Cô lôi kéo anh ra khỏi cửa hàng.
Trần Hiểu Huy bị cô kéo, đi ra ngoài một đoạn đường mới nhớ vẫn chưa khóa cửa cửa hàng. Hai người phải quay trở lại khóa cửa.
Đi được thêm một đoạn nữa, phát hiện không mang vì tiền, có điều không sao cả, anh có thể quay về lấy.
Đầu óc của anh đang hỗn loạn không đủ lý trí để tự hỏi, chỉ có thể đi Đỗ Lam phía trước, khập khiễng bước đi.
Anh không biết cô muốn dẫn anh đi đâu, anh cũng không cần biết, anh chỉ muốn cứ đi mãi với cô như vậy, đi mãi…
Cô dẫn anh đến thẳng nhà thuê, cô không mở cửa bằng chìa khóa mà gõ cửa đùng đùng.
Bên trong truyền đến tiếng Đỗ Đức Vĩ: “Ai đấy?” Lần nào Đỗ Lam cũng tự mình mang chìa khóa, hơn nữa cô cũng không gõ cửa như vậy.
Ông mở cửa ra, nhìn hai người mệt lả đỏ mặt, lập tức giật mình đứng tại chỗ.
Trần Hiểu Huy khom lưng với ông: “Chú, chào chú ạ!”
Qua mười mấy giây thời gian, ông phản ứng lại, bảo hai người vào bên trong.
Trong phòng ngủ truyền đến giọng Trình Ngọc Lan: “Đức Vĩ, ai đấy?”
Hai bố con liếc nhau, lập tức hiểu rõ ý của đối phương.
Bố, con muốn kết hôn với anh ấy.
Vậy con thuyết phục mẹ trước đi.
Đỗ Lam nhìn vào mắt Trần Hiểu Huy bên cạnh, trong mắt anh cũng giống cô, có kiên định.
Cô kéo anh đi vào phòng ngủ, đầu tiên Trình Ngọc Lan nằm trên giường có chút khiếp sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bà im lặng nhìn hai người.
Đỗ Lam mở miệng trước: “Mẹ, con muốn kết hôn với anh ấy.”
Trần Hiểu Huy khom lưng với bà: “Dì, con sẽ luôn đối xử tốt với Đỗ Lam.” Sau khi nói xong cũng không ngồi dậy.
Trình Ngọc Lan tiếp tục im lặng, tầm mắt của bà từ đôi tay đang nắm chặt của hai người rồi đến cả hai
Qua chừng năm phút, hoặc là lâu hơn nữa, người ở đây đã không còn khái niệm thời gian rồi. Trình Ngọc Lan nhẹ giọng mở miệng: “Hiểu Huy, bây giờ con đang làm gì ở Anh?”
Trần Hiểu Huy ngồi dậy cung kính trả lời: “Con mở một cửa hàng khắc gỗ, làm ăn cũng không tệ lắm, con mua cả căn nhà kia, lầu một làm cửa hàng, sống trên lầu hai, phòng ở rất lớn, cũng đủ để mọi người cùng sống với nhau.”
“Hửm? Con thích sống với mấy người già ư?”
Trần Hiểu Huy chưa rõ lắm, chỉ chân thành nói: “Từ nhỏ con đã không có bố mẹ… cho nên con vẫn luôn hướng tới cuộc sống cả gia đình ở bên nhau. Trong nhà có người con yêu, có người nhà của người yêu, có người nhà của con.”
Trình Ngọc Lan im lặng chừng mười mấy giây, lạnh nhạt nói: “Hứa hẹn năm đó với con, dì vẫn giữ lời.”
Trần Hiểu Huy ngơ ngẩn đứng tại chỗ.
Đỗ Lam nghi hoặc nhìn Trần Hiểu Huy bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Trình Ngọc Lan trên giường.
Trình Ngọc Lan khẽ cười một tiếng: “Con bé hư, sao lại nhìn mẹ như vậy, chẳng lẽ mẹ luôn là người xấu trong lòng con sao?”
Đỗ Lam buông tay Trần Hiểu Huy, đi qua ngồi lên mép giường, dựa sát vào Trình Ngọc Lan: “Không phải, con biết mẹ muốn tốt cho con. Mẹ ơi, con và anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc, mẹ phải tin tưởng chúng con.”
Trình Ngọc Lan vuốt ve tóc cô, nhẹ giọng nói: “Năm nay mẹ đã thấy rất nhiều, chỉ cần hai người thật lòng nắm tay thì không có gì là không vượt qua được. Mẹ biết Hiểu Huy là một đứa trẻ tốt, chỉ do vận mệnh quá tệ với nó… sau này con phải đối xử với nó thật tốt đấy.”
Đỗ Lam nức nở nói: “Dạ… con biết rồi.”
Đỗ Đức Vĩ ngoài cửa vẫy vẫy tay với Trần Hiểu Huy đang trố mắt, hai người đi ra ngoài phòng khách.
