Ngược Nam Chính

Chương 3: Chương 3:




Đỗ Lam đã chuẩn bị tinh thần gọi phụ huynh, kết quả ngày hôm sau vào phòng học-----
 
Không có bất kỳ động tĩnh gì.
 
Chỉ là các bạn học đều nhìn cô với vẻ đề phòng, lúc đi ngang qua nữ sinh kia, nữ sinh kia cúi đầu không nhìn Đỗ Lam. Mặt Đỗ Lam vẫn không cảm xúc, nhưng thật ra tâm trạng không tồi, cô rất hài lòng với hiện trạng này.
 
Ngày hôm nay thật quá bình tĩnh, không ai tới quấy rầy cô. Điểm khác duy nhất là buổi chiều  tan học, khi Đỗ Lam dọn cặp sách thì Trần Hiểu Huy đặt một con hạc gấp bằng giấc lên bàn cô, Đỗ Lam nghi hoặc nhìn cậu, cậu nhếch miệng cười, “Tặng cậu.”
 
Đỗ Lam không nói gì, cầm lấy con hạc để vào cặp sách, mắt nhìn thẳng, ra khỏi phòng học.
 
Về đến nhà, Đỗ Lam ngồi ở bàn học nhìn hạc giấy, hạc giấy rất bình thường, ngoài vị trí mắt dùng bút lông điểm hai chấm đen thì không có gì đặc biệt.
 
Đỗ Lam quyết định gỡ nó ra, sau khi gỡ xong, bên trong viết một câu: “Giọng nói của cậu rất êm tai.” Sau đó bên dưới vẽ một cái mặt cười.
 
Đỗ Lam hừ lạnh một tiếng, còn lâu cô mới canh cánh trong lòng chuyện người khác nói cô câm. Nhưng mà cô vẫn gập theo các nếp gấp, cẩn thận gấp lại hạc giấy, đặt trong chỗ sâu nhất của ngăn kéo.
 
Bất tri bất giác, một tuần đã trôi qua. Đối với Đỗ Lam mà nói, một tuần này thật sự rất yên bình, mỗi ngày tan học về nhà thì làm bài tập, làm bài tập xong thì cô có thể tự do chi phối thời gian của mình. Những lúc như thế cô sẽ không xem phim hoạt hình, mà là cắm đầu trong những quyển sách.
 
Phòng sách của Đỗ Đức Vĩ rất phong phú, thể loại cũng rất nhiều, từ cổ tích đến các danh tác của các quốc gia đều có. Từ năm lớp 1, khi bố mẹ đón cô từ nhà bà nội về thì cô đã bắt đầu mê loại sinh hoạt này, ở trong biển sách, cô không cần nói chuyện, cũng không cần đối mặt với người bố người mẹ mà mình không thân quen.
 
Hai ngày cuối tuần, ngoài ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại Đỗ Lam đều dành để đọc sách.
 
Khi mẹ Trình Ngọc Lan và bố Đỗ Đức Vĩ hỏi cô chương trình học ở trường mới như thế nào, nhận được câu trả lời ‘rất vừa lòng’ của Đỗ Lam thì hai người mới yên tâm.
 
**
 
Buổi sáng thứ Hai, Đỗ Lam vào trường, khi tới chỗ ngồi, chào đón cô vẫn là nụ cười không hề thay đổi của Trần Hiểu Huy.
 
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều với nụ cười của cậu, cô đều sẽ gật đầu rất khẽ, xem như đáp lại, sau đó hai người an tĩnh bắt đầu một ngày học mới.
 
Khi tiết thứ 3 của buổi sáng ngày hôm nay là tiết Toán sắp hết thì chủ nhiệm lớp Trần Hàn  lấy ra một tờ danh sách đăng ký, theo lệ thường từ bàn đầu tiên truyền cho nhau đọc và điền.

 
Lúc truyền tới chỗ Đỗ Lam, cô nhanh chóng điền xong.
 
