"Tớ với Tiểu Hồng á?" Mai Nhất Xuyên không nghe ra có vấn đề gì, buồn bực nói, "Cô nhóc không nói được, cũng không để ý tới người khác, một mình bôn ba không ổn, cứ cho chạy lon ton theo tớ, coi như giải buồn."
Tiểu Hồng đang đứng ở cửa cắn bánh que hạt mè, một đôi mắt tò mò đánh giá mọi người lui tới xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Phong rảnh rỗi đứng bên cạnh giống y mình chớp chớp mắt.
Lạc Thanh Phong bị cô nhóc nhìn chằm chằm, mắt vẫn nhìn thẳng, thờ ơ hỏi: "Nhìn cái gì?"
Tiểu Hồng giơ tay khua tay múa chân một hồi, nhưng Lạc Thanh Phong không để tâm.
Tiếng rắc rắc truyền đến, Tiểu Hồng nhìn chằm chằm hắn không ngừng.
Lạc Thanh Phong thấy cô nhóc đã ăn hết, thuận tay lấy cho cô nhóc một que bánh hạt mè khác. Sau khi Tiểu Hồng đón lấy, lần nữa giơ tay khua tay múa chân.
"Ăn đi, đừng nói nhiều." Lạc Thanh Phong nhìn Tuyết Tiêu ở bên kia lạnh lùng nói.
Tiểu Hồng ngừng tay, thu hồi tầm mắt, cầm bánh que hạt mè chú tâm ăn.
Món ăn vặt này Mai Nhất Xuyên trữ rất nhiều, biết cô nhóc thích ăn, mỗi lần đi đâu cũng mang theo. Tiểu Hồng tổng cộng chỉ chịu để ý hai người, trừ Mai Nhất Xuyên thì là Lạc Thanh Phong, cho nên những khi Mai Nhất Xuyên có việc, bánh que hạt mè sẽ giao cho Lạc Thanh Phong giữ.
Tuyết Tiêu cắt kén, cứu người ra, nghe thấy Mai Nhất Xuyên hỏi: "Cậu lớn mật quá đó, không sợ tớ báo lại?"
"Cậu báo đi." Tuyết Tiêu nhìn cậu, lưỡi dao trong tay lấp lánh ánh sáng lạnh, "Tớ đã làm được tới mức này rồi, cũng nên biết tớ kiên quyết bao nhiêu, nếu như cậu nói ra làm hỏng chuyện của tớ, chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận."
Mai Nhất Xuyên thấy cô cười hi hi ha ha, nhưng biết cô nói thật, không khỏi bĩu môi.
"Tuy rằng là vì thằng anh em thân thiết của tớ, nhưng biết cậu làm vậy, vẫn cứ cảm thấy cậu bị thiệt thòi." Mai Nhất Xuyên nói thầm, "Ngoài thế giới này còn nhiều thứ đáng hơn lắm, làm thế chỉ để giữ lại một mối tình thì không đáng."
"Trước kia tớ cũng nghĩ như vậy." Tuyết Tiêu nhún vai, "Nhưng ai bảo tớ thích anh ấy."
"Được thôi, chuyện của cậu thì tớ chắc chắn mặc kệ rồi, nhưng chắc cậu chưa biết, cốt yếu của thế giới này là tuyến cốt truyện, vua zombie cần phải chết hết, nam nữ chính yêu hay không yêu không sao cả." Mai Nhất Xuyên cắn chuôi dao, banh cái kén ra, tiếp đó dùng dao rạch xuống, thấp giọng nói, "Nhưng vua zomvie kế tiếp cần hai người họ hợp lực mới có thể giết chết."
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn cậu: "Vua zombie kế tiếp? Cậu biết là ai à?"
"Biết chứ, không phải Triệu Sinh đó sao?" Mai Nhất Xuyên mờ mịt nhìn cô, khó hiểu vì sao cô đột nhiên kinh ngạc như vậy.
Tuyết Tiêu nghe xong khóe mắt giật nhẹ, "Không phải Triệu Sinh đã bị tớ giết rồi?"
"Cho nên là, cậu tìm được cho mình một cái thân phận ở lại thế giới này, nhưng cậu cũng gián tiếp thay đổi cốt truyện." Mai Nhất Xuyên nói, "Không biết chừng có thể có biến số."
"Trước đó tớ có nói rồi đó, tớ chọn cấp độ khó, tin tức được tính theo giai đoạn, tiến độ chạm đến một mốc nhất định thì mới có thể giải khoá tin tức kế tiếp."
Tuyết Tiêu ngồi xổm người xuống nhìn chằm chằm cậu: "Bây giờ cậu đã biết được chút gì rồi?"
