Đỗ Lam mặc bộ đồ công sở đen trắng chỉnh tề đi ra khỏi official building, hít thở ngụm không khí mới mẻ bên ngoài. Cô nhớ lại lúc phỏng vấn vừa rồi, biểu hiện của mình chắc có thể khiến người phỏng vấn khá hài lòng, nhưng kết quả ra sao thì chưa thể xác định.
Công ty hôm nay cô tới phỏng vấn là công ty cô hài lòng nhất trong mấy công ty trước đó. Vốn yêu cầu thấp nhất của công ty là bằng thạc sĩ, nhưng vì điều kiện của cô khá ưu tú, năm nào cũng nhận học bổng và giấy chứng nhận tương quan, còn đến một trường có tiếng ở Anh quốc trao đổi hai năm; vì những điều kiện đi kèm này nên cô mới nhận được điện thoại gọi đi phỏng vấn.
Trên đường ngồi xe bus về nhà, từ xa cô đã thấy hình ảnh treo ở nhà triển lãm. Cô xuống xe ở điểm gần nhất, đi bộ hơn 1000m là tới nhà triển lãm.
Trong nhà triển lãm người đến người đi, phóng viên truyền thông cầm camera chụp từng tác phẩm, người đàn ông tây trang giày da và một cô gái trang điểm tinh xảo đang nhỏ giọng thảo luận về những tác phẩm điêu khắc từ gỗ này.
Đỗ Lam nhìn chung quanh, những tác phẩm khắc gỗ được bày ở trong đều được trạm trổ tinh tế, nhưng chẳng có cái nào có thể khiến cô rung động.
Lại đi sâu vào trong một chút, cô bất ngờ gặp một bóng hình quen thuộc trong đám người.
Trong đám người, Lý Quốc Phong đứng ở giữa trả lời phóng viên về kỹ xảo điêu khắc và phương thức phân biệt khắc gỗ, Trương Thành thì mỉm cười đứng cạnh ông.
Trần Hiểu Huy cũng đứng ở đó, nhìn hai người trên sân khấu, nét mặt lộ vẻ cô đơn và hâm mộ.
Nếu năm đó không xảy ra nhưng chuyện đó thì chắc hiện tại mình có thể vẫn luôn kiên trì với điêu khắc mà mình thích nhỉ?
Hiện giờ, tất cả mọi người đều đi về phía ánh sáng của tương lai, bỏ lại thiếu niên kia rất xa, rất xa.
Thiếu niên, nhiều năm qua, cậu có từng hối hận không?
Phỏng vấn tiến hành hơn 10 phút thì bắt đầu đấu giá tác phẩm, tác phẩm áp trục được đấu giá 10 vạn tròn, những cái khác thì từ mấy ngàn đến mấy vạn.
Qua nửa giờ, đám người tản ra, cô thấy Lý Quốc Phong đi về phía Trần Hiểu Huy.
Cô núp trong đám đông cách họ không xa để quan sát hai người.
Lý Quốc Phong nhìn chàng trai đứng trước mặt mình, tuy vẻ ngoài không thay đổi nhưng khí chất càng thêm trầm tĩnh. Ông không xác định đối phương có còn là thiếu niên đầy linh tính năm đó không.
Ông mở miệng hỏi: “Mấy năm nay sống thế nào?”
Trần Hiểu Huy cười cười, “Khá tốt.”
“Việc của em thầy đã nghe nói rồi, quá đáng tiếc, trong cuộc thi năm đó thầy coi trọng em nhất.”
“Cảm ơn thầy!”
Lý Quốc Phong thở dài, lại hỏi: “Hiện tại còn điêu khắc không?”
Trần Hiểu Huy gật đầu, “Có ạ.”
“Vẫn luôn duy trì đến giờ?”
Trần Hiểu Huy nhìn những tác phẩm khắc gỗ xung quanh, “Đúng vậy, chỉ khi điêu khắc em mới cảm giác mình được tự do.”
Dứt lời, anh quay đầu nhìn Lý Quốc Phong, do dự, lại cẩn thận mở miệng, “Thầy, lời đề nghị năm đó của thầy còn tác dụng không?”
