho bà Trương là được rồi, bà Trương sẽ đưa mommy về phòng ngủ. Chú ơi, thực sự tôi buồn ngủ lắm rồi..”

Lương Chi Hoành ngáp dài một cái, sau đó lại nhìn về phía Lương Tiểu Ý, bày ra vẻ mặt nũng nịu hiếm có: “Mommy, momnry ơi, có phải chú không chịu ngủ cùng con và em trai không? Vừa nãy chú nói thế là lừa con và em trai sao?”

Con mẹ nó!

Tên nhóc thối tha này!

Tô Lương Mặc thề là, thái dương của anh đang giật đùng đùng, anh hít một hơi thật sâu: “Đâu có, đi, đi thôi, daddy đưa con đi ngủ” Mặc dù Lương Chỉ Hoành liên tục gọi anh là “chú”, nhưng Tô Lương Mặc vẫn tự xưng là là “daddy”.

Tô Lương Mặc vừa nói, vừa không nỡ buông cô gái trong lòng ra. Anh đi ra cửa, lúc đi đến bên cạnh Lương Chi Hoành, anh cúi người xuống, giây tiếp theo liền ôm cơ thể bé nhỏ của cậu vào lòng, một tay ôm ngang mông cậu bé. Trước lúc bước ra khỏi cửa, anh còn quay lại, nhìn Lương Tiểu Ý đầy tiếc nuối… anh vẫn chưa ôm đủ!

Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại nhen nhóm lửa giận.

Anh bước nhanh ra ngoài, bên tai anh vẫn vang lên giọng nói non nớt của tên nhóc xấu xa này chúc Lương Tiểu Ý ngủ ngon.

“Chúc mommy ngủ ngon!”

Vừa bước ra khỏi cửa, đi thêm mấy bước nữa ra ngoài hành lang, Tô Lương Mặc hừ lạnh nói: “Tên nhóc này, con cố ý đúng không?”

Lúc này, trong lòng vị cha này không hề nghĩ rằng người mình đang ôm trong lòng là con trai của mình, mà cậu là một tên nhóc thối tha đang đối đầu với anh!

“Chú đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu” Lương Chỉ Hoành ngây ngô đáp.

Tô Lương Mặc suýt nữa tức chết.

Giả vờ, vẫn tiếp tục giả vờ!

Cậu rất biết diễn!

Quả nhiên là con trai của Tô Lương Mặc!

Tô Lương Mặc vẫn chưa hết tức giận, bỗng nhiên, bụng anh bị đánh lén!

Đáy mắt Lương Chi Hoành bỗng trở nên lạnh lẽo, cậu giơ đôi chân nhỏ lên, hung hăng đạp vào bụng dưới của cha mình.

“Hự… Con làm cái gì thế hả?” Anh bị đá trúng…