Tên họ: Đỗ Lam
 
Tuổi: 10 tuổi
 
Ngày sinh: ngày 19 tháng 11
 
Cô điền xong thì đưa cho Trần Hiểu Huy.
 
Qua hơn 1 phút, bởi vì cậu còn chưa điền xong nên cậu bạn bàn dưới chọc chọc lưng cậu: “Này! Nhanh lên, sắp hết tiết rồi.”
 
Đỗ Lam khó hiểu nhìn cậu bạn cùng bàn, chỉ thấy bút của cậu dừng ở cột ngày sinh, cột đó vẫn trống.
 
Bị bạn nam phía sau thúc giục, cậu suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng viết xuống ‘ngày 29 tháng 3’, rồi truyền tờ danh sách xuống bàn sau.
 
Thấy Đỗ Lam nhìn mình, cậu ngượng ngùng cười cười.
 
Vào tiết hoạt động tự do của buổi chiều, Đỗ Lam lấy quyển tiểu thuyết đêm qua cô sắp đọc xong ra, mở sách đọc say mê. Chờ đến khi đọc đến đoạn kết, thở dài một hơi, khép sách lại. Lúc này, cô mới phát hiện Trần Hiểu Huy bên cạnh vẫn luôn xem chung với mình, bởi vì sách cách cậu khá xa nên tư thế ngồi của cậu rất thẳng, cô khép sách lại  rồi mà tầm mắt của cậu vẫn cứ nhìn lên bìa sách, tên sách là [ Kiêu hãnh và định kiến ].
 
Đỗ Lam quay đầu nhìn cậu, “Cậu đọc quyển này chưa?”
 
Đôi mắt to của Trần Hiểu Huy nhấp nháy, có chút xấu hổ khi bị phát hiện, nghe thấy câu hỏi của cô, cậu mỉm cười lắc đầu.
 
“Tôi đọc xong rồi, có thể cho cậu mượn đọc.” Đỗ Lam đặt quyển sách lên bàn cậu.
 
Nhất thời, Trần Hiểu Huy hơi luống cuống, “Được sao?”
 
“Tôi đã đọc rồi, cậu có thể chậm rãi xem.”
 
Hai tay của Trần Hiểu Huy cẩn thận cẩm quyển tiểu thuyết, vuốt v e bìa sách, bìa sách là bản cứng. Sau đó cậu khẽ khàng đặt sách vào cặp, tiếp đó vui vẻ nói, “Cảm ơn cậu, lúc đọc tớ sẽ cận thận.”

 
Đỗ Lam gật đầu, sau đó cúi đầu chuẩn bị sách giáo khoa cho tiết cuối.
 
Buổi chiều tan học, Trần Hiểu Huy dựa Tiểu Minh và Tiểu Nam cùng về. Trên đường về có đi ngang qua một công viên trung tâm, đứng ở ven đường có thể nhìn thấy rất nhiều phụ huynh mang con em chơi xe điện, tiếng lũ trẻ hưng phấn la hét chói tai truyền tới chỗ ba người.
 
Tiểu Minh và Tiểu Nam không tự chủ dừng bước, ngửa đầu hâm mộ nhìn.
 
Trần Hiểu Huy không đành lòng, nhưng vẫn kéo tay hai em, “Tiểu Minh, Tiểu Nam, chúng ta cần phải về.”
 
Tiểu Minh Tiểu Nam không dây dưa khóc nháo, ngoan ngoãn tiếp tục đi về phía trước với cậu.
 
Khi sắp đến đoạn đường xấu gần viện phúc lợi, bởi vì ngày hôm qua trời mới đổ một cơn mưa nên ven đường có rất nhiều vũng nước, Tiểu Minh và Tiểu Nam đi đôi ủng nhỏ nửa cũ nửa mới, hai người tìm được một vũng nước khá lớn, bắt đầu vui vẻ chơi đùa, dẫm tới dẫm lui trên vũng nước, nước bùn cũng bắt lên người cậu khá nhiều.
 