Lý Quốc Phong bình tĩnh nhìn anh một hồi, nói: “Thầy sẽ ở đây 10 ngày, thầy cho em thời gian là 10 ngày, nếu em có thể điêu khắc ra một tác phẩm khiến thầy có cảm xúc thì thầy sẽ nhận em làm học trò.”
Trần Hiểu Huy hưng phấn gật đầu, “Vâng!”
Đỗ Lam đứng trong đám người nhìn bóng dáng khập khiễng đi ra nhà triển lãm của anh. Trong lòng vừa vui vẻ lại vừa chua xót, vui vì anh có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, chua xót là vì giọng điệu của anh quá cẩn thận và e dè. Thiếu niên kiêu ngạo và ưu tú kia có bao giờ cần ăn nói khép nép như này đâu.
Trần Hiểu Huy đi thẳng về nhà mà không ngừng nghỉ, ngồi ở bàn học một hồi, bắt đầu điêu khắc.
Còn thừa 10 ngày, ngoài ăn cơm, anh vẫn luôn ngồi ở bàn học để điêu khắc, mỗi tối đều không ngủ quá 2 giờ.
Diệp Mạn đều nhìn thấy, nhưng cô không nói gì, chỉ là mỗi ngày đều làm cơm đúng giờ.
***
Ngày thứ ba, Đỗ Lam nhận được điện thoại, công ty lần trước thông báo cô đến phỏng vấn vòng 2.
Sáng sớm, cô mặc bộ đồ đen trắng, trang điểm nhẹ, đi đến official building đó.
Cô phát huy rất tốt, khi người phỏng vấn hỏi cô có chấp nhận đi công tác hay là xuất ngoại không thì cô biết offer này đã thuộc về mình, cô do dự trong chớp mắt, rồi gật đầu..
Ra khỏi official building, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, khóe miệng cong cong.
Hiện tại chúng ta đều ở dưới ánh mặt trời, nỗ lực tiến về tương lai mà mình đã chọn, tin chắc trong tương lai không xa, chúng ta sẽ ở bên nhau thôi!
Buổi tối ngày thứ 9, Trần Hiểu Huy nhìn tác phẩm khắc gỗ trong tay, hài lòng nở nụ cười.
Khi đi tắm, anh nhìn đôi mắt giăng đầy tơ máu trong gương, vội vàng tắm nhanh, đặt đồng hồ báo thức rồi nằm trên giường, không đến 1 phút đã tiến vào giấc ngủ.
Tác phẩm khắc gỗ an tĩnh đứng trên bàn học, bên trong là một ngục giam, cánh cổng lớn màu lam ở bên ngoài, bên ngoài có một cô gái đang đứng, cô giang hai tay ra, ngửa đầu, nụ cười thỏa mãn treo trên môi, đón những tia nắng ấm áp của mặt trời.
Tới địa điểm đã hẹn với Lý Quốc Phong, sau khi anh đưa cho đối phương tác phẩm khắc gỗ của mình, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi, nhưng đôi tay đặt trên đùi lại co lại theo bản năng.
Lý Quốc Phong nhận tác phẩm, bình tĩnh nhìn cô gái trong tác phẩm, 5 phút sau, ông cười to hai tiếng: “Quả nhiên em không làm thầy thất vọng!” Ông nhìn Trần Hiểu Huy ngồi đối diện, hai mắt lập tức sáng ngời, cất cao giọng: “Trở về nói với người nhà của em một tiếng, ngày mai em dọn đồ đi với thầy.”
Trần Hiểu Huy gật đầu, “Vâng.”
Buổi tối, Trần Hiểu Huy làm hai mặn một canh chờ Diệp Mạn về.
Diệp Mạn vừa vào cửa, nhìn bữa cơm nóng hổi trên bàn và Trần Hiểu Huy đang ngồi nghiêm chỉnh thì bật cười, “Có chuyện tốt muốn nói với chị phải không?”
Trần Hiểu Huy cười ngại ngùng, “Dạ.”
Diệp Mạn thay giày, rửa tay, ngồi vào bàn ăn, “Được rồi, em nói đi!”
