Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 502




Chương 502

Trong nháy mắt, anh có chút ngạc nhiên. Có thể điều chỉnh cảm xúc một cách nhanh chóng không phải là điều mà người bình thường có thể làm. Ngay cả những “con cáo già” lăn lộn trên thương trường không phải lúc nào cũng có thể làm được điều đó. Mà cậu bé trước mặt anh mới chỉ có năm tuổi.

Tô Lương Mặc bỗng cảm thấy thật tự hào vì có một người con trai thông minh như vậy. Sau này, thằng bé nhất định sẽ thành công hơn anh. Đây chính là suy nghĩ của anh về đứa con trai của mình. Cuối cùng, sự thật sau này chứng minh: Hậu sinh khả úy. Cậu bé đã vượt xa người cha của mình.

Đột nhiên, đôi mắt của Lương Chi Hoành sáng bừng lên, cậu nhớ ra rồi!

“Chú Tô, nếu tôi nhớ không nhầm thì có một điều khoản trong Luật Hôn nhân của nước Z: Nếu hai vợ chồng sống ly thân từ hai năm trở nên, bên không có lỗi có thể đơn phương nộp đơn ly hôn lên tòa án” Khuôn mặt nhỏ của Lương Chi Hoành có chút tự mãn … Bị cậu tìm ra lỗ hổng rồi này! “Mẹ tôi và chú đã ly thân được hơn năm năm rồi, vì vậy có thể nói rằng mẹ tôi có thể tự động ly hôn với chú”

Nghe xong giọng nói nghiêm túc mà non nớt của đứa trẻ, Tô Lương Mặc mỉm cười: “Trong hiến pháp hình như không có luật nào cho phép tự động ly hôn cả. Đúng là nếu như hai vợ chồng sống ly thân từ hai năm trở nên, bên không có lỗi có thể đơn phương nộp đơn ly hôn lên tòa án. Thế nhưng đây là nước Z ai có thể dám nhúng tay vào chuyện gia đình của Tô Lương Mặc cơ chứ” Hàm ý răng chỉ cần anh muốn, cuộc hôn nhân này kể cả không hợp lệ đi chăng nữa thì cũng sẽ biến thành hợp lệ. Đừng nói là ly thân đã hơn năm năm, thậm chí là năm mươi năm, nếu như muốn kiện cũng không bao giờ có thể thắng nổi.

“Khụ khụ khu…”

Rơi vào trạng thái bồn chồn lo lắng, bạn nhỏ Lương Chỉ Hoành không ngừng ho dữ dội, đến nỗi người bên ngoài phòng bệnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lương Chi Hoành à, mày không được lo lắng như vậy chứ!

Tô Lương Mặc đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Sau khi nhận ra Lương Chi Hoành đang không ngừng ho dữ dội liền hoảng loạn không biết phải làm gì.

Lương Tiểu Ý đang lo lắng ngồi ở ngoài phòng bệnh thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho của Lương Chi Hoành bên trong, cô lập tức vội vã chạy vào.

Ngay khi bước vào, Lương Tiểu Ý liền nhìn thấy răng người đàn ông đang giơ đôi tay tội lỗi của mình lên, anh ta muốn “làm hại” con trai cô!

“Tô Lương Mặc! Anh muốn làm gì!” Trong đầu cô lúc ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải bảo vệ Đại Bảo của cô, Lương Tiểu Ý vừa hét lên, vừa vội vàng lao đến, đẩy mạnh Tô Lương Mặc. Cô cũng không hiểu lúc đó bản thân lấy ở đâu ra một sức mạnh “phi thường” đến thế, khiến cho Tô Lương Mặc không chút phòng bị loạng choạng, ngã nhoài về phía sau. Sau đó, cô nhanh chóng ôm lấy Đại Bảo, rồi nhìn chăm chăm vào.

Tô Lương Mặc với ánh mắt đầy hận thù: “Tô Lương Măc! Anh có còn là con người nữa không! Đại Bảo chỉ là một đứa trẻ!

Một người đàn ông trưởng thành lại đi bắt nạt một đứa trẻ, anh không biết xấu hổ à! “

“Tiểu Ý, em hiểu lầm rồi, anh không có …”

“Nực cười! Chính tôi tận mắt thấy được, anh nói xem tôi có hiểu lầm anh hay không!” Lương Tiểu Ý không cho Tô Lương Mặc bất kỳ cơ hội nào để giải thích, chỉ tay về phía cánh cửa rồi quát: “Anh cút đi! Biến ngay đi! Anh không được chào đón ở đây! Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Đây là lần thứ n cô muốn anh cút đi rồi.

Hơn nữa … cô còn muốn kết hôn với tên ngốc Savvy đó?

Nghĩ đến đây thôi, trong lòng Tô Lương Mặc lại cảm thấy thật khó chịu!

“Tiểu Ý, em bình tĩnh một chút, anh thực sự không có ý muốn làm tổn thương Đại Bảo. Đại Bảo ho nhiều như vậy, anh…” Lo lắng cho thằng bé …

Lời còn chưa dứt…

“Anh thôi ngụy biện đi! Trong này còn có ai khác ngoài anh và Đại Bảo hay không? Còn không phải là do anh đã làm gì đó mới khiến Đại Bảo kích động như vậy ư? Tôi nói cho anh một lần nữa, cảm xúc của Đại Bảo phải được giữ ổn định, không thể lên xuống thất thường! Anh còn nói đó không phải là do anh ư? Không phải anh, vậy là do ai? Là do Đại Bảo từ làm mình kích động ư?”