Trần Hiểu Huy trống rỗng, không thể tự hỏi được gì, lời nói vừa rồi của Trình Ngọc Lan luẩn quẩn trong đầu anh nhưng anh lại không thể nắm được ý của chúng.
Anh máy móc ngồi lên sô pha, Đỗ Đức Vĩ hỏi một câu, anh trả lời một câu.
“Con tới Anh bao lâu rồi?”
“Một năm.”
“Làm ăn thế nào?”
“Lúc vừa tới không tốt lắm, sau đó con tham gia triển lãm bên này, dần dần nổi tiếng một chút thì công việc cũng ổn hơn.”
“Vì sao lại mua nhà ở đây?”
“Con hy vọng sống ở gần cô ấy một chút.”
“Nhà trước của bọn ta có phải con mua không?”
“Đúng! À… không phải…” Anh dùng sức khoát tay, sốt ruột phủ nhận.
Đỗ Đức Vĩ cười: “Chú đã đoán được là con rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ, mới vừa rao bán là có người mua, còn không có môi giới, trừ khi có người nào đó muốn hỗ trợ lại còn coi tiền như rác.”
“Không phải… nơi đó có hồi ức giữa chú dì và Đỗ Lam, với con nó là vô giá.”
“Thằng nhóc dẻo miệng thật đấy.”
Trần Hiểu Huy hơi đỏ mặt, đôi tay vuốt ve đầu gối theo bản năng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đỗ Đức Vĩ nghĩ tới năm đó lúc ông vẫn là một thằng nghèo, đến nhà bố mẹ Trình Ngọc Lan, dáng vẻ thẹn thùng bối rối giống y hệt thằng nhóc ngồi ở đối diện.
Tâm trạng thấp thỏm vì quá để ý này… ông đã từng trải qua rồi!
Ông không khỏi nói chậm lại: “Tốn không ít tiền tích góp đúng không?”
“Không sao, ở đây con không bận tâm về ai hết, dễ bắt đầu lại lần nữa.” Căn hộ kia đúng là đã tiêu hết tất cả tích góp của anh từ khi bắt đầu học, sau khi đến Anh, anh mở cửa hàng bắt đầu lần nữa, những danh lợi khó khăn lắm mới giành được đó, anh không muốn một thứ gì cả.
“Con còn một người chị nữa mà?”
“Đúng vậy, chị ấy nhận nuôi con lúc con 13 tuổi, với con thì chị ấy như là bố mẹ vậy.”
“Con bé cũng ở Anh sao?”
“Chị ấy vẫn còn trong nước, chị nói 2 năm nữa lúc không còn muốn làm việc thì sẽ đóng cửa hàng bán nhà đi chu du thế giới, sau đó đến bên này sống với con.”
“Ừm! Ý tưởng không tệ đâu!”
“Chúng ta… chúng ta có thể du lịch cả nhà, con vẫn luôn tiết kiệm tiền, đi Châu Âu thì cũng đủ.”
Đỗ Đức Vĩ nhìn hai cổ tay áo da bị rách của anh, hiểu mới bật cười lên.
Trần Hiểu Huy ngượng ngùng che cổ tay áo, ngại ngùng cười cười.
Lúc này, Đỗ Lam ra khỏi phòng ngủ, cô mỉm cười nhìn Trần Hiểu Huy.
Đỗ Đức Vĩ ho khan một tiếng, tự giác vào phòng ngủ.
Đỗ Lam đến cạnh anh, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đồng ý rồi!”
Trần Hiểu Huy lập tức chớp mắt, lông mi dài nhấp nháy. Anh nghe rõ mấy chữ này nhưng dường như khi ghép lại thì không hiểu ý của chúng.
Đỗ Lam nhỏ giọng nói bên tai anh: “Sáng sớm ngày mai chúng ta đăng ký trước, sau đó đến chuyện lễ đính hôn.”
Đỗ Lam nhìn đồng hồ, thời gian đã là 11 giờ rưỡi tối, cô kéo anh đến trước cửa.
“Tối nay anh về chuẩn bị trước đi.”
Trần Hiểu Huy kéo tay cô, ánh mắt mơ màng, nhìn cô không thôi.
Cô đi xuống lầu cùng anh… cuối cùng, cô đưa anh đến cửa chung cư.
Trần Hiểu Huy lại đưa cô về cửa nhà, hai người nhìn đối phương với vẻ lưu luyến không rời, cuối cùng Đỗ Lam mới cười xoay người lên lầu.
Mãi đến khi thấy trên lầu của Đỗ Lam đã sáng đèn, Trần Hiểu Huy mới mất hồn mất vía trở về.
Anh không mang điện thoại, không mang ví tiền, chỉ đi một mình trên đường. Anh cảm thấy như mình đang nhẹ tênh sắp bay lên.