Trần Hiểu Huy bất đắc dĩ nhìn, lần này cậu không ngăn cản nữa, cậu nhìn những khóm hoa dại được trận mưa hôm qua gột rửa, thoạt nhìn có vẻ rất tươi, cậu vừa chú ý để hai người kia không bị ngã, vừa hái mấy bông hoa, chọn những bông hoa tươi nhất, đẹp nhất, lớn nhất, sau đó ngồi ở ven đường nhanh nhẹn bện một vòng hoa.
 
Khi hai người kia chơi mệt, cậu gọi bọn họ lại, đội cho mỗi người một vòng hoa, hai người vui vẻ nhảy cẫng lên, từng tiếng “anh ơi, anh ơi” thanh thúy vang lên. CUối cùng, Trần Hiểu Huy thấy thời gian đã muộn rồi, sợ cô bảo mẫu lo lắng, mới kéo hai em về ăn cơm chiều. Mà trong tay cậu, vẫn luôn nắm chặt đóa hoa to đẹp nhất.
 
Sau khi trở về, Trần Hiểu Huy cẩn thận kẹp bông hoa vào một quyển sách trước, sau đó mới giúp hai em thay quần áo. Tiểu Minh vẫn luôn cười khanh khách không chịu phối hợp, cậu kiên nhẫn dỗ em, thay quần áo cho hai em xong thì cũng thay cho mình một bộ quần áo cũ sạch sẽ, rồi mang quần áo của ba người đi giặt sạch bằng tay, lại giúp cô bảo mẫu làm một ít việc vặt thì cậu mới quay lại giường nhỏ của mình.
 
Ngồi vào bàn nhanh chóng làm xong bài tập hôm nay, sau đó gỡ một tờ báo chí cũ từ sách giáo khoa để làm bọc sách, cắt sửa theo kích cỡ quyển tiểu thuyết mà Đỗ Lam cho cậu mượn, sau đó bọc nó lại. Động tác của cậu rất quen thuộc, bởi sách giáo khoa của các em đều là cậu bọc cho.
 
Giường là giường tầng, em trai ở giường trên đã ngủ rồi, cậu đi tắt đèn trong phòng, trùm chăn soi đèn pin để đọc tiểu thuyết. Cậu đọc say sưa, nhưng vẫn cẩn thận không cho ngón tay lưu lại dấu vết trên trang giấy, mãi đến 11 giờ khuya cậu mới lưu luyến khép sách lại. Cậu không đặt sách lên bàn, mà là cất trong cặp sách.
 
*** 
 
Buổi chiều tan học ngày hôm sau, Trình Ngọc Lan lại đến muộn, không đến 10 phút, học sinh ở từ lớp học ra về ngày càng ít, nhưng mà Đỗ Lam cũng không nôn nóng, yên lặng đứng chờ dưới tàng cây.
 
Khi nhìn trái nhìn phải, cậu lại thấy bạn cùng bàn Trần Hiểu Huy, hôm nay không có hai đứa nhỏ kia đi cùng, sau đó cô nhớ ra chiều nay khối lớp 1 không đi học, liền hiểu ra.
 
Cô vẫn luôn nhìn theo bóng dáng khập khiễng của Trần Hiểu Huy.

 
Có 3 nam sinh đứng trước cửa quán net, móc túi quần, 3 người mới gom đủ 2 khối tiền. một nam sinh cao lớn rắn chắc trong đó vỗ vỗ cái đầu của một nam sinh bên cạnh,, “Mỗi ngày mẹ mày cho mày nhiều tiền lắm mà, đi đâu hết rồi?”
 
Nam sinh kia co rúm lại, “Không phải hôm nay đều mua đồ ăn sao.”
 
“Hừ, thật là….”
 
Một nam sinh khác kéo ống tay áo hai người kia, bĩu môi ý bảo nhìn Trần Hiểu Huy đang đi tới, 3 người ăn ý cười, tiếp đó đồng loạt xoay người đi đến chỗ Trần Hiểu Huy.
 
