Ngày hôm sau, Đỗ Lam tan làm, ngồi xe bus quay về tiểu khu, từ xa cô đã trông thấy Trần Hiểu Huy cầm một cái túi nilon, đứng ở cửa chờ.
Cô nhanh chóng chạy đến, mỉm cười, “Anh tới lúc nào?”
“Vừa đến.”
Cô nhìn tay phải của anh, “Anh mua món gì vậy?”
“Cà tím, cải dầu, nấm hương. Buổi tối làm nhiều một chút, ngày mai em có thể mang đến công ty làm bữa trưa.”
“…..Em không có hộp cơm.”
“Anh mua.”
Đỗ Lam cười cười, “Vâng.”
Hai người lên lầu, sau khi Đỗ Lam mở cửa, Trần Hiểu Huy tự giác lấy dép lê trong tủ giày để thay rồi lập tức đi vào bếp.
Nói là muốn dạy Đỗ Lam, nhưng nhìn cách xắt rau của Đỗ Lam thì anh sợ. Cuối cùng, ngoài rửa rau thì các bước khác vẫn do Trần Hiểu Huy tự hoàn thành.
Anh xắt rau rất thuần thục, rau xắt ra dài đều, dày đều, Đỗ Lam đứng ở phía sau nhìn dáng vẻ nghiêm túc nấu ăn của anh, khóe miệng hơi cong cong.
Nửa tiếng sau, Trần Hiểu Huy làm xong thịt kho tàu cà tím, nấm hương nấu canh cải dầu, mỗi món đều làm nhiều hơn một chút. Anh lại rửa sạch hộp cơm pha lê rồi múc riêng ra một ít, số còn lại thì múc ra bát rồi cho lên mâm.
Ăn cơm xong, Đỗ Lam kiên trì muốn tự rửa chén, lần này Trần Hiểu Huy không ngăn cản.
Giống như ngày hôm qua, hai người đi xuống lầu dạo cho tiêu cơm một lúc thì Trần Hiểu Huy mới về phòng làm việc.
Cứ như vậy, mỗi buổi tối Trần Hiểu Huy đi dạy Đỗ Lam nấu cơm, qua một tuần, hình như ngoài rửa rau thì Đỗ Lam vẫn chưa học được thêm kỹ năng gì cả. Nhưng Trần Hiểu Huy vì lời hẹn này mà cuộc sống trở nên có quy luật hơn.
Chiều hôm nay, Trần Hiểu Huy đặt báo thức 6 giờ 30 phút, trong thời gian đó anh đã hoàn thành tác phẩm điêu khắc thứ hai kể từ ngày đến đây.
Anh nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện bên ngoài, nhưng mà anh không để ý lắm. Thường xuyên có khách hàng quen đến đây tìm Lý Quốc Phong, có khi thì đặt tác phẩm, có khi lại đến xem tác phẩm mới của thầy ấy.
Gian ngoài, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đeo mắt kính không có gọng đang chăm chú quan sát một tác phẩm điêu khắc: “Tác phẩm này không tồi, nhưng mà không giống phong cách của ông, thoạt nhìn có vẻ non nớt hơn.”
Lý Quốc Phong tự hào cười, “Đây là tác phẩm của học trò tôi.”
“Trương Thành? Cậu ta không có linh khí như này đâu!”
Lý Quốc Phong thở dài, tiếp đó lại cười: “Không phải, là một học trò khác của tôi.”
“Ha ha, ông bạn già, nhận học trò mới từ bao giờ mà lại còn giấu không cho chúng tôi biết thế?”
“Vì không để nó sớm bị danh lợi làm lóa mắt nên tôi chưa nói với ai cả.”
“Ông bạn già, hiện tại tôi nhìn trúng tác phẩm này, nói đi, cái này bao nhiêu tiền?”
“Này….Bán hay không hoặc bán bao nhiêu tiền thì phải hỏi đương sự đã, vừa khéo học trò của tôi ở đây, để tôi đi hỏi cậu ấy nhé?”
“Được, đúng lúc tôi cũng muốn xem học trò bảo bối của ông như thế nào.”
Lý Quốc Phong gõ cửa, vào phòng trong.
Trần Hiểu Huy buông dao khắc xuống, đứng lên hỏi: “Thầy, có chuyện gì sao?”
