Tại vòng sơ tuyển, Lý Quốc Phong và 11 vị giám khảo khác đã chọn ra hai tác phẩm xuất sắc nhất.
Trong đó, một là tác phẩm chứa đầy linh khí – “Tình yêu” và một là tác phẩm có kỹ thuật chạm trổ tinh xảo – “Tiếu diện Phật”.
Lý Quốc Phong xem trọng tác phẩm “Tình yêu” của Trần Hiểu Huy hơn.
Từ tác phẩm có thể nhìn ra, tác giả hẳn không được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng thủ pháp điêu khắc và cả tác phẩm của cậu ấy đều mang theo linh tính tự nhiên. Nếu chỉ luận riêng về chạm trổ thì hiện tại công nghệ dây chuyền sản xuất ở các xưởng khắc gỗ càng thêm tinh xảo hơn, cho nên trong mắt ông, điều quan trọng nhất của khắc gỗ thủ công vẫn là thiên phú và linh tính.
Hiện tại giới khắc gỗ không có người nối nghiệp, ngày càng ít người trẻ tuổi thích khắc gỗ, ngay cả con trai của ông từ nhỏ cũng không thích nó. Ông đã 60 tuổi rồi, theo tuổi tác lớn dần, ông ngày càng nóng vội truyền thừa tay nghề của mình cho vãn bối. Lần này ông đảm đương vị trí giám khảo của một cuộc thi nhỏ như này cũng là vì muốn thử thời vận, xem có thể gặp được người mới hợp ý không.
Ông còn đặc biệt xem tư liệu của cậu, vừa tròn 18 tuổi, đúng là tuổi hoàng kim để học tập.
Ông cực kỳ mong chờ tác phẩm của thiếu niên đó trong ngày thi đấu hôm nay.
Đấu vòng loại quy định 3 giờ là vì kiểm tra kiến thức cơ bản của bọn họ, trong thời gian 3 giờ không thể làm ra một tác phẩm lớn, chỉ có thể mưu lợi làm cái nhỏ.
Trần Hiểu Huy khắc một con chó nhỏ, chân phải phía trước của nó cong lại bất thường, lông trên người cũng rối loạn, hai mắt nho nhỏ như đang thấp thỏm, bất an nhìn cậu, đây chính là dáng vẻ của Đại Hoàng lần đầu cậu gặp nó.
Cậu vừa hoàn thành tác phẩm thì lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong đám người, cậu chỉ liếc mắt một cái đã tìm thấy Đỗ Lam.
Cô cặp chiếc kẹp tóc màu lam, đứng trong đám người, mỉm cười nhìn mình.
Cậu giơ “Đại Hoàng” trong tay lên quơ quơ với cô, cô mỉm cười dựng ngón tay cái đáp lại.
Lúc này, đột nhiên sau lưng có người vỗ bả vai cậu, “Này, người anh em!”
Cậu quay đầu, là Trương Thành lần trước gặp, cậu cười cười, “Chào anh.”
“Em làm xong rồi à?”
“Vâng, anh thì sao?”
Trương Thành quơ quơ bức tượng Phật nhỏ trong tay: “Đây, xong rồi. Bố và ông của anh đều tin Phật nên từ nhỏ anh đã thích điêu khắc Phật.”
Phật Tổ lớn bằng nắm tay nằm nghiêng, tay vuốt bụng, cười tủm tỉm ‘nhìn’ Trần Hiểu Huy. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã điêu khắc tinh tế như này thì có thể thấy năng lực của đối phương ra sao, cậu thật lòng khen: “Khắc tốt quá!”
“Em thì sao?”
Trần Hiểu Huy cho anh ta xem “Đại Hoàng”, Trương Thành nhìn lướt qua, cười nói: “Rất đáng yêu.”
Trần Hiểu Huy cười cười.
Đúng lúc đã đến giờ, tất cả mọi người xếp hàng nộp tác phẩm mình vừa hoàn thành.