Trong đôi mắt trong trẻo của Trần Hiểu Huy mang theo ý cười, “Thầy Lý Quốc Phong đồng ý nhận em làm đồ đệ, ngày mai em dọn đồ đến chỗ thầy ấy.”
“Chúc mừng em!”
“Cảm ơn chị!”
“Chỗ ông ấy cách nhà mình xa không?”
“Không tính là quá xa, chỉ gần vùng ngoại thành, gần xưởng gỗ thầy ấy có một phòng làm việc, bởi vì khi bận thì sẽ không biết ngày đêm nên ở lại đấy khá tiện.”
“Không tồi, có cần chị đưa em đi không?”
“Không cần đâu ạ, ngày mai em đi đến một nơi với thầy trước sau đó mới qua bên đó.”
“Cũng được, tới nơi thì gửi cho chị địa chỉ nhé, có thời gian chị sẽ đi thăm em.”
“Vâng!”
Ăn cơm xong, Trần Hiểu Huy đi rửa chén rồi về phòng. Cầm lấy di động, nhập dãy số sớm in đậm trong đầy, nhưng không có gọi.
Đột nhiên, di động vang lên.
Là Lưu Lỗi.
“Alo, Hiểu Huy à, tớ báo với cậu một tin, hiện tại Đỗ Lam đã được công ty chứng khoán XX tuyển chọn, hai ngày trước chính thức đi làm rồi.”
Trần Hiểu Huy cười, “Vậy sao? Thật tốt quá.”
“Phải nha, công ty XX trâu lắm, đãi ngộ cũng chuẩn cmnr, Đỗ Lam của chúng ta vẫn luôn giỏi như thế.” Nói xong, anh hơi ngập ngừng, e dè mở miệng: “Hiện tại cậu thế nào?”
Trần Hiểu Huy cười cười, “Tớ được thầy Lý Quốc Phong nhận làm học trò, ngày mai chính thức đến phòng làm việc của thầy ấy để học tập.”
“Ôi trời, chính là cái thầy năm đó trao giải cho cậu? Tốt quá! Thật tốt quá!” Lưu Lỗi than hai tiếng, tiếp đó thiệt tình cảm khái: “Hiểu Huy, tớ thật sự mừng cho cậu.”
“Cảm ơn cậu, Lưu Lỗi.” Cảm ơn cậu vì vừa có tin tức về cô ấy đã nói cho tớ biết trước tiên, cảm ơn cậu vẫn luôn coi tớ là bạn, cảm ơn cậu thật sự vui mừng vì tớ.
“Là anh em thì đừng khách sáo! Đến nơi thì gửi cho tớ địa chỉ, có thời gian tớ sẽ đến thăm cậu.
“Được.”
Cúp máy, Lưu Lỗi lập tức gọi vào dãy số của Đỗ Lam, điện thoại chưa vang hai tiếng đã được kết nối.
Phòng làm việc của Lý Quốc Phong có một phòng nghỉ đơn, bên trong có một cái giường và tủ quần áo, Trần Hiểu Huy ở trong này.
Phòng làm việc này cách biệt thự của Lý Quốc Phong không xa nên bình thường ông không nghỉ ngơi ở đây.
Phòng làm việc rất lớn, hơn 200 mét vuông, bên trong đặt những tác phẩm điêu khắc mà ông đang làm và những loại gỗ tốt, trong đó có hẳn một bó củi hoàn chỉnh và công cụ điêu khắc.
Ngày đầu tiên anh tới, Lý Quốc Phong chỉ đạo mấy bước đơn giản rồi trực tiếp bảo anh điêu khắc, sau khi khắc xong ông lại chỉ ra vấn đề cụ thể. Tiếp đó, ông cũng vùi đầu vào sáng tác tác phẩm điêu khắc của mình.
Phần lớn thời gian hai người đều yên lặng làm việc của mình.
Trần Hiểu Huy đắm chìm trong sinh hoạt không phân rõ ngày đêm như thế, dường như thời gian trôi qua rất nhanh.