Đi qua ba quảng trường, tới cửa tiệm của anh. Anh móc túi quần, phát hiện mình không mang chìa khóa.
Anh ngồi trên bậc thang cửa tiệm, cười ngây ngô một mình.
Cười ngốc với ánh trăng cả buổi, anh đột nhiên nhớ ngày mai đã hẹn đi đăng ký với Đỗ Lam nhưng bây giờ hộ chiếu còn ở trên lầu, mà hiện tại anh lại không có chìa khóa.
Anh tìm một cục đá ven đường, dùng sức gõ ổ khóa.
Vợ chồng già đang ngủ kế bên bị tiếng động đánh thức, nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang gõ khóa cửa hàng bên cạnh, hai người báo cảnh sát!
Xe cảnh sát đỗ phía sau anh, lúc đeo còng tay cho anh, anh còn cảm thấy hình như mình đang nằm mơ…
Mãi đến khi họ muốn nhét anh vào xe cảnh sát, anh mới hoàn hồn lại, kêu to lên: “Không được, không được, sáng mai tôi phải đi đăng ký kết hôn.”
“Trộm quang minh chính đại như thế còn muốn ngày mai kết hôn à? Tới cục ăn bánh uống trà cho tỉnh táo trước đi!”
“Tôi là chủ cửa hàng này, tôi là chủ cửa hàng này, tôi chỉ quên mang chìa khóa thôi.” Thấy ánh mắt không tin của cảnh sát, anh bổ sung một câu: “Các anh có thể hỏi hàng xóm.”
Cảnh sát gõ cửa nhà vợ chồng già kế bên.
Cuối cùng chân tướng cũng rõ!
Hai vị cảnh sát không biết nên khóc hay cười: “Anh không tim khách sạn nào đó ở qua đêm được sao?”
“Không được, sáng mai tôi phải đi đăng ký kết hôn, hộ chiếu còn ở trên lầu.”
Cuối cùng vị cảnh sát trẻ tuổi hơn đi tới cửa, nhìn ổ khóa đã bị anh gõ thay hình đổi dạng, khóa đã như vậy rồi thì không dùng đá mở ra được.
Anh ấy xoay lưng lại, nháy mắt một cái với cảnh sát bên cạnh, nhẹ nhàng mở khóa, anh ấy cầm khóa đi đến cạnh Trần Hiểu Huy: “Vừa đúng lúc đá phá ra rồi. Sau này nhớ mang chìa khóa, không được đập khóa nửa đêm ảnh hưởng đến hàng xóm.”
Trần Hiểu Huy nhận lấy ổ khóa đã mở, cảm kích nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!” Sau đó khom người xin lỗi hai vợ chồng hàng xóm: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cháu… hơi quá kích động, bây giờ cháu đang hơi choáng, không biết mình đang làm cái gì.”
Đôi vợ chồng già hiểu ý cười cười, vẫy tay lên lầu.
Nhìn theo xe cảnh sát rời xa, Trần Hiểu Huy choáng váng lên lầu, một lát sau lại xuống lầu khóa cửa cửa hàng lại từ bên trong.
Tới lầu hai, tìm hộ chéo từ trong ngăn kéo ra, nắm chặt visa và tất cả giấy chứng nhận trong tay, sau đó ngồi lên chăn trên mép giường, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, an tĩnh, cảm thấy mỹ mãn —
Đợi đến hừng đông!
Anh âm thầm nhớ lại, năm đó khi anh mới ra khỏi ngục học nghề, Trình Ngọc Lan gọi điện thoại hẹn anh ra để nói những lời này.
“Hiểu Huy! Lúc ở trong viện, dì đã thích con nhất trong đám trẻ, đã hiểu chuyện lại còn thiện lương, khi đó dì nghĩ nếu đây là con mình thì chắc chắn dì sẽ chăm sóc nó, sẽ không vứt bỏ nó, để nó vô tư lớn lên…”
“Những chuyện xảy ra sau đó bọn dì cũng biết được, khi nhìn thấy bộ dáng của con ở bệnh viện, con không biết trong lòng dì khó chịu cỡ nào đâu…”
“Dì biết con khổ trong lòng, cũng không phải dì làm người xấu tách hai đứa ra, sống đến tuổi này, thế giới này thế nào thì dì đã nhìn rõ rồi.”
“Hiểu Huy à, bây giờ con và Lam Lam đều phải nỗ lực, chờ đến khi các con mạnh mẽ đến mức có thể không màng thế tục… nếu còn yêu nhau thì dì sẽ đồng ý để các con ở bên nhau! “
Cuối cùng anh cũng có một gia đình!
Một gia đình hoàn chỉnh!
Trong nhà có bố mẹ, có chị, có mẹ của chị, có người anh yêu, tương lai —
Có thể sẽ còn con của họ nữa!
Vận mệnh không tệ với anh, anh một lòng hy vọng sẽ có một ngày mình nhận được!