Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 104




Chương 104

 

Trong lúc hốt hoảng chạy trốn, cô vứt lại chiếc túi xách trên xe, tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

 

Cả người Lương Tiểu Ý không ngừng run rẩy, cô không biết tất cả những điều là vì cái gì. Địa điểm quay lại trong clip đang không ngừng chia sẻ Weibo chính là “Cúc Đình”, cảnh tượng đó cô cực kỳ quen mắt, cách trang trí ở nơi đó cô đã từng vừa nhìn đã yêu thích.

 

Cũng là đã từng tại nơi đó, lần đầu tiên người đàn ông lạnh lùng kia bảo vệ cô trước mặt người khác.

 

Cho dù dù ký ức tại nơi đó không thể coi như là cực kỳ tốt đẹp, nhưng mà ký ức của Lương Tiểu Ý với “Cúc Đình” vẫn cực kỳ sâu đậm.

 

Nhưng cô không nghĩ tới, clip ngày đó của cô ở “Cúc Đình” sẽ bị người khác tung lên mạng, không ngừng bị chia sẻ trong các nhóm ở weibo, wechat. Có thể có được video nội bộ của “Cúc Đình”, ngoài ông chủ của “Cúc Đình” ra Lương Tiếu Ý không thể nghĩ đến người thứ hai.

 

Cô rất sợ, sợ đến mức cơ thể không ngừng run rẩy, cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại của Tô Lương Mặc.

 

“Xin chào quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

 

Sự uất ức tràn ngập trái tim của Lương Tiểu Ý như bị một thùng nước đá dội tắt. Cô muốn tìm một chỗ dựa vào, bởi cô không có kiên cường như vậy. Bất kì ai xảy ra chuyện như thế này đều không thể bình tĩnh lại được.

 

Lương Tiểu Ý không tin mà một làn rồi lại một lần gọi vào số điện thoại đó, nhưng đầu bên kia điện thoại vĩnh viễn là giọng nói lạnh lo của máy móc.

 

Ngón tay cô đều ấn đến đỏ lừ… đã bao nhiêu cuộc rồi? Cô cũng không nhớ rõ nữa.

 

Cô chán chường ngồi xuống chiếc ghế dựa ven đường.

 

Bất lực, hoang mang, sợ hãi, khủng hoảng, uất ức, bất đắc dĩ… Tất cả các cảm xúc quyện lại với nhau, cô cảm thấy cô sắp không chịu được nữa rồi.

 

Cô cứ như vậy ngồi trên chiếc ghế dựa ven đường, đôi mắt vô thần nhìn về phía trước, trên đường người đến người đi, chỉ chỉ trỏ trỏ cô, những lời lẽ khó nghe đó, đã vượt qua khỏi sức chịu đựng của cô.

 

Một người phụ nữ ăn mày ôm đứa trẻ đi qua bên người cô, đứng trước mặt cô, hung hãn nhổ một ngụm nước miếng, “Phi! Loại người như cô mà cũng không biết xấu hổ trở thành bác sĩ. Bác sĩ thì sao chứ?!

 

Bác sĩ cũng không bằng ăn mày chúng tôi, nhìn bộ dạng của cô cũng không phải loại phụ nữ tốt đẹp gì.”

 

Trong lòng Lương Tiểu Ý tất cả đều là sự lạc lõng… Nhưng lại có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, bây giờ đến cả ăn mày cũng dùng weibo ư?

 

Một cô gái mười bảy mười tám tuổi tiến lên phía trước, cô ta hỏi mượn người ăn mày một viên phấn màu, ngồi xổm xuống trước người Lương Tiểu Ý, viết xuống dòng chữ “không biết xấu hổ”. Sau khi viết xong liền ném mạnh viên phấn vào mặt của Lương Tiểu Ý. Khuôn mặt non trẻ chưa bị các chuyện trên đời mài dũa lộ ra vẻ hung dữ ghét ác như cừu: “Cô đi chết đi!” Cô ta căm phẫn ném viên phấn xuống, nguyền rủa Lương Tiểu Ý chết đi.

 

Lương Tiểu Ý đã không còn để ý những điều này nữa rồi… Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, mặc kệ người đến người đi chửi bới mình, làm đủ các loại chuyện quá đáng với mình.

 

Tô Lương Mặc, lúc em cần anh nhất, sao anh lại không nghe điện thoại, tại sao lại tắt máy… tại sao chứ!

 

Điện thoại trong tay cô reo lên, đôi mắt ảm đạm của Lương Tiểu Ý ngay lập tức lóe sáng, cô thậm chí không thèm nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình đã vội vã ấn nút nghe: “Anh Tô, là anh sao? Anh ở đâu! Em…

 

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy, trong mắt thoáng qua vẻ ảm đạm, sau đó giọng nói dịu dàng lập tức ngắt lời Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, là anh. Em… bây giờ đang ở đâu?”

 

Đôi mắt sáng rỡ của Lương Tiểu Ý tức thì trở nên xám xịt… Hóa ra không phải là anh.

 

“Savvy, em… em đang ở trong nhà” Cô nói dối, nhưng cô không muốn khiến họ lo lắng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, đoạn clip kia đang được lan truyền đến mức ồn ảo ở trên mạng, Lương Tiểu Ý không cho rằng bọn họ không biết.

 

Lương Tiểu Ý theo bản năng rụt cổ lại: “Em đang ở nhà thật mà…”