"Hai người nam nữ chính không đi theo cốt truyện......" Mai Nhất Xuyên nhìn trái nhìn phải, thình lình đụng phải ánh mắt Lạc Thanh Phong nhìn qua, tức khắc ho khan, rất là che giấu quay đầu đi chỗ khác, đưa lưng về phía Tuyết Tiêu nói, "Ê, cậu ấy đang nhìn kìa! Đừng nói nữa!"
Tuyết Tiêu: "......"
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Lạc Thanh Phong dựa vào cạnh cửa, phong thái cao thâm khó đoán.
"Anh ấy không qua đây đâu, cậu tiếp tục nói đi, đợi đến đây rồi hẳn ngừng." Tuyết Tiêu thật ra không quá lo lắng.
Nhìn Lạc Thanh Phong như vậy, là biết ngay hắn đã nhìn một hồi lâu, nhưng mà vẫn không lại đây, chứng minh rằng hắn không hiểu lầm gì hết, cũng có thể là cố ý cho hai người thời gian.
Nếu hắn đã thấu hiểu lòng người đến vậy, không lợi dụng lúc này nhanh nhanh trao đổi xong tình báo thì sao được.
Mai Nhất Xuyên do dự, nhưng vẫn nói: "Cậu ấy vẫn luôn không tin lời Triệu Sinh nói, cho dù những người khác cảm thấy cậu đã chết, cậu ấy vẫn tin chắc rằng cậu vẫn chưa chết."
Tuyết Tiêu cười khổ nói: "Anh ấy cho rằng tớ giả chết để chạy trốn."
"Cho nên cậu ấy mãi tìm cậu, chưa từng từ bỏ. Có đôi khi vào buổi tối sẽ tìm một nơi đủ cao, lợi dụng nguyên tố hỏa tìm cậu, nhưng luôn không có tin tức gì."
Tuyết Tiêu yên lặng nghe, trong lòng vừa xót vừa ngọt.
"Vào cái đêm tớ biết tin cậu đã chết, đã đi khuyên cậu ấy, bảo cậu ấy từ bỏ." Mai Nhất Xuyên hồi tưởng lại buổi tối ngày đó vẫn có chút thổn thức.
-
Không một ai bì nổi người đàn ông đứng trên đỉnh núi, mờ mịt nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, tàn lửa vương khói bên cạnh người hắn nương theo gió thổi tan đi.
Nhìn dáng vẻ người anh em của mình mờ mịt trống rỗng, cậu cũng không chịu nổi.
Mai Nhất Xuyên duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lạc Thanh Phong, nói: "Cậu đã tìm bốn năm rồi, đã đủ rồi."
Lạc Thanh Phong siết chặt năm ngón tay, khóe mắt bị gió đêm thổi trúng nên ửng đỏ, hắn thấp giọng nói: "Chưa đủ."
Vì cậu đã biết được tin từ phía liên minh, cho rằng Tuyết Tiêu đã thật sự chết rồi, vì thế nói: "Cậu ấy thật sự rất thích cậu."
Lạc Thanh Phong hồng mắt nhìn cậu.
Mai Nhất Xuyên nhớ tới lần nói chuyện ở ngôi đình trên núi, những gì Tuyết Tiêu và mình đã nói, buông tiếng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lạc Thanh Phong.
"Trước đó cậu ấy chỉ cảm thấy rất có lỗi với cậu, nhưng tớ cảm thấy, sau này cậu ấy thật sự muốn đối tốt với cậu, rồi thích cậu. Chỉ là...... Số mệnh không tốt, mới vừa phát hiện bản thân thật lòng, thì đã không còn cơ hội."
-
Tuyết Tiêu bồn chồn hỏi: "Anh ấy nói gì?"
Mai Nhất Xuyên cào cào tóc, "Không nói gì hết, nhưng tớ cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, cậu ấy có điều vướng mắc, có nan giải. Hơn nữa cậu ấy thật sự hắc hóa, tính tình cũng trở nên táo bạo hơn so với trước kia, tâm tính tàn nhẫn."
"Hai năm trước cậu ấy còn muốn giết Tô Nga, lần đó nếu không phải Mục Huyễn tới kịp thời, Tô Nga thật đúng là đã chết trong tay cậu ấy."
Tuyết Tiêu: "......"
"Vì sao muốn giết?"
"Cô nàng bảo hộ Trần nhị ca, Thanh Phong thì cứ nhất định phải giết gã ta, hơn nữa bên Băng Phượng có tác phong làm việc khiến cậu ấy khó chịu, lúc ấy Thất Giác mới vừa thành lập, hai bên khó chịu lẫn nhau, gây hấn cũng nhiều."
"Rồi sao lúc sau không giết nữa?"