Từ xa, Đỗ Lam thấy 3 nam sinh vây quanh Trần Hiểu Huy.
 
Trần Hiểu Huy đứng ở giữa mờ mịt nhìn bọn họ, tuy rằng là bạn học cùng lớp nhưng ngày thường đều không có giao lưu gì với nhau.
 
“Người què chết!” Một nam sinh khá cường tráng trong đó, Đỗ Lam không biết tên cậu ta, cậu ta dùng chân đá cẳng chân trái của Trần Hiểu Huy. Chân phải của Trần Hiểu Huy không có sức nên không thể đứng thẳng, vậy nên không thể tránh né cú đá của cậu kia. Cậu nghĩ đến trong cặp đựng quyển sách mình mượn Đỗ Lam, nếu bìa sách bị sứt mẻ thì không ổn, thế nên cậu theo bản năng bảo vệ cặp sách, nghiêng người ngã xuống đất. cậu mờ mịt vô tội nhìn ba người, không hiểu vì sao bọn họ đột nhiên đối xử với mình như này.
 
“Sớm nhìn mày không vừa mắt rồi.”
 
“Cái đồ con hoang chẳng ai cần mà còn dám lắc lư trước mặt chúng tao.” Tiếp theo, ba người đá liên tục lên Trần Hiểu Huy đang cuộn người trên mặt đất.
 
Ba người đá, đánh Trần Hiểu Huy trên đường, người qua đường thì đứng xem, rồi chỉ chỉ trỏ tro, còn có người lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.
 
Đỗ Lam nhìn thấy cảnh này mà cảm thấy máu vọt lên não, tháo cặp sách trên lưng xuống, cầm chặt trong tay, cặp sách đựng mười mấy quyển sách giáo khoa, cộng thêm hộp bút chì bằng sắt nên trọng lượng không nhẹ.
 
Đỗ Lam bước nhanh tới, đẩy đám người qua đường ra, đập cặp sách lên đầu nam sinh cao khỏe nhất trong số đó, lực độ lần này --- khiến mấy nam sinh ngây người.
 
Hai nam sinh khác, một thằng thì gầy như khỉ, một thằng mập mạp mặt lúc nào cũng hếch lên trời, bọn chúng nhanh chóng phản ứng lại, muốn giật tóc Đỗ Lam nhưng cô nhanh nhẹn né tránh, sau đó tiếp tục nện cặp sách lên đầu nam sinh kia.
 
Khỉ ôm và hếch mũi lên trời bao vây cô, muốn duỗi tay kẹp lấy cô, nhưng Trần Hiểu Huy đang nằm trên đất đã nhanh hơn một bước, cậu túm chặt chân của hếch mũi lên trời, hếch mũi lên trời phẫn nộ đá mạnh vào tay cậu nhưng cậu vẫn gắt gao túm chặt, không hề buông ra. Mà khỉ ốm người cũng như tê, sức lực không lớn, Đỗ Lam đẩy mạnh gã ra, sau đó lại dùng cặp sách đập lên đầu nam sinh kia từ phía sau một lần nữa.
 
Cuối cùng nam sinh kia không chịu nổi nữa, “bịch” một tiếng, che đầu nặng nề ngã ngồi trên mặt đất.
 
Đỗ Lam cầm chặt quai cặp sách, cười lạnh nhìn hai gã còn lại, hai gã kia liếc nhau, cuồi cùng đỡ nam sinh đang ngồi trên đất nhanh chóng chạy đi.
 
Đỗ Lam đeo cặp sách lên vai, nhìn đám người qua đường còn chưa giải tán, lạnh lùng nói, “Một đám phế vật thấy đánh người mà không biết đứng ra can ngăn, còn có mặt mũi quay phim chụp ảnh? Còn không mau cút đi?”
 