Lý Quốc Phong đánh giá cậu từ trên xuống dưới, từ ngày cậu đến đây đều sinh hoạt tiết kiệm, quần áo luôn chỉ có hai bộ để tắm rửa, luôn không muốn làm phiền chị gái và mình.
“Hiểu Huy à, đây là một người bạn già của thầy, cũng là người chuyên sưu tầm các tác phẩm khắc gỗ. Ông ấy nhìn trúng tác phẩm em mới làm xong, muốn hỏi em có bán hay không, nếu bán thì giá bao nhiêu.”
Trần Hiểu Huy có chút vui sướng, tiếp đó cậu chân thành hỏi: “Thầy có kiến nghị gì không ạ?”
“Hiện tại em đang trong thời gian học đồ, giá cả của tác phẩm sẽ không quá cao. Nếu tương lai em xuất sư thì tác phẩm đầu tiên cũng sẽ có rất nhiều người tranh nhau sưu tầm. Nhưng mà….hiện tại bán cũng được, cụ thể vẫn là quyết định của em.”
Trần Hiểu Huy suy nghĩ, đáp: “Thầy, ngài cũng biết tình huống của em, các em của em đang học đại học, em không thể để chị em luôn tự gánh vác chuyện đó được, nếu có thể thì em vẫn muốn mình là người cung cấp cho các em ăn học, như vậy sẽ tốt hơn.”
Lý Quốc Phong hiểu ý, cười cười, “Chàng trai ngoan, vậy đợi lát nữa em đừng nói giá, để đối phương trả giá trước, việc còn lại cứ giao cho thầy.”
Trần Hiểu Huy cúi người, “Cảm ơn thầy!”
Lý Quốc Phong nâng cậu dậy, thời gian dài như thế mà chàng trai này còn luôn khách sáo, không chịu làm phiền mình một tí nào, ngoài lễ phép và tôn kính thì còn mang theo một cái gì đó xa cách. Ông nghĩ, chắc do hoàn cảnh trưởng thành của cậu ấy gây ra.
Hai người đi ra gian ngoài, Lý Quốc Phong giới thiệu đôi bên với nhau, sau đó đối phương hỏi Trần Hiểu Huy chuyện tác phẩm.
“Tác phẩm này của cậu có ngụ ý gì không?”
“Ngụ ý thì chưa nói tới, chỉ là lúc điêu khắc nó, tôi nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình với người thương.”
“Trong tác phẩm này, tôi nhìn rất rất nhiều sự chần chờ và sợ hãi, cậu trai, tuổi trẻ thì phải dũng cảm lên!!”
Trần Hiểu Huy gật đầu, “Cảm ơn ông.”
Cuối cùng, tác phẩm này được bán với giá 2 vạn, đối phương trực tiếp thanh toán bằng tiền mặt.
Đây là tác phẩm thật sự đầu tiên của Trần Hiểu Huy được bán ra.
Số tiền này, Trần Hiểu Huy trích ra 5000, kiên trì đưa cho Lý Quốc Phong, coi như phí ăn ở. Anh biết đối phương nguyện ý trả cái giá này, ngoài nhìn trúng tác phẩm của mình thì nguyên nhân lớn hơn là nể mặt thầy.
Sau hai lần kiên trì của anh, Lý Quốc Phong cũng không cự tuyệt nữa, nhận lấy.
Trần Hiểu Huy gọi điện cho Diệp Mạn, hai người tranh chấp một hồi, cuối cùng dưới sự kiên trì lần nữa của anh, Diệp Mạn thỏa hiệp.
Trần Hiểu Huy gửi tiền vào thẻ của Tiểu Minh, hai em ấy vì tiết kiệm tiền mà nghỉ hè ở lại trường đại học thành thị làm thêm.
Buổi tối, Trần Hiểu Huy mua rất nhiều đồ ăn, đứng ở cửa chờ Đỗ Lam.
Lúc Đỗ Lam rửa rau phụ anh thì kinh ngạc hỏi: “Sao bữa hôm nay phong phú thế?”
Trần Hiểu Huy vừa đặt đồ ăn đã rửa sạch lên thớt, vừa đáp: “Hôm nay….có một người sưu tầm nhìn trúng một tác phẩm của anh.”
Đỗ Lam mừng rỡ, nhìn vành tai hơi phiếm hồng của anh, cười nói: “Chúc mừng anh nhé!”
Trần Hiểu Huy chà xát tay phải lên tạp dề, “Đây xem như tác phẩm nghệ thuật chính thức đầu tiên của anh được bán ra.”