Một ngày ba bữa bảo mẫu nhà Lý Quốc Phong đều mang đến. Vợ của Lý Quốc Phong là Trương Quân Ngải là giảng viên dạy lịch sử ở trường đại học gần đây, sau khi Trần Hiểu Huy đến nhà Lý Quốc Phong ăn một bữa cơm thì bà cực kỳ thích anh, luôn nấu một ít canh dinh dưỡng đưa đến cho hai người.
Trong thời gian đó, Trương Thành có đến một lần để lấy vài thứ, hai người chào hỏi đơn giản rồi Trần Hiểu HUy lại tiếp tục vùi đầu hoàn thành tác phẩm điêu khắc.
Trương Thành đứng ở cửa, sắc mặt phức tạp nhìn anh một lát mới đi. Anh ta đã dọn ra khỏi đây và có phòng làm việc của riêng mình.
Không biết đây là ngày thứ mấy, vào 6 giờ 30 phút chiều, ngoài cổng lớn vang lên tiếng bíp bíp, vừa khéo Lý Quốc Phong không ở phòng làm việc, vì thế anh đi ra ngoài xem thử, tiếp đó -----
Anh nhìn thấy Lưu Lỗi đứng từ xa hưng phấn vẫy tay chào mình. Cửa xe bên phải mở ra, một bóng hình quen thuộc xuống xe, cô đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn anh.
Trong khoảng thời gian chui đầu vào khắc gỗ, anh cho rằng mình đã có thể không nhớ cô nữa, nhưng không phải. Thực ra chẳng có giây phút nào anh ngừng nhớ cô cả, chỉ là nỗi nhớ đó như một loại bản năng, đã hòa làm một với hô hấp, không cố tình nhắc đến thì ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Anh muốn chạy vào phòng ngay lập tức, bởi vì anh không cần soi gương cũng biết hiện tại mình đang râu ria xồm xoàm, hai quầng thâm mắt to đùng, trên áo cũng dính đầy vụn gỗ. Đây là lần đầu tiên anh để cô nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của mình.
Lưu Lỗi đi lên trước, vỗ vỗ bả vai anh, “Ha ha, cậu ngày càng có hương vị đàn ông rồi đấy!”
Trần Hiểu Huy mỉm cười, “Sao hai người lại đến đây?”
Lưu Lỗi vỗ mạnh lưng cậu, “Thầy cậu có ở đây không?”
“Hôm nay không ở, ngày mai đến.”
“Vậy tớ không đi vào chào ông ấy, cậu đi thu thập chút đi, chúng ta đến quán gần đây ăn BBQ.”
Trần Hiểu Huy nhìn Đỗ Lam đang đứng xa xa, dường như cô hơi bỡn cợt nhìn mình, anh nhanh chóng mở miệng: “Được, hai người vào đây đợi tớ một lát.”
Anh mở cửa lớn, đi vào trước. Phòng làm việc rất lớn, cũng rất trống trải, mời hai người ngồi xuống ghế mây, lại lấy hai chai nước suối trong tủ lạnh cho họ. Lúc đưa cho Đỗ Lam, không biết cố ý hay vô tình mà cô khẽ chạm vào ngón trỏ của anh.
Anh nhanh chóng rụt tay về, ánh mắt hơi né tránh: “Hai người chờ chút nhé, tớ đi rửa mặt.”
Lưu Lỗi cười nói: “Đi đi! Tuy rằng tớ rất thích dáng vẻ hiện tại của cậu nhưng chắc cậu đang xấu hổ trước mặt người nào đó. Vẫn nên thu thập chút đi, khôi phục lại bản sắc mỹ thiếu niên của cậu đi.”
Dưới ánh mắt trêu đùa của hai người, anh không nói gì, xoay người bước nhanh vào toilet.
Trần Hiểu Huy rửa mặt, cạo râu, trên mặt mang theo hai quầng thâm mắt rõ nét trên mặt nhưng tinh thần không tồi. Anh phủi hết vụn gỗ nhỏ trên quần áo, soi gương vuốt tóc lên.
Mỹ thiếu niên ư?
Gương mặt này, với anh mà nói, là hạnh phúc hay bất hạnh?