Đám người vây xem thấy cô ăn nói không lễ phép, lập tức quay sang chỉ trỏ cô, Đỗ  Lam lạnh lùng quét mắt nhìn đám nam nữ thanh niên này, tuy cô còn nhỏ nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra lệ khí, có người còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cuối cùng, qua hơn 1 phút, bọn họ mới tan đi.
 

Đỗ Lam đã sớm quay người không thèm để ý tới bọn họ, cô vươn tay với Trần Hiểu Huy đang nằm trên mặt đất, trong đôi mắt to tròn của cậu tràn ngập sự khó tin.
 
Trần Hiểu Huy dùng tay trái mượn sức tay cô để đứng dậy, nhếch miệng nói: “Vừa rồi cậu rất lợi hại.”
 
Đỗ Lam không tỏ ý kiến, cô từng sống với ông bà nội ở nông thôn, ban đầu có kẻ muốn bắt nạt cô, cô liền dùng toàn lực phản kích, cô chưa hề học võ thuật nhưng khi đánh nahu lại có sự nhanh nhẹn và tàn nhẫn trời sinh. Sau đó, lại có kẻ dám trêu trọc cô, kẻ đó cao hơn cô một cái đầu nhưng vẫn bị cô đ è xuống đất đánh một trận. Nhưng nhìn Trần Hiểu Huy miệng có vết xanh tím còn nhếch miệng cười với mình, cô cảm thấy nụ cười này có chút chói mắt.
 
Vỗ đầu cậu, không dùng lực, “Đừng cười.”
 
Nụ cười của Trần Hiểu Huy cứng đờ, sau đó chậm rãi thu lại, trong đôi mắt to trong trẻo mang theo chút bất an. Đỗ Lam nhìn dấu chân còn hằn rõ trên cánh tay của cậu, chắc là vừa rồi bị hếch mũi lên trời đá khi lôi kéo, hiện tại nó hơi vô lực, rũ xuống.
 
Chân phải vô lực của cậu nằm bẹp trên mặt đất, trên trân trái là chiếc giày thể thao màu trắng kém chất lượng đã bị giặt đến vàng, dây giày cũng bị giặt đến xù chỉ, mà đế giày chân trái đã sắp mòn.
 
Tim cô lập tức mềm xuống, khẽ hỏi, “Em trai em gái của cậu đâu?”
 
“Hôm nay bọn chúng không có tiết.” Sau đó mới phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi ngược lại, “Sao cậu biết tớ có em trai em gái?”
 
“Có hôm tan học nhìn thấy.”
 
Trần Hiểu Huy ‘à’ một tiếng, tiếp đó lại vui vẻ cười híp mắt, “Bọn nó cũng học lớp 1 ở trường này, em trai là Tiểu Minh, em gái là Tiểu Nam, rất đáng yêu phải không?”
 
Đỗ Lam liếc cậu một cái, chớp chớp mắt, “Ừ.”
 
Trần Hiểu Huy nhặt cặp sách trên mặt đất, kéo khóa ra nhìn vào trong, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Cậu đeo cặp sách lên lưng, rồi nhìn Đỗ Lam, lo lắng hỏi: “Đỗ Lam, cậu về nhà như thế nào?”
 
Lần đầu tiên Đỗ Lam nghe thấy cậu bạn gọi tên mình, ngây người vài giây, thấy trong đôi mắt trong trẻo kia lộ rõ sự quan tâm, vì thế cô trả lời, “Đợi lát nữa sẽ có người tới đón tôi.”
 
Trần Hiểu Huy yên tâm, “Vậy tớ về trước đây, hôm nay cảm ơn cậu.”
 
Đỗ Lam gật đầu, “Ừ.”
 
Trần Hiểu Huy lộ ra má lúm đồng tiền, dùng sức vẫy vẫy tay trái, “Ngày mai gặp.”
 
Đỗ Lam hơi nhếch môi, vẫn luôn nhìn theo bóng dáng cậu.
 
Thời tiết đầu tháng Chín, chạng vạng bầu trời vẫn sáng, thiếu niên gầy gầy khập khiễng đi vào ánh mặt trời…..