Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 608




Chương 608

Xe taxi đi về phía bệnh viện nhân dân số 1. Chú lái xe phía trước mỉm cười nói: “Sắp đến rồi. Cô gái, cô đi khám bệnh à?”

“Cũng… đúng vậy, cháu đi; Cô liếc xuống nhìn cuốn sổ màu xanh đang cầm trên tay: “Cháu đến nói lời tạm biệt với một người quan trọng.”

“A, đến rồi” Lương Tiểu Ý gọi một tiếng: “Chú ơi, chú dừng xe ở đây được rồi”

“Ừm” Chú lái xe đáp lại. Lương Tiểu Ý trả tiền rồi xuống xe.

Cô bước xuống xe, liếc nhìn bệnh viện trước mặt, sau đó cất bước đi vào.

Lương Tiểu Ý đi về phía tòa nhà nơi Tô Lương Mặc đang ở, đi vào thang máy lên đến tầng bệnh anh nằm.

Đi qua dãy hành lang dài, Lương Tiểu Ý đứng bên ngoài phòng của Tô Lương Mặc, cánh cửa trước mặt đóng kín, nhưng cô biết, người đàn ông ấy đang ở bên trong.

Cô hít một hơi thật sâu, cong tay lên gõ cửa.

“Đến đây” Bên trong truyền đến một giọng nói. Trước cửa xuất hiện một gương mặt lạ lẫm: “Cô gái, cô tìm ai?”

“Tôi tìm anh Tô” Cô nói, giọng điệu bình thản. Nhưng người đàn ông trong phòng bệnh lại không thể bình tĩnh được.

Là giọng nói của Lương Tiểu Ý!

Cho dù có chết, anh cũng không thể nhận nhầm! Chắc chăn là cô!

Lương Tiểu Ý đến rồi!… Điều này khiến người đàn ông đang nằm trên giường bệnh bỗng chốc hai mắt sáng rực lên, khuôn mặt vốn đang yếu đuối, uể oải cũng trở nên tươi sáng.

Cô gái lạ lãm này là điêu dưỡng cấp cao Lục Trâm mời đến chăm sóc Tô Lương Mặc. Cô điều dưỡng nhìn Lương Tiểu Ý, lại nghe Lương Tiểu Ý nói, rồi quay lại phòng bệnh, nói với Tô Lương Mặc: “Anh Tô, bên ngoài có một cô gái đến tìm anh”

Anh nghe thấy, ánh mắt không giấu nổi sự kích động, nhưng khuôn mặt anh tuấn lại vô cùng điềm tĩnh: “Tôi biết rồi, để cô ấy vào”

Bàn tay thon dài của Tô Lương Mặc nắm chặt thành nắm đấm, lộ ra một tia căng thẳng và phấn khích dưới lớp chăn, nhưng khuôn mặt lại không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Lương Tiểu Ý bước vào liền nhìn thấy người đàn ông tay cầm một tờ báo tài chính, dựa lưng vào tường. Thấy cô bước vào, anh khẽ nhướng mày: “Tiểu Ý? Sao em lại đến đây?”

Nhìn anh có vẻ đang rất thoải mái, Lương Tiểu Ý thở phào nhẹ nhõm.

“Ngồi đi” Anh nói.

Lương Tiểu Ý theo lời anh, ngồi xuống chiếc ghế tựa.

Một lúc sau vẫn không biết nên nói gì. Cô có chút ngượng ngùng, nhìn xung quanh, hỏi: “Lục Trầm đâu?”

“Cậu ấy hả, đưa Thẩm Quân Hoa về khách sạn rồi”

“Ồ”

Không có tiến triển gì trong cuộc trò chuyện giữa hai người. Bầu không khí trở nên vắng lặng.

“Anh…”

“Em…”

Hai người dường như đồng thanh nói.

Hai âm thanh chạm vào nhau, Lương Tiếu Ý và Tô Lương Mặc cùng im lặng, nhìn nhau, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt.

“Em nói trước đi”

“Anh nói trước đi”

Lại một lân nữa gần như đồng thanh nói, đến lời nói ra cũng giống nhau.

“Khụ khụ, em nói trước đi” Cuối cùng, Tô Lương Mặc nói.

Lương Tiểu Ý liếm môi, quyển số màu xanh trong tay cô giống như một ngọn lửa.