Ngược Nam Chính

Chương 16: Chương 16:




Ngày tháng trôi qua trong sự bình đạm, lại nghênh đón cuối tuần.
 
Trường học luôn có một lệ thường là hàng năm, tập thể tiên tiến của mỗi khối đều sẽ được khen thưởng, đó là cơ hội dạo chơi ở quanh ngoại thành. Cuối tuần này trường tổ chức cho lớp tiên tiến đến Hồng Diệp Cốc vui chơi hai ngày, trong đó, khối 10 là lớp Đỗ Lam.
 
Bởi vì địa điểm cách nội thành khá xa nên thời gian an bài là 2 ngày 1 đêm.
 
Diệp Mạn đứng ở cửa nhìn Trần Hiểu Huy chọn lựa quần áo bỏ vào cặp sách, một lúc sau lại lấy ra, lại chọn một bộ khác bỏ vào, lúc sau nữa lại lấy ra, có vẻ rất lưỡng lự.
 
Diệp Mạn áy náy, mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè chị đều bận việc trong tiệm nên không có thời gian dẫn em ấy ra ngoài chơi. Từ nhỏ đến lớn, nơi Hiểu Huy từng đi có rất ít. Cũng vì ngày thường cô thấy Hiểu Huy hiểu chuyện mà xem nhẹ một việc: thực ra Hiểu Huy cũng chỉ là thiếu niên 16 tuổi.
 
Cuối cùng, Diệp Mạn không đứng nhìn được nữa, vào phòng giúp cậu chọn một bộ quần áo bình thường màu xám đậm, cậu ngồi yên nhìn, Đại Hoàng cũng ngồi cạnh phe phẩy đuôi. Chuyện được người nhà giúp thu dọn hành lý mỗi khi đi ra ngoài làm cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.
 
Diệp Mạn nhìn ánh mắt mang chút chờ mong và hưng phấn của Trần Hiểu Huy, trong lòng có lỗi, “Xin lỗi em, chị không có thời gian đưa em ra ngoài chơi.”
 
Trần Hiểu Huy mỉm cười lắc đầu, “Không sao ạ, như này khá tốt rồi.”
 
Cuộc sống hiện tại đã là sinh hoạt xa xỉ mà trước kia cậu không dám hy vọng, cậu thật sự thấy vừa lòng và thấy đủ.
 
Diệp Mạn cười, không nói gì nữa. Em ấy vẫn thế, luôn hiểu chuyện, không muốn gây thêm phiền toái cho mình.
 
Ban đêm, Trần Hiểu Huy trằn trọc khó ngủ, cậu cứ lăn qua lộn lại nghĩ đến chuyện ngày mai dạo chơi ngoại  thành, mãi cho đến sắp 1 giờ sáng thì mới ngủ.
 
Buổi sáng, báo thức kêu đúng 6 giờ, bởi vì 7 giờ rưỡi phải tới cổng trường tập hợp nên Diệp Mạn chỉ làm bữa sáng đơn giản: 2 ly sữa bò và bánh bao rồi lái xe đưa cậu đến trường.

 
Xe khách đã sớm đỗ ở cổng trường, Đỗ Lam tới khá sớm, vừa bước lên xe, hàng ghế sau đó có mười mấy người ngồi. Đỗ Lam chọn một chỗ ngồi ở khúc đầu, cô ngồi ghế trong, sau đó đặt balo sang ghế bên cạnh, đôi mắt luôn chú ý quan sát bên ngoài.
 
Mãi đến khi xe của Diệp Mạn dừng bên cạnh, Trần Hiểu Huy xuống dưới thì cô mới vui vẻ cười.
 
Trần Hiểu Huy nhìn xe Diệp Mạn đi xa mới đeo cặp sách lên xe.
 
Đỗ Lam ôm balo vào lòng, đôi mắt nhìn cậu chằm chằm. Hôm nay cậu mặc bộ đồ thể thao màu xám đậm, dưới lớp khóa kéo của áo khoác lộ ra cổ áo màu trắng ở trong, nhìn rất thoải mái năng động. Cậu bị đôi mắt sáng rực của cô nhìn chăm chú, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi tới, ngồi cạnh cô.
 