Kết quả thi đấu cần ngày mai mới có. Diệp Mạn tiến lên nói với Trần Hiểu Huy một tiếng, Diệp Mạn đảo mắt nhìn cô gái đang đứng ở xa chuyên tâm xem tác phẩm khắc gỗ nhưng thực tế thì liên tục nhìn sang bên này, cười nói với Trần Hiểu Huy: “Được rồi, chị về trước đây. ‘Bạn’ của em còn đang chờ em kìa.” Hai chữ ‘bạn’ cô cố tình nhấn mạnh.
Trần Hiểu Huy nhìn theo hướng nhìn của Diệp Mạn, lại nhìn ánh mắt chế nhạo của chị, mặt lập tức đỏ bừng.
“Cơm trưa chị ăn ở ngoài, em tự giải quyết nhé, không cần để ý tới chị.”
“Vâng.”
Diệp Mạn cười ra khỏi tòa triển lãm.
Trần Hiểu Huy tươi cười đi tới chỗ Đỗ Lam, nắm tay cô, nói: “Đói bụng chưa?”
Đỗ Lam lắc lắc đầu, nhìn cậu chằm chằm: “Nhìn cậu là no rồi.”
Trần Hiểu Huy lại cười, “Cậu muốn ăn gì?”
Đỗ Lam nhanh chóng hôn lên mặt cậu một cái, “Muốn ăn cậu!”
Trần Hiểu Huy liếc mắt nhìn chung quanh, mọi người đều mỉm cười thiện ý với hành động thân mật của đôi tiểu tình nhân, mặt cậu lại đỏ bừng, bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô, “Đừng nháo…..nhiều người đang nhìn lắm!”
“Mặc kệ, dáng vẻ lúc điêu khắc của cậu thật sự rất đẹp!”
Trái tim của Trần Hiểu Huy lập tức ngọt ngào như được bôi mật, cậu lúng túng hỏi lại: “Vậy ư?”
Đỗ Lam nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cậu, tâm trạng cực kỳ tốt, cô cười nói: “Cho nên mới muốn ăn cậu đó!”
Trần Hiểu Huy bất đắc dĩ nắm tay cô đi đến cửa, “Đi thôi, đi ăn cơm trước.”
Hai người dùng cơm trưa xong, Trần Hiểu Huy đưa Đỗ Lam về nhà rồi mới ngồi giao thông công cộng trở về.
Sau khi về đến nhà, cậu ngồi trước bàn học, bắt đầu lên ý tưởng cho tác phẩm trận chung kết.
Trải qua lần thi đấu này cậu mới biết, thì ra thành phố này vẫn có rất nhiều người yêu thích khắc gỗ. Vòng đấu loại này sẽ chọn ra 20 người tiến vào trận chung kết, tuy cậu không nắm chắc lắm nhưng vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng trước.
Buổi sáng hôm sau, cậu nhận được điện thoại thông báo, báo cậu đã qua vòng loại.
Trận chung kết được định vào sáng ngày kia, thời gian thi đấu là từ 8 giờ 30 phút sáng đến 8 giờ tối, giữa trưa có 30 phút ăn cơm.
Cậu gọi điện báo tin cho Đỗ Lam đầu tiên.
***
Ngày diễn ra trận chung kết.
Nơi thi đấu được thiết lập ở bên ngoài tòa triển lãm.
Phía trước dựng một cái sân khấu, 20 người ngồi trên sân khấu đó, trong tay cầm tác phẩm điêu khắc.
Trần Hiểu Huy ngồi ở hàng thứ hai.
Đỗ Lam ngồi ở dưới an tĩnh chờ đợi.
Cô rất thích xem bộ dáng khi điêu khắc của cậu. Lúc cậu cúi đầu tập chung làm việc trông cực kỳ mê người, lông mi rũ xuống nghiêm túc nhìn khắc gỗ trong tay, có lúc sẽ nhíu mày suy tư, có khi lại giãn mày hơi mỉm cười.
Nơi này cách cửa hàng của Diệp Mạn không xa, chị ngây người xem 2 giờ rồi đi tới tiệm.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, chỉ chớp mắt đã tới giờ nghỉ trưa. Trần Hiểu Huy chỉ có 30 phút để ăn cơm nên Đỗ Lam nhanh chóng đưa cho cậu hộp giữ nhiệt trong tay mình.
“Đây là tớ mua ngay cửa hàng bên cạnh trước khi tới.”