“Vậy hôm nay hẳn nên phải chúc mừng rồi.” Dứt lời, cô chạy ra khỏi phòng bếp, lấy một chai rượu vang đỏ trong tủ lạnh đặt lên bàn, lại vào phòng bếp lấy hai cái ly chân dài.
Trần Hiểu Huy mỉm cười nhìn bóng dáng cô, không nói gì.
Lần này, Trần Hiểu Huy làm cá kho, thịt vụn xào cà tím, rau ngó xuân xào và nộm dưa chuột.
Sau khi đồ ăn đã lên bàn hết, Đỗ Lam rót hai ly rượu vang đỏ, cô nâng chén trước: “Chúc mừng anh! Em tin chắc tương lai sẽ ngày càng tốt hơn!”
Đôi mắt trong trẻo của Trần Hiểu Huy nhìn cô, “Cảm ơn em, Đỗ Lam!”
Chắc chắn tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!
***
Giới sưu tầm rất nhỏ, từ sau khi tác phẩm của Trần Hiểu Huy được đối phương mua, rất nhiều khách hàng của Lý Quốc Phong đều biết đến cái tên Trần Hiểu Huy và tác phẩm của anh.
Mỗi lần tới phòng làm việc của Lý Quốc Phong là họ đều sẽ hơi chú ý đến tác phẩm của Trần Hiểu Huy, dần dà, Trần Hiểu Huy lại bán thêm mấy món nữa, giá cả không cao cũng không thấp, người mua và người bán đều cảm thấy rất hài lòng.
Vợ của Lý Quốc Phong là Trương Quân Ngải kiên trì muốn chúc mừng Trần Hiểu Huy nên đã mở một bữa tiệc ở biệt thự.
Trần Hiểu Huy gọi điện báo cho Đỗ Lam chuyện tối nay trước.
Đỗ Lam cười trả lời: “Em cũng đang định gọi cho anh đây, buổi tối em với đồng nghiệp liên hoan.”
“Vậy thì vừa khéo, em….” Nói đến một nửa, anh đột nhiên nghe thấy giọng nam trầm thấp phát âm hơi kỳ quái ở đầu dây bên kia, “Lam, bên ngoài, chờ cô!”
Đỗ Lam để điện thoại ra xa, nhỏ giọng trả lời, “Ok, cảm ơn.”
Trần Hiểu Huy căng thẳng, tiếp đó Đỗ Lam lại áp điện thoại cạnh tai, “Khụ….buổi tối chỗ anh có nhiều người không?”
Trần Hiểu Huy không hỏi gì cả, giọng nói vẫn như thường, “Không, chỉ có người nhà của thầy và sư huynh Trương Thành của anh thôi. Tối mấy giờ em kết thúc?”
“Em không chắc, khoảng 10 giờ gì đó.”
“Ừ, em đi chơi vui vẻ nhé, khi nào sắp kết thúc thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
***
Tại biệt thự của Lý Quốc Phong.
Trong bữa tiệc, Trương Quân Ngải không ngừng gắp đồ ăn cho Trần Hiểu Huy, hỏi thăm ân cần, “Nghe Quốc Phong nói mỗi ngày em đều thức đêm không ngủ, tuy mỗi lần Quốc Phong làm việc cũng không biết ngày đêm nhưng cũng không liều mạng như em. Người trẻ tuổi phải chú ý thân thể, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ. Hôm nay cô đặc biệt hầm canh gà cả buổi trưa, em uống nhiều vào.” Nhìn quầng mắt thâm xanh của chàng trai trẻ, bà thật sự thương tiếc từ tận đáy lòng.
Trần Hiểu Huy chân thành cười cười, “Cảm ơn sư mẫu, vất vả cho ngài rồi.”
“Nói khách sáo gì đấy, sau này phải tới đây ăn cơm nhiều vào nhé.”
“Dạ.”
Trương Thành ngồi trên ghế nhìn thần thái sáng láng của Lý Quốc Phong và biểu cảm dịu dàng của Trương Quân Ngải, tâm tình ngã xuống đáy cốc.
Làm học đồ 5 năm, mỗi ngày khắc khổ điêu khắc nhưng Lý Quốc Phong hiếm khi nhìn mình bằng vẻ mặt này. Mà Trần Hiểu Huy, năm đó thi đấu chỉ được hạng hai, là thủ hạ bại tướng của mình, hiện tại có được thiên phú và linh khí như mọi người nói!
