Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 348




Chương 348

Người đàn ông không trả lời cô, bế thẳng cô vào nhà vệ sinh rồi đặt lên bồn cầu. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, chỉ trong nháy mắt, khí lạnh lan tỏa khắp phòng, Lương Tiếu Ý lạnh run rẩy, cô hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì khiến người đàn ông nắng mưa thất thường này tức giận.

Tô Lương Mặc liếc nhìn Lương Tiểu Ý một cái, giơ tay định cởi quần cho Lương Tiểu Ý.

Lương Tiểu Ý bị hành động bất ngờ của anh dọa đến mức mặt tái mét: Giơ cánh tay ra chặn anh lại: “Không cần, tôi tự mình làm được. Anh Tô, anh có thể ra ngoài trước được không?”

Anh Tô!

Hai từ này thật khó nghe!

Người phụ nữ chết tiết này! Sau khi anh thỏa hiệp vẫn còn muốn làm loạn đến lúc nào chứ?

Phẫn nộ!

“Không được động đậy” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ bờ môi mỏng của Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc ôm Lương Tiểu Ý lên, “xoạt” một tiếng kéo quần Lương Tiểu Ý xuống, sau đó đặt cô lại bồn cầu.

Anh với cô làm rất nhiều những chuyện thân mật hơn lúc này, thậm chí tối quá… Nhưng Tô Lương Mặc đứng một bên nhìn cô đi vệ sinh, cô buồn lắm cũng không đi nổi.

Cô không nhịn được trợn mắt nhìn Tô Lương Mặc: “Anh Tô, anh có thể ra ngoài trước được không?”

Nhưng có những người mặt dày thật đấy!

Đứng yên ở đó không nhúc nhích, Lương Tiểu Ý không còn cách nào khác, bụng đang phình lên, cô không nhịn được nữa… “ào rào”, dưới ánh mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc bên cạnh, mặt Lương Tiểu Ý đỏ ửng.

“Biến thái!” Lương Tiểu Ý nhỏ giọng mỉa mai, không dám để Tô Lương Mặc ở bên cạnh nghe thấy.

Nói ra sẽ không có người nào tin. Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn tài chính Tô Thị, người nắm quyền của nhà họ Tô thành phố S, tên tuổi lẫy lừng, lạnh lùng kiêu ngạo, vậy mà làm cái chuyện biến thái này!

Căn chặt răng!

Ánh mắt của người đàn ông lướt qua mặt Lương Tiểu Ý, không nói lời nào, cứ thế mà ôm Lương Tiếu Ý lên như thế ôm một đứa bé. Ra khỏi phòng vệ sinh, đặt cô xuống giường bệnh, liếc nhìn đôi chân trần của cô. Bờ môi mấp máy: “Lân sau xuống giường nhớ đi dép vào”

“…” Lương Tiểu Ý sững sờ, theo tâm mắt của anh nhìn xuống đôi chân trần của mình, nhất thời có chút rung động, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, … Có lẽ cô hiểu nhầm rồi. Cô lại ngây thơ như trước rồi. Người đàn ông này hận cô còn không kịp, làm sao có thể như cô nghĩ chứ.

Cô mở miệng, nghe rõ mồn một giọng nói của mình: “Anh Tô, mới sáng ra, anh lại diễn gì vậy? Cho dù anh nghĩ ra trò chơi mới mẻ gì tôi cũng sẽ không bị lừa một lần nữa đâu. Làm anh thất vọng rồi”

Lời vừa dứt, Lương Tiểu Ý tự mình sững sờ một lúc… Sao cô lại nói ra những lời này chứ?

Cơ thể Tô Lương Mặc hơi run run khó nhìn ra được, mùi vị đắng chát chỉ mình anh lĩnh hội được.

Lương Tiểu Ý nói xong, nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt có chút thay đổi, khoảnh khắc đó, cô cho rằng cô đã làm tổn thương anh. Nhưng ngay sau đó, cô khôi phục lại lý trí.. Cô là ai chứ? Tô Lương Mặc sẽ quan tâm cô sao?

Không!

Lần này chắc chắn là một trò chơi mới. Diễn lại vở kịch cũ, lẽ nào cô còn mắc lừa lần nữa sao?

“Lên giường nằm”

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh băng như thường ngày của anh.

Lương Tiểu Ý cười lạnh… ha ha, cô đã nói rồi mà, anh làm sao có thể quan tâm cô chứ? Cũng chỉ là một vở kịch làm nhục cô mà thôi. Nhìn mà xem, anh làm sao có thể bị tổn thương vì một lời nói của cô chứ?

Người đàn ông vô tình, quái thú máu lạnh này sẽ tổn thương sao?

Cô ngây thơ quá rồi.