Trần Hiểu Huy mở ra, bên trong là canh gà nhân sâm. Cậu biết cửa hàng kia, nó được mở rất nhiều năm rồi, là cửa hàng lâu đời, nổi tiếng.
Cậu cười nói, “Cảm ơn cậu.”
Đỗ Lam lấy ra cái thìa từ trong túi, “Đây, nhanh ăn đi! Còn hơn nửa thời gian nữa!”
Cậu múc cho cô một chén, “Cậu cũng ăn đi.”
Đỗ Lam mong chờ mình cậu, “Lần này cậu khắc cái gì?”
Trần Hiểu Huy hơi xấu hổ, nói: “Ngày mai cậu sẽ biết.”
“Được rồi, cậu ăn xong thì tranh thủ nghỉ ngơi một lát nhé.”
“Tớ biết mà, cậu đừng lo.”
8 giờ tối, thi đấu chính thức kết thúc.
Tất cả tác phẩm của thí sinh lại lần nữa được tập hợp đến phòng giám khảo.
Trần Hiểu Huy kiên trì đưa Đỗ Lam về nhà, đứng nhìn đến khi cô lên lầu thì cậu mới mệt mỏi quay về, chuyến xe bus cuối cùng đã qua nên cậu đành gọi xe về nhà.
10 giờ tối, trong tòa triển lãm, Lý Quốc Phong và 11 giám khảo khác đang tranh luận nảy lửa.
Lý Quốc Phong kiên trì nói: “Tôi cảm thấy trong giới khắc gỗ, ngoài chạm trổ thì điều quan trọng nhất chính là thứ mà tác giả muốn biểu đạt. Tuy tác phẩm của Trương Thành được chạm trổ không tồi nhưng không có linh tính, tôi không nhìn thấy nội dung cậu ta muốn thể hiện. Tôi cho rằng Trần Hiểu Huy nhỉnh hơn, cả ba tác phẩm của cậu ta tôi đều cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào và đầy tình thương.”
Một giám khảo khác lại có quan điểm khác ông, “Khắc gỗ quan trọng nhất vẫn là chạm trổ. Tuy Trần Hiểu Huy có linh khí nhưng chạm trổ vẫn kém hơn một chút.”
Ông lão nhỏ gầy Lý Quốc Phong kích động đứng bật dậy, quơ chân múa tay, “Hừ, hừ, tương lai cơ giới hóa còn có mấy thứ như 3D hay mấy D có thể thấy quỷ, sẽ càng ngày càng chèn ép thị trường khắc gỗ thủ công. Những thứ như máy tính hay máy móc sẽ chạm trổ càng tinh tế hơn chúng ta. Nhưng mỗi tác giả đều có phong cách độc đáo và ấn ký riêng của của bản thân, cho người ta thấy được điều mình muốn thể hiện thì khắc gỗ thủ công mới có thể càng tiến xa hơn.
Các bạn già, lớp tiền bối như chúng ta chỉ quá mười mấy, hai mươi năm nữa là bước chân vào phần mộ rồi, nhưng tay nghề khắc gỗ truyền thống không thể chấm dứt trong tay chúng ta được! Tìm kiếm một người mới có tiềm lực, có linh khí không phải là mục đích lần này chúng ta tới cuộc thi sao?”
“Nếu ý kiến của mọi người đã khác nhau thì chúng ta quyết định bằng cách bỏ phiếu đi.”
Buổi sáng hôm sau, tại tòa triển lãm.
Tất cả tác phẩm của thí sinh dự thi hôm qua đều được triển lãm công khai vào hôm nay.
Đỗ Lam thấy tác phẩm trận chung kết của Trần Hiểu Huy, nó an tĩnh đặt trong một cái hộp pha lê.
Bên trong là một căn nhà to, một vườn hoa nho nhỏ, trong vườn hoa có một bàn đu dây làm bằng gỗ, cô gái ngồi trên đó đang cúi đầu đọc sách, thiếu niên đứng sau vừa đẩy bàn đu dây vừa mỉm cười nhìn cô.
Trên cái nhãn được dán ở dưới có ghi tên của nó – “Nhà”.
Đỗ Lam không nhịn được mà bật cười, ý của cậu ấy là: nơi có mình chính là nhà của cậu ấy sao?