Đỗ Lam mặc bộ thể thao màu đen, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, đội mũ lưỡi trai màu đen, trong sự hoạt bát còn mang theo chút cool ngầu.
 
Đỗ Lam mở miệng hỏi cậu: “Ăn sáng chưa?”
 
Trần Hiểu Huy gật đầu. Trong cặp sách của cậu còn đựng rất nhiều đồ ăn vặt Diệp Mạn mua cho, cậu đều  lấy ra cho Đỗ Lam hết.
 
Thực ra Đỗ Lam cũng mang rất nhiều, cô cũng không thích ăn nhưng Trình Ngọc Lan lo trên đường cô bị đói, cho nên mua không ít. Sau khi Trần Hiểu Huy đưa đồ ăn xong thì hơi xấu hổ quay đầu đi, thấy cô không cự tuyệt, trực tiếp nhận lấy.
 
Cô mở một túi khoai lát khá chiếm diện tích ra, đặt giữa hai người. Ban đầu Trần Hiểu Huy xấu hổ không ăn, dần dần cũng sẽ lấy một miếng, có một lần đột nhiên cậu chạm vào ngón tay của Đỗ Lam, cả hai đều sửng sốt, tiếp đó cậu lập tức rụt tay về.
 
Đỗ Lam liếc nhìn cậu, thấy hàng mi dài của cậu lay động, vành tai phiếm hồng thì cô đột nhiên cũng thấy ngại.
 
Nhất thời, cả hai không hai duỗi tay nữa.
 
Nói là 7 giời rưỡi tập hợp nhưng luôn có học sinh và phụ huynh không đúng giờ cuối cùng đợi đến khi tất cả mọi người tập hợp đông đủ thì đã tới 8 giờ 20 phút. Cô chủ nhiệm đếm nhân số xong thì bác tài xê mới chính thức bắt đầu xuất phát.
 

Chất lượng giấc ngủ của Trần Hiểu Huy luôn không tốt, hiện tại cậu thấy cả người uể oải, trong hoàn cảnh nói chuyện ầm ĩ này, và trong cả hương cam ngọt ngào thoang thoảng trên người Đỗ Lam, Trần Hiểu Huy nghiêng đầu ngủ gật.
 
Đỗ Lam ngồi thẳng người, nhích gần cậu, vào lúc đầu cậu nghiêng sang bên mình thì dùng tay đỡ nhẹ, đầu của cậu lập tức nhẹ nhàng dựa vào vai cô. Trong lúc đó Trần Hiểu Huy hơi nhíu mày muốn tỉnh, nhưng trong hơi thở quen thuộc, cậu vẫn nặng nề ngủ thiếp đi.
 
Lúc này Đỗ Lam mới cúi đầu, trắng trợn quan sát cậu. Cậu hơi cau mày, lông mi vừa dài vừa cong hơi rung, khiến trái tim của Đỗ Lam như cũng rung theo. Không biết cậu mơ thấy điều gì, nhưng cô hy vọng đó là một giấc mộng đẹp….
 
11 giờ rưỡi, cuối cùng cũng gần tới điểm đến. trần Hiểu Huy cũng tỉnh lại đúng lúc. Sau khi nhận ra mình luôn dựa vào bả vai Đỗ Lam để ngủ thì lập tức ngồi ngay ngắn lại, con ngươi lấp lánh, hàng mi dài nháy loạn, nhất thời xấu hổ nhìn cô.
 
Đỗ Lam tỏ ra bình tĩnh như chưa có việc gì xảy ra, nhìn ngoài cửa sổ.
 
Lúc này Trần Hiểu Huy mới thả lỏng, dụi dụi mắt, đây là giấc ngủ cậu cảm thấy tốt nhất trong ba năm qua, hơi thở của người bên cạnh khiến cậu cảm thấy yên bình và ấm áp. Một giấc này------
 
Cậu không gặp ác mộng!
 
Tới địa điểm, chủ nhiệm lớp dẫn bọn họ đến một quán ăn bình dân, bốn mươi mấy người vừa đủ ngồi thành bốn vòng tròn lớn. Đỗ Lam vẫn ngồi cạnh Trần Hiểu Huy. Món ăn ở đây rất mới mẻ, thịt khô xào cũng rất có hương vị, điