Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 200




Chương 200

 

Thẩm Quân Hoa không nhịn được mà trợn mắt, trong lòng thầm oán: Nếu mấy vết này mà biến mất nhanh như thế, vậy không phải là phí công Tổng giám đốc Tô rồi sao?

 

“Tiểu Bàn, cậu đã nghe qua truyền thuyết này chưa?”

 

Thẩm Quân Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, hài hước nói: “Truyền thuyết kể rằng, lúc tiếng chuông đồng hồ điểm 12 đêm vang lên, ngồi lên vòng quay mặt trời, đi lên đến đỉnh, ước một điều ước, thì điều ước ấy sẽ thành sự thật”

 

“Thật không?” Hai mắt Lương Tiểu Ý sáng rực, cô nhìn chăm chăm Thẩm Quân Hoa khiến cô ấy có chút chột dạ…

 

Thẩm Quân Hoa đang không biết nên hoàn thành lời nói dối này như thế nào thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

 

“Này, điện thoại của cậu kêu kìa” Thẩm Quân Hoa tạm thời được giải thoát, cô ấy chỉ chỉ điện thoại của Lương Tiểu Ý.

 

“Ừm” Lương Tiểu Ý nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, giọng nói trâm mặc của Tô Lương Mặc vang lên: “Tiểu Ý, là anh”

 

“Ừm, em biết” Ánh mắt Lương Tiểu Ý bỗng nhiên vô cùng ấm áp dịu dàng, cô nhớ đến lời Đại Bàn Thẩm Quân Hoa vừa nói, cô liền nói vào điện thoại: “Lương Mặc, tối này…” có thể cùng nhau đi đến vòng quay mặt trời không?

 

“Tối nay anh có việc, anh phải đi công tác” Giọng anh truyền đến, lọt vào tai cô.

 

Ồ… phải đi công tác…

 

“Thế à, ừm, Lương Mặc, anh…” bao giờ về?

 

“Như vậy nhé, anh còn có việc, anh ngắt máy đây” Một lúc sau Lương Tiểu Ý vẫn ngây ngốc nhìn điện thoại, nghe tiếng “tút… tút…”đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại rồi.

 

“Sao thế?” Thẩm Quân Hoa nhận ra Lương Tiểu Ý có gì đó không đúng.

 

“Đại Bàn, tối nay đi vòng quay mặt trời đi!” Lương Tiểu Ý quay sang hỏi Thẩm Quân Hoa.

 

“Tiểu Bàn, thực ra tớ…” lừa cậu đấy…

 

“Được không? Tớ có một điều ước vô cùng quan trọng, tớ muốn ước”

 

Nhìn Lương Tiểu Ý kiên định và nghiêm túc như vậy, câu nói thật nghẹn lại trong họng Thẩm Quân Hoa, cô không nói ra được, hóa thành một tiếng chua xót: “Ừm, đi”

 

Mười giờ đêm.

 

Thẩm Quân Hoa lấy một ngón tay chọc nhẹ vào người Lương Tiểu Ý: “Tiểu Bàn, cậu định ra ngoài như thế này à?” Cô chỉ vào Lương Tiểu Ý đang “vô cùng khác người”.

 

“Vi thế nên mới cần ra ngoài vào ban đêm đấy”

 

“Vi thế nên cậu mặc như thế này ra ngoài?” Thẩm Quân Hoa nhìn bộ đồ quá khác người của Lương Tiểu Ý, cô ấy không dám gật đầu bừa bãi, không cả dám tin, một ngày cuối tháng 9, lại có người tự bọc bản thân mình thành hình dáng quỷ quái này: “Cậu mặc thế này ra ngoài sẽ bị người ta nghĩ là thần kinh đấy!” Cô ấy nhấn mạnh.

 

Cô gái kia càng hùng hồn hơn: “Vì thế nên tớ mới chọn ra ngoài vào lúc đêm đen gió mát đấy” Cô soi gương, chỉnh lại mũ áo khoác gió một lần nữa, cô hận không thể giấu cả khuôn mặt vào trong cái mũ áo khoác gió.

 

“Cáu nhỉ! Con bé này, cậu thực sự cho rằng đây là đóng phim cổ trang à?” Thẩm Quân Hoa xoa xoa mi tâm, cô ấy nhấn mạnh lại: “Người ta thực sự sẽ nghĩ cậu bị thần kinh rồi đưa cậu đến bệnh viện đấy”

 

“Không sao, không phải vẫn còn cậu à? Nếu có người nghĩ là tớ bị thần kinh, tớ sẽ quay sang gọi cậu là “nẹ”“

 

“Con mẹ nó!” Thẩm Quân Hoa phát điên: “Con mẹ nó?

 

Lương Tiểu Ý, cậu học thói hư tật xấu ở đâu đấy!”

 

Lúc ra ngoài cửa, Thẩm Quân Hoa lại phát điên một lần nữa: “Cậu đeo kính râm làm cái gì? Trời tối đen như mực không cần đeo kính!”