Trần Hiểu Huy lẳng lặng đứng phía sau cô, cúi đầu nhìn cô, nếu những người khác để ý quan sát thì sẽ phát hiện nụ cười của cậu giống y hệt bức tượng khắc gỗ.
10 giờ sáng.
Tất cả thí sinh đứng ở sau sân khấu chờ công bố kết quả.
Tiết mục ca hát nhảy múa mở màn kết thúc.
Giọng nói của MC trên sân khấu truyền rất rõ:
“Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng thí sinh Trương Thành với tác phẩm ‘Phật ngàn mặt’ đã giành giải Quán quân của cuộc thi lần này, Trần Hiểu Huy đạt giải Á quân với tác phẩm ‘Nhà’…..”
Trần Hiểu Huy đứng sau sân khấu không dám tin, tuy từ nhỏ cậu đã thích điêu khắc nhưng dù sao cậu không được dạy bài bản, lần thi đấu này cậu đã được thấy ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’*. Có thể tiến vào chung kết đã là ngoài dự kiến của cậu, giành được giải Á quân càng vượt qua mong muốn của cậu.
(*) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: cái này đã tốt còn có cái khác tốt hơn, người này đã giỏi còn có người khác giỏi hơn. Tương tự câu thành ngữ của Việt Nam: Ngoài núi này cao còn núi khác cao hơn.
Từ khe hở bên phải phía sau sân khấu, cậu nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo của Đỗ Lam, thấy cậu nhìn mình, cô ra sức vẫy tay với cậu. Diệp mạn đứng hàng cuối cùng cũng mỉm cười cổ vũ cậu làm cậu nhịn không được mà cười theo.
Giờ phút này, em/tớ là kiêu ngạo của hai người đúng không?
Trương Thành đứng sau cậu vỗ vỗ vai cậu, cũng không dám tin, “Ôi trời, người anh em, vừa rồi tên quán quân là anh sao?”
Trần Hiểu Huy mỉm cười thiện ý, “Là anh.”
Trương Thành đấm mạnh một quyền, kích động nói: “Thật tốt quá! Thật tốt quá!.....Anh hơi kích động, em đừng chê cười anh nhé.”
Trần Hiểu Huy lắc đầu, “Không đâu.”
“Hình như vừa rồi anh có nghe thấy tên em, em hạng mấy?”
“Hạng hai.”
“A? À….chúc mừng em!”
“Cảm ơn anh.”
Tiếng của MC tiếp tục từ trên sân khấu truyền tới:
“Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng họ….Hiện tại, xin mời nhà tài trợ và đại diện ban giám khảo của cuộc thi lần này lên trao giải….Đầu tiên, nhiệt liệt vỗ tay mời quán quân Trương Thành của chúng ta lên sân khấu…..mời Á quân Trần Hiểu Huy của chúng ta lên sân khấu….”
Trần Hiểu Huy nghe thấy tên mình thì bước ra từ sau khán đài, Trương Thành đã sớm kích động, nhanh chóng chạy lên sân khấu trước rồi. Cậu đi theo sau, trong sự vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, khập khiễng lên sân khấu.
Người phụ trách trao giải cho cậu là Lý Quốc Phong, ông lão gầy gò nhưng rắn chắc này nhìn cậu đầy thiện ý.
Chờ Trần Hiểu Huy đến gần, Lý Quốc Phong trao tặng chiếc cúp cho cậu, tươi cười cổ vũ: “Cố lên!”
Trần Hiểu Huy cúi người với ông, “Cảm ơn thầy!”
Cậu dùng hai tay để nhận chiếc cúp, xoay người nhìn thẳng xuống sân khấu, nhìn Đỗ Lam và Diệp Mạn phía dưới.
Đột nhiên, cả người cậu cứng đờ, chỉ có mí mắt bên phải điên cuồng nhảy lên.
Cậu nhìn thấy!
Cậu nhìn thấy….gã đàn ông kia…..
Gã đàn ông kia đứng sau đám người, cười ẩn ý nhìn cậu một lát, tiếp đó, lại biến mất trong biển người…..
Chiếc cúp trong tay “bang” một phát, rớt xuống đất.