Thật đáng buồn chính là, thứ như thiên phú, dù có nỗ lực cũng không có được!
Hiện tại tác phẩm của mình, ngoài buổi triển lãm lần trước tiêu thụ được một phần thì sau đó không có nhiều người sưu tầm hỏi thăm, khách hàng của mình chủ yếu là đặt làm cho nên cũng không tính là ngăn nắp.
Cơm nước xong là 9 giờ 30 phút, Trương Thành lái xe đưa Trần Hiểu Huy về phòng làm việc. Trên đường đi, Trần Hiểu Huy bảo anh ta dừng xe ở đoạn đường này.
Lúc tạm biệt, Trần Hiểu Huy nói lời cảm ơn: “Cảm ơn sư huynh, trên đường anh đi chậm chút nhé, chú ý an toàn.”
Trong bóng đêm, Trương Thành gật đầu, chân nhấn ga, xe nhanh chóng biến mất.
Anh ta nóng lòng ném hai chữ “sư huynh” ra khỏi đầu, chưa bao giờ nghĩ hai chữ đó lại chói tai đến thế.
Đoạn đường này ít taxi, không dễ gọi xe. Trần Hiểu Huy đứng trên đường nửa tiếng vẫn không có xe trống đi qua, cách thời gian Đỗ Lam gọi đã hơn 40 phút rồi, mà từ đây đến nội thành cũng cần nửa tiếng.
10 phút sau, cuối cùng cũng có một chiếc xe trống chạy đến, Trần Hiểu Huy ngồi vào xe, chạy đến địa chỉ mà Đỗ Lam gửi.
Gửi tin nhắn cho Đỗ Lam, vốn Đỗ Lam không định đi tăng 2, hiện tại cũng đi KTV.
Trần Hiểu Huy ngồi ở ghế sau, nhìn vùng ngoại ô hoang vắng qua cửa sổ xe, có chút thất bại, cho dù có xe thì mình cũng không thể lái. Anh vĩnh viễn không thể đón bạn gái của mình tan làm, không thể lái xe đưa cô đi dạo chơi, dã ngoại ở ngoại thành. Đối với người khác thì đó là những việc rất bình thường, nhưng với anh thì lại là việc xa xôi không thể với tới.
Tới nơi, đã 11 giờ 20 phút, Trần Hiểu Huy đứng dưới đèn đường đối diện tiệm cơm, lặng lẽ chờ cô ra.
Lục tục có một ít người ra ngoài, có người trẻ tuổi say rượu cười to, có đàn ông trung niên ôm cô gái váy ngắn, cuối cùng là một nhóm người mặc đồ công sở tinh xảo.
Đỗ Lam cũng nằm trong số đó, cô mặc một chiếc áo trắng, quần dài màu đen và đi đôi giày cao gót đế nhọn, làm nổi bật vóc dáng cao gầy rạng rỡ của cô. Cô vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bóng người quen thuộc dưới đèn đường, cô mỉm cười, vẫy tay từ xa.
Anh cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại, anh nhìn thấy cô gái đi cạnh cô cười thì thâm gì đó vào tai cô.
Anh đứng từ xa nhìn bọn họ ầm ĩ tạm biệt cô, trong đó có một người da trắng, cao to đẹp trai, trước khi đi còn ôm chia tay cô.
Trái tim anh, bị một cây kim rất nhỏ, đâm một cái.
Trong khoảng thời gian này sống ở vùng ngoại thành bế tắc thông tin, anh tự thôi miên bản thân rằng như bây giờ đã tốt lắm rồi, không có người nhận ra bọn họ, không có ai biết quá khứ của mình, anh chỉ dạy cô nấu cơm thôi….
Hai người đều biết đây chỉ là một cái cớ, nhưng không ai vạch trần nó.
Cuộc sống luôn có lúc đột nhiên đánh thức con người tự lừa mình dối người, đánh thức việc anh cố tình xem nhẹ bọn họ đã sớm là người của hai thế giới. Cô rất ưu tú, có một gia đình hoàn chỉnh, được nhận giáo dục tốt đẹp, có một công việc thể diện, có tiền đồ tươi sáng.
Mà anh, tựa như cái bóng ở dưới đèn đường này, chỉ có thể đứng trong bóng tối, theo dõi cô từ xa.