Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 184




Chương 184

 

Đôi mắt của Ôn Tình Tuyết bỗng lóe lên. Cô ta ngước lên nhìn Tô Lương Mặc một cách đáng thương: “Anh rể, chẳng lẽ anh đã quên chị Noãn Noấn rồi?”

 

Anh rể?

 

Một tiếng “anh rể” bất ngờ này làm cho Lương Tiểu Ý vốn đã bình tính được đôi chút lại trở nên run rẩy?

 

Ôn Tình Tuyết thật tàn nhẫn?

 

Chẳng cần phải nhạo báng hay chế diễu, một tiếng “anh rể” thôi cũng đủ để đánh bại cô hoàn toàn. Nó như thể đang nhắc nhở cô rằng vốn dĩ ban đầu Ôn Tình Noãn mới chính là vợ của Tô Lương Mặc.

 

Thực ra, chính Lương Tiểu Ý cũng không biết được một điều rằng Ôn Tình Noãn mới là người đã nghĩ ra những mưu mô xảo quyệt hòng thay thế cô. Bằng không, Lương Tiểu Ý sẽ không bao giờ để lại một chút cảm thông cũng như cảm giác tội lỗi nào đối với Ôn Tình Noãn.

 

Vẻ hoảng hốt xen lẫn chút dao động hiện lên trên gương mặt Lương Tiểu Ý làm sao có thể qua mắt được Tô Lương Mặc.

 

Anh ôm cô chặt hơn, nhìn thẳng Ôn Tình Tuyết với đôi mắt lạnh lùng: “Cô gọi ai?”

 

Ôn Tình Tuyết sững sờ… Anh Mặc chẳng lẽ thực sự không yêu chị gái mình nữa sao?

 

“Em em… Cô lắp bắp, tuy nhiên, sự kiên nhãn của Tô Lương Mặc có hạn. Anh nhíu mày, quay sang nhìn người đứng bên chiếc Maserati, hờ hững nói: “Đập nát một tay một chân của cô ta ra, rồi đưa cô ta về cho gia đình nhà họ Ôn. Coi như là lời cảnh báo gửi đến Ôn Chấn Hải về chuyện cũ. Nói với ông †a rằng nhớ quản tốt con gái mình. Bằng không lần sau sẽ không may mắn như lần này đâu”

 

“Vâng”

 

Chỉ sau khi được Tô Lương Mặc bế lên xe, Lương Tiểu Ý mới bình tĩnh lại được phần nào.

 

“Thôi bỏ đi” Cô nhìn Ôn Tình Tuyết đang vật lộn bên ngoài xe, Lương Tiếu Ý bỗng nhớ lại những năm tháng hai người là chị em tốt của nhau. Cô quay sang nói với Tô Lương Mặc: “Lương Mặc, như vậy có hơi tàn nhẫn quá rồi”

 

Lương Tiểu Ý chắc chắn một điều răng cô sẽ không bao giờ vì Ôn Tình Tuyết mà cầu xin bất cứ một điều gì. Nhưng chỉ là thời gian của cô trên thế gian này không còn nhiều nữa.

 

Tốt xấu gì thì cô cũng không muốn ai vì mình mà phải chịu đau khổ cả đời: “Tha cho cô ta đi. Em cũng chỉ bị dọa một chút mà thôi. Cô ta vẫn chưa làm gì em cả. Em còn đánh lén cô ta một cái rõ đau nữa cơ mà. Nói như thế nào nhỉ… Em cũng thật hèn hạ”

 

Sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, như thể không hề quan tâm đến lời nói của Lương Tiểu Ý.

 

Cô biết rằng anh đang vô cùng giận dữ. Trong đầu bỗng lóe ra một ý tưởng. Cô mở to đôi mắt long lanh nhìn anh, nở một nụ cười không thể tươi hơn, rồi lặng lẽ ngồi sát bên anh, sử dụng giọng nói điệu đà nũng nịu mà ngay cả bản thân cũng phải ghê tởm chính mình mà nài nỉ: “Lương Mặc, được không ạ ~ Tha cho cô ta đi. Nhá~

 

Cô đã cố hết sức để làm anh vui lên dù chỉ một chút. Ấy vậy mà người đàn ông cứng nhắc này vẫn không hề dao động, ngược lại còn hạ mắt xuống.

 

Lương Tiểu Ý thật hết cách. Đôi bàn tay thon dài đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, khẽ cào cào nhẹ lên đó như chú mèo nhỏ hư hỏng vậy.

 

Đôi mắt của người đàn ông hơi nheo lại. Ánh mắt châm chậm nhìn theo cánh tay cô, rồi dừng lại trên đôi bàn tay trắng trẻo, mềm mại của cô. Đôi môi khế cong lên: “Vợ như thế này là đang muốn quyến rũ anh đấy à?”

 

Giọng nói trầm ấm của anh khiến cho Lương Tiểu Ý phải đỏ mặt … Tô Lương Mặc đáng ghét! Anh biết thừa ý của cô là gì mà, nhưng có nhất thiết phải nói ra như vậy không?

 

“Chỉ là … em cảm thấy rằng đối với một cô gái trẻ chưa hiểu sự đời, thì việc mất đi một bộ phận trên cơ thể thật quá tàn nhãn. Một cô gái phơi phới thanh xuân, bỗng nhiên bị mất đi một tay một chân, anh nói xem sau này cô ấy làm sao có thể có bạn trai được chứ? Làm sao có thể có một cuộc sống trọn vẹn?”

 

Lương Tiểu Ý cẩn thận quan sát sắc mặt của người đàn ông bên cạnh. May mắn thay, gương mặt anh có chút dịu lại, đôi mắt khẽ nhắm.

 

Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của anh, sau đó nhẹ nhàng nói với Tô Lương Mặc: “Tùy tiện dạy cho cô ta một bài học là được rồi. Đâu nhất thiết phải động tay động chân làm gì ạ”

 

Tô Lương Mặc vẫn trưng ra vẻ mặt thờ ơ, khiến cho Lương Tiểu Ý không thể đoán ra nổi anh đang suy nghĩ gì trong đầu.

 

Cô chỉ là không muốn có ai đó phải trả cái giá quá đắt như vậy vì một người sắp chết như cô … Cô cũng chẳng lương thiện gì, càng không phải giả vờ lương thiện, đơn thuần chỉ là cô muốn giây phút cuối đời mình, mọi thứ đều thật vui vẻ và hạnh phúc để không phải hối tiếc, ân hận gì cả. Cô không muốn sau khi mình ra đi rồi, vẫn có người uất huận, căm ghét cô.

 

Nghĩ đến đây, cô càng cần phải quyết tâm hơn nữa.

 

Có một tia quyết tâm xẹt qua trong mắt, Lương Tiểu Ý lấy hết can đảm, xoay người ấn vai Tô Lương Mặc vào ghế, rồi cả người ngồi lên đùi anh: “Tha cho cô ta đi mà. Hôm nay… Em là của anh”

 

Đây có lẽ là lời lộ liễu, trắng trợn nhất cô từng nói trong đời?

 

Ngay lập tức, đôi mắt sâu thẳm bất giác nheo mắt: “Lương Tiếu Ý, đây là do em nói đấy nhé!”

 

“Lương Tiểu Ý, đây là những gì em nói!”

 

Lời nói vừa dứt, anh hạ cửa sổ xuống rồi ra lệnh cho bốn người vệ sĩ ở bên ngoài: “Dừng lại”

 

“Vâng, thưa đại Boss’“