"Không bắt buộc. Tuy rằng tính tình Tô Nga không hay ho gì, nhưng cô nàng có lòng quyết chiến với zombie để cứu vớt thế giới rất kiên định. Ít nhất trước khi zombie tuyệt chủng, cậu ấy hẳn có thể nhịn được."
Tuyết Tiêu giơ tay chùi chùi mồ hôi trên trán, buồn bực nói: "Cốt truyện này...... Toàn hành người."
"Tớ cảm thấy nó vẫn vận hành theo đúng từng bước, chỉ là hình thức không quá giống nhau." Mai Nhất Xuyên nói, "Ví dụ như Giang Nghị, ngay cả khi anh ấy chỉ đi nằm vùng, nhưng vẫn đi theo bên người Tô Nga. Tớ đã từng nghĩ cách để Thanh Phong tránh gặp Tô Nga, nhưng cuối cùng vẫn gặp, cậu nhìn hai người nam phụ bên cạnh Tô Nga đi, không một ai chạy thoát."
Nằm vùng?
Ai?
Giang Nghị?!
Tuyết Tiêu ngơ ngác nhìn cậu.
Mai Nhất Xuyên thấy cô ngơ ra, tươi cười sáng lạn: "Không thể tưởng được đúng không."
-
Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tuyết Tiêu ra khỏi sơn động, ngắm nhìn buổi chiều hôm ảm đạm bên ngoài.
Tiểu Hồng quấn lấy Mai Nhất Xuyên đòi chơi với cô nhóc, nhưng Mai Nhất Xuyên đang bận kiểm kê số người, bảo cô nhóc đi ra chơi một mình.
Tuyết Tiêu lập tức vẫy tay với cô nhóc, "Tới đây, chị chơi với em."
Tiểu Hồng có vẻ do dự một lát, nhưng vẫn đi tới chỗ cô.
Hai người ngồi xuống sát bên con đường nhỏ, Tiểu Hồng lấy ra một vòng dây xỏ vào tay, rồi xoè tay ra với Tuyết Tiêu, mời cô chơi móc dây.
Sau khi Tuyết Tiêu ngưng mắt đánh giá sợi sây thật lâu, ngẩng đầu lên hỏi Lạc Thanh Phong: "Trò này chơi thế nào?"
Tiểu Hồng: "......"
Lạc Thanh Phong trưng vẻ mặt vô cảm nói: "Không biết."
Tuyết Tiêu quay ra nhìn Tiểu Hồng: "Hay là chúng ta đổi trò khác đi, chơi cờ được không?"
Nghe tới chơi cờ, Lạc Thanh Phong không khỏi cúi đầu nhìn cô một cái.
Tiểu Hồng không biết chơi cờ, cô nhóc một mình nhàm chán luồn móc ngón tay biến đổi vòng dây ra đủ các kiểu.
Tuyết Tiêu lấy một cục kẹo ở trong không gian ra đưa cho cô nhóc: "Ăn không?"
Tiểu Hồng bỏ chơi móc dây, vui vui vẻ vẻ nhận lấy rồi lột vỏ kẹo ra ăn.
"Nhóc còn nhớ rõ chị không?" Tuyết Tiêu cười hỏi.
Tiểu Hồng gật gật đầu.
"Vậy thì trí nhớ của em tốt thật đó." Tuyết Tiêu nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô nhóc, không khỏi duỗi tay muốn sờ sờ cô nhóc, nhưng bị Tiểu Hồng né đi.
Cô nhóc đề phòng nhìn Tuyết Tiêu vươn tay tới, vẻ gần gũi vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Tuyết Tiêu vội nói: "Chị không có ác ý, em đừng sợ."
Nhưng Tiểu Hồng lại không cho mặt mũi, đứng dậy đi mất, trốn rất xa.
Tuyết Tiêu có chút buồn bực, lật tay mình qua trái qua phải, không thấy có bất cứ thứ gì uy hiếp.
"Mới vừa nãy em làm sao lại đắc tội cô nhóc rồi?" Tuyết Tiêu đi hỏi Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong nói: "Con nhóc thức thời."
"Hở?" Tuyết Tiêu kinh ngạc nhìn lại, đối diện với Lạc Thanh Phong đang rũ mi cụp mắt, "Mới vừa rồi hai người nói chuyện gì?"
Cô phản ứng vậy mà rất nhanh, biết Lạc Thanh Phong ám chỉ chuyện cô nói chuyện với Mai Nhất Xuyên.
Lạc Thanh Phong không đi qua quấy rầy, mà lựa chọn đợi xong việc mới hỏi lại.
Đơn giản là tin tưởng Mai Nhất Xuyên.
