Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 168




Chương 168

 

Tô Lương Mặc đứng dậy, nhìn xuống người phụ nữ của mình đang hờn dỗi vặn vẹo ngón tay: “Thế nào? Còn không mau dậy! “Anh giơ tay lên, liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ Rolex được mạ kim cương vô cùng tinh xảo: “

 

Anh đã hẹn với bên studio chụp ảnh là mười giờ. Bây giờ đã là chín giờ ba mươi rồi. Lương Tiểu Ý, người nhiếp ảnh gia đó tính khí rất thất thường. Nếu như chúng ta chỉ cần đến muộn một chút thôi cũng có thể phải dời lịch sang ngày khác”

 

“Á! Không được không được!” Lương Tiếu Ý nhanh chóng đứng dậy, lần này cô không quên đi dép, vội vã chạy vào phòng tắm. Nhìn thấy tấm lưng hoảng loạn của Lương Tiểu Ý khuất dần, đôi môi mỏng của anh bất giác cong lên… Trong khoảnh khắc ấy, Tô Lương Mặc bỗng sững người, đôi tay khế chạm lên môi. Vào giây phút đo, ý cười liền biến mất. … “Tại sao mình lại cười?”

 

Tại sao? Là do nhìn thấy cô mỗi ngày, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc?

 

Tại sao? Rõ ràng đó chỉ là một…

 

“Lương Mặc, em xong rồi. Mau đi thôi.” Lương Tiểu Ý lúc này đã thay một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, kết hợp với một chiếc quần dài màu be: “Hihi? Lương Mặc! Lương Mặc! Anh thấy thế nào?”

 

“Hả?” Tô Lương Mặc đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình cuối cùng cũng hồi phục lại nhờ tiếng gọi của Lương Tiểu Ý. Nhìn xuống người phụ nữ đang đứng trước mắt, vẻ mờ mịt trong đôi mắt biến mất ngay lập tức, anh mau chóng bình tĩnh trở lại: ” Gì cơ?”

 

“Em nói, chúng ta mau đi thôi.” Lương Tiểu Ý phấn khích đến nỗi cô thậm chí còn không nhận ra vẻ khác thường lúc nãy của anh. Cô mỉm cười, nắm lấy cánh tay Tô Lương Mặc mà háo hức không ngừng lắc trái lắc phải: “Lương Mặc Lương Mặc, chúng ta sẽ đi đâu để chụp ảnh cưới?”

 

Ảnh cưới … Cuối cùng thì cô cũng có thể được cùng người đàn ông mà cô thương này chụp ảnh cưới. Ông Trời đối xử với cô thật tốt.

 

Trong sự phấn khích tột độ của Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc đưa Lương Tiểu Ý lên xe, rồi sau đó chiếc xe lăn bánh ra khỏi căn biệt thự.

 

Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của người con gái ngồi bên cạnh mình, Tô Lương Mặc đã sớm quên đi những suy nghĩ mông lung lúc nấy của mình từ bao giờ.

 

Khóe miệng anh vô thức cong lên … Nhìn Lương Tiểu Ý vui vẻ đến vậy, anh cũng cảm thấy thoải mái theo.

 

Đột nhiên, trong đầu Tô Lương Mặc bỗng nảy ra một suy nghĩ, cả đời có thể được sống vui vẻ như thế này cũng thật tốt.

 

Trong bầu không khí hạnh phúc ấy, chiếc xe nhanh chóng đi đến nơi từ lúc nào.

 

Đây là một studio mang phong cách vintage. Không có trang trí theo lối xa hoa, lộng lẫy như những studio thường thấy khác. Vì vậy nó đem lại một cảm giác vô cùng thoải mái cho Lương Tiểu Ý.

 

Lương Tiểu Ý được hai người phụ nữ dịu dàng đưa đến phòng trang điểm.

 

“Cho hỏi cô muốn chụp ảnh cưới theo phong cách nào vậy?” Chuyên gia trang điểm đem một chiếc ghế xoay đến ngồi cạnh Lương Tiểu Ý, nhìn cô qua tấm gương lớn trước mặt rồi chuyên nghiệp hỏi.

 

Lương Tiểu Ý bối rối. Cả đời này cô có biết trang điểm là cái gì đâu? Một người đến mấy chiếc váy ngắn còn không dám mặc, thì sao lại có thể hỏi cô một câu khó như vậy được cơ chứ.

 

“Cô chỉ cần trang điểm kiểu nào hợp với gương mặt tôi là được. Đừng quá, ừm … đừng quá lòe loẹt” Lương Tiểu Ý liếc nhìn xung quanh căn phòng cảm thán: “Tôi rất thích phong cách trang trí studio này của cô. Trang trí theo kiểu vintage, không những mới lạ mà còn tạo cảm giác vô cùng ấm áp”

 

Chuyên gia trang điểm là một phụ nữ tâm ba mươi. Cô ấy vô cùng lịch sự cũng rất niềm nở. Sau khi nghe xong lời tôi nói liền nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói cảm ơn.

 

Sau khi được cô ấy trang điểm cẩn thân xong, Lương Tiểu Ý mới biết như thế nào gọi là “sức mạnh của việc trang điểm”.

 

Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm vào người trong gương trong sự hoài nghi… Việc từ một chú vịt con xấu xí hóa con thiên nga đẹp đế là hoàn toàn có thật?

 

“Hấp” một tiếng, Lương Tiểu Ý có chút kích động đứng bật dậy khỏi ghế. Động tác của cô mạnh đến nỗi khiến cho chiếc ghế suýt thì đổ xuống. Khi chuyên gia trang điểm mỉm cười nhìn cô, Lương Tiểu Ý chân thành khẽ cúi người xuống cảm ơn: “Cảm ơn cô”.