Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 208




Chương 208

 

Đêm đã khuya, hai người chìm vào giấc ngủ không biết từ lúc nào.

 

Bệnh viện England khu vực phòng bệnh VỊP.

 

Bên trong một căn biệt thự kiểu Anh, đèn vẫn còn đang sáng.

 

Một cô gái xinh đẹp đang yên lặng năm trên giường. Còn ngồi trên chiếc ghế dựa sát vào giường bệnh là một người đàn ông anh tuấn.

 

Đôi mắt đen láy của Tô Lương Mặc giống như vực sâu thăm thẳm dính chặt lấy Ôn Tình Noãn đang nằm trên giường bệnh.

 

Sắc mặt anh vô cùng xấu.

 

Mắt anh nhìn chằm chằm Ôn Tình Noãn hai mắt nhắm nghiền, yên lặng năm trên giường bệnh, trong đầu anh đang nghĩ về những điều Lục Trầm nói lúc chiều trong phòng làm việc của anh.

 

Cũng chính vì những lời nói của Lục Trầm khiến tâm tình Tô Lương Mặc không tốt, nên anh mới xuất hiện trong phòng bệnh của Ôn Tình Noãn. Anh gấp gáp muốn dùng cách này để chứng minh những lời Lục Trầm nói chỉ là nói năng linh tinh.

 

Anh nhìn Ôn Tình Noãn im lìm nằm trên giường bệnh, cô ấy vô cùng yên tĩnh, cô ta đã ở bên anh 10 năm rồi. Ôn Tình Noãn đã làm sai điều gì?

 

Lục Trầm nói, anh yêu Lương Tiểu Ý.

 

Sao có thể như thế được chứ?

 

Những hành động có vẻ như anh yêu cô, chỉ là do tác dụng của thuật thôi miên của Thần Nhất mà thôi.

 

Còn chuyện cô gái năm xưa cứu anh, chỉ là để khiến anh càng dễ bị Thần Nhất thôi miên, càng dễ chấp nhận lời nói dối “anh yêu cô” mà thôi. Chuyện này cũng càng khiến cô ấy tin rằng, anh thực lòng yêu chiều cô.

 

Tô Lương Mặc cố chấp cho rằng, anh không hề thật lòng yêu Lương Tiểu Ý. Nhưng anh chưa từng nghĩ là, nếu như anh thực sự không yêu Lương Tiểu Ý, vậy thì tại sao anh lại cố chấp muốn bắt cô ở bên mình, mặc dù có một ngày Ôn Tình Noãn sẽ tỉnh lại, nhưng anh cũng không hề có ý định thả cô đi?

 

Nếu thật sự không yêu, tại sao lại không chịu thả cô đi?

 

Đêm nay, người đàn ông cao ngạo này đờ đẫn ở trong phòng bệnh của Ôn Tình Noãn, đôi mắt nhìn chắm chằm vào Ôn Tình Noãn đang nằm trên giường bệnh. Giống như nếu anh làm vậy, thì có thể chứng minh được điều Lục Trầm nói là vô căn cứ, cũng có thể chứng minh, người đàn ông cao ngạo như anh, một người ở bậc đế vương như anh, tuyệt đối không thể phạm sai lầm.

 

Người đàn ông kiên cường, có lúc cũng sẽ khăng khăng làm theo ý mình.

 

Thẩm Minh Viễn đứng góc khuất bên ngoài cửa, ánh đèn trong phòng hắt ra khiến bóng hắn ta đổ dài trên mặt đất.

 

Thẩm Minh Viễn vẫn luôn phụ trách theo dõi nhất cử nhất động trong phòng bệnh của Ôn Tình Noãn, cho dù Tô Lương Mặc có ra tay dạy dỗ hắn ta thì cũng không thể hủy bỏ nhiệm vụ của Thẩm Minh Viễn ở phòng bệnh VIP này được.

 

Thẩm Minh Viễn đứng ở một góc khuất sau cánh cửa, đôi mắt hắn ta xẹt qua một tia kiên định, hắn ta nhìn chằm chằm người đàn ông như bậc đế vương đang ngồi bên giường bệnh của Ôn Tình Noãn, hắn ta càng thêm chắc chắn người Tô Lương Mặc yêu là Ôn Tình Noãn, càng thêm chắc chắn…không thể để Lương Tiểu Ý đến phá hoại hạnh phúc của Tình Noãn?

 

Kết cục của Lương Tiểu Ý phải vô cùng thảm hại… Nếu cô ấy không thảm, thì Tình Noãn sẽ thảm?

 

Hai người họ so sánh với nhau, Thẩm Minh Viễn cho rằng, hi sinh người không quan trọng là Lương Tiểu Ý thì có là gì?

 

Hạnh phúc của Tình Noãn mới là điều quan trọng nhất?

 

Còn về cảm giác áy náy… chẳng qua chỉ là khiến cô ấy lưu lại một vết nhơ không thể nào rửa sạch được mà thôi, cũng đâu có phải đòi mạng của cô ấy đâu.

 

Lương Tiểu Ý không thể ngờ được rằng, lẽ ra Tô Lương Mặc đang đi công tác, nhưng anh lại đang ở trong phòng bệnh của Ôn Tình Noãn cả đêm nay.