"Nói anh tìm em bốn năm." Tuyết Tiêu chống cằm, nhìn hắn nhẹ giọng hỏi, "Hồi trước không phải anh có đặt món đồ gì đó trong người em đó sao? Lúc ở Tuân Nam nói thu hồi lại, thật ra không làm đúng không?"
Lạc Thanh Phong lạnh mặt không nói chuyện.
"Em chưa chết, nhưng anh tìm em tận bốn năm cũng không có tin gì, đã chứng minh rằng em không lừa anh, em thật sự bị nhốt trong ảo cảnh." Tuyết Tiêu lại nói, "Ảo cảnh Triệu Sinh tạo thế nào, anh cũng đã biết."
Khiến người ta khó có thể luận được thật giả.
Lạc Thanh Phong im lìm, bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ đầu của cô. Chất tóc của cô mềm nhuyễn, xúc cảm sờ vào rất nịnh tay.
Tuyết Tiêu giật mình, thấy hắn khom lưng tới gần, thấp giọng hỏi: "Vậy thì thế nào?"
"Thời gian quá lâu."
Hắn thu hồi nét ác liệt hai ngày gần đây, lúc này nói chuyện với Tuyết Tiêu, là một lần bình tĩnh duy nhất.
Tuyết Tiêu hoảng hốt cảm thấy Lạc Thanh Phong trước mắt mơ hồ không rõ, hết sức yếu ớt, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ hoá thành cát bay đi.
Cô nhịn không được bắt lấy tay Lạc Thanh Phong, khi tầm mắt hai người giao nhau, bỗng nhiên có ánh đèn chói mắt rọi tới từ phía trước, khiến cô phải quay đầu tránh đi.
Lạc Thanh Phong đứng dậy hướng tới trước nhìn, một chiếc xe Hummer chạy trên đường nhỏ hướng tới đây, khi thấy đám người ở ven đường mới chậm rãi dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một gương mặt trắng trẻo mập mạp của đứa nhỏ.
"Cổn Cổn? Trần Tái?" Tuyết Tiêu híp mắt, đứng dậy, nhìn Trần Tái vừa xuống xe, "Không phải anh đi rồi à? Sao chưa gì đã trở lại?"
Trần Tái trợn trắng mắt, sắc mặt rất là khó coi.
Lạc Thanh Phong bễ nghễ nhìn anh ta, nghe Trần Tái nói: "Nơi đó không đi được, tôi phải đổi hướng."
"Sao vậy?" Đáy lòng Tuyết Tiêu có dự cảm bất an.
"Đông cứng rồi." Trần Tái nói.
Tuyết Tiêu hơi hơi mở to mắt: "Cái gì đông cứng?"
"Tất cả đều bị đông cứng, núi, nước, đường, đã vậy còn đang lan tới nơi này, đã lan đến phố Tam Nguyên." Trần Tái nói, "Cả một phố đều bị đông lạnh thành núi băng."
"Thật không, cả một phố?" Tuyết Tiêu nói lắp, "Từng đó phải uy lực cỡ nào?"
"Không biết, nhưng đi về hướng đó cho tôi cảm giác quá nguy hiểm, nên mới đổi hướng." Trần Tái nói, nhìn những cô gái được cứu ra khỏi kén ở đằng sau nhướng mày, "Tôi thấy mấy người có vẻ bận."
"Tôi đi qua đó xem thử." Lạc Thanh Phong nói.
Tuyết Tiêu vội nói: "Em cũng đi, đi cùng đi!"
Nhưng Lạc Thanh Phong không nhìn cô, mà nói với Trần Tái: "Dẫn đường đi."
"Dẫn đường cái mẹ gì, cậu cứ trực tiếp lái về phía trước là được, đến nơi tất nhiên có thể thấy." Trần Tái nhíu mày, có chút phòng bị lui bước ra sau, "Tôi không hơi đâu mà tranh nồi nước đục này."
Lạc Thanh Phong cũng dứt khoát, nói: "Vậy khỏi đi."
Tuyết Tiêu: "......"
Hắn quay đầu lại nói với đám người Mai Nhất Xuyên: "Thu soạn đồ đạc, trở về."
Khóe mắt Trần Tái giật giật dữ dội, hít sâu một hơi, ghét bỏ nhìn Lạc Thanh Phong: "Cậu không đi thật ư?"
Lạc Thanh Phong hờ hững nói: "Tôi cũng không hơi đâu nhảy vào nồi nước đục."
Tuyết Tiêu đi vòng qua một bên, mở cửa xe đi lên, nói với hai người: "Vậy thì em đi một mình! Bái bai!"
——————————
"Những chuỗi 7 ngày quằn quại vật vã đã xong!!! 💪🏼 Chúc cho kết quả sẽ tốt đẹp 🙏🏻 😌 Chúc cho các tình yêu có chương đọc "mạt thế" đều đều... hihi 💜"