Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 103




Chương 103

 

Lương Tiểu Ý hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, đầu cô bây giờ cữ kỳ hỗn loạn… Cố ý sơ suất trong ca phẫu thuật của Ôn Tình Noãn, để cướp được chồng sắp cưới của bạn thân… Đây là những chuyện bịa đặt mà trước đó tên Thẩm Minh Viễn gắn mác cho cô, nhưng mà những ân oán đó, sao người xa lạ này lại biết?

 

Không biết là ai tiến lên đạp Lương Tiểu Ý một cái. Lương Tiểu Ý không chút phòng bị, cả người lảo đảo, ngã nhào về phía trước, cái trán đập vào tay vịn, hít – đau quá! Lương Tiểu Ý cắn môi, cố gắng kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng.

 

“Nhìn cô ta kìa, loại kẻ thứ ba này thích giả vờ đáng thương lắm, cô ta còn không biết xấu hổ giả vờ tội nghiệp” Một bà cô ba bố mươi tuổi khoang tay trào phúng nói, “Trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua, chỉ cần làm việc xấu, sớm muộn cũng bị người khác vạch trần, cái clip kia của cô đã truyền khắp trên mạng rồi. Toàn bộ weibo đều có”

 

Lương Tiểu Ý ngâng đầu lên, đôi môi run rẩy: “Clip? Clip nào chứ?”

 

“Giả ngốc à?”

 

Lương Tiểu Ý vội vã móc điện thoại ra, bật 4G, mở weibo ra…. Cô ngay lập tức nhìn thấy đoạn clip kia!

 

Đó là clip cô ở “Cúc Đình”, bạn của Tô Lương Mặc- Thiệu Ngôn chất vấn cô chuyện ám hại Ôn Tình Noãn, khi ấy cô nản chí nên đã thừa nhận chuyện đó trước mặt Thiệu Ngôn và Tô Lương Mặc.

 

Lương Tiểu Ý ngâng đầu lên khỏi điện thoại: “Không phải, mọi chuyện không phải như vậy, mọi người nghe tôi giải thích…”

 

“Chính miệng cô thừa nhận rồi, còn có gì để giải thích nữa! Loại kẻ thứ ba như cô, một ngày nào đó sẽ bị báo ứng!”

 

Lương Tiểu Ý đang định giải thích, bỗng nhiên một quả trứng gà ném vào đầu cô, một bà lão mắng cô là hồ ly tinh, xung quanh cô những tiếng trào phúng và khinh bỉ vang lên ngày càng nhiề Đột nhiên có một người lên tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, kẻ thứ ba này chính là bác sĩ Lương đang được báo đưa tin việc phẫu thuật miễn phí cho các bệnh nhân u não không có điều kiện chữa trị! Đúng đúng đúng, chính là cô ta, không thể sai được! Lần trước tôi có nhìn thấy ảnh của cô ta trên tạp chí, trên đó còn khái quát cả cuộc đời của cô ta”

 

“Cô mà không nói tôi cũng không nhớ ra. Bây giờ nhìn lại, đúng thật là cô ta. Nghe nói cô ta chuyên gia não bộ trở về từ Mỹ, lúc đó tôi nhìn thấy báo chí giới thiệu về cô ta liền cảm thấy kỳ quái. Làm gì có ai đang sống sung sướng ở Mỹ, tuổi trẻ có thành tựu, lại quyết định về nước, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức khám bệnh miễn phí cho người dưng chứ! Lúc.

 

đó tôi còn cảm thấy rất cảm động, cho rằng cuối cùng có người học thành tài về nước, không quên mất nguồn gốc của mình!

 

Bây giờ nghĩ lại, loại kẻ thứ ba không từ thủ đoạn cướp chồng sắp cưới của bạn thân này sao có thể thật lòng khám bệnh cho những người xa lạ kia, tất cả những chuyện đó chắc chắn do cô ta ngụy tạo!”

 

“Hóa ra còn có chuyện như vậy” Một người phụ nữ trung niên đi về phía trước, túm chặt lấy tóc của Lương Tiểu Ý, một bãi nước bọt nhổ toẹt lên người Lương Tiểu Ý. Lương Tiểu Ý muốn tránh, nhưng người phụ nữ trung niên kia cứ túm chặt lấy tóc của cô, “Cô còn muốn tránh à?” bà ta hét lên một cách chói tai, “Các cô ai đến đây, chụp cho vị giáo sư Lương mua danh chuộc tiếng này một kiểu ảnh, chúng ta cũng đăng lên bảng tin để cho mọi người nhìn thấy, loại hồ ly tinh không biết xấu hổ này gặp phải báo ứng!”

 

“ÁIĐừng chụp mà, đừng chụp!” Mặc cho Lương Tiểu Ý cầu xin một cách bất lực, những người đó không bỏ qua cho cô. Tài xế xe bus là một bà cô hơn bốn mươi tuổi, trên xe bus xảy ra chuyện như vậy, bà cô đó thế mà cũng không thèm ngăn cản.

 

Cuối cùng, Lương Tiểu Ý cũng không tiếp tục giấy giụa, cầu xin nữa.

 

Cô đã không còn muốn giải thích, muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi…

 

Cô im lặng đứng chỗ đó, mặc cho những người đó mắng chửi bằng những đủ loại lời lẽ khó nghe.

 

Xung quanh cô đâu đâu cũng là miệng, mà cô chí có một cái, chẳng ai chịu nghe cô giải thích, người nào người nấy đều cho rằng cô là người độc ác, kẻ thứ ba cướp chồng sắp cưới của người khác. Không sao hết, không sao hết, chỉ cần Tô Lương Mặc nguyện ý tin tưởng cô là được. Cô nghĩ như vậy. Nhưng nước mắt lại cứ châm chậm mà rơi xuống.

 

Lương Tiểu Ý còn chưa đến trạm của mình, nhưng lúc xe bus vừa dừng lại, cô chịu không được mà chạy ra khỏi xe bus một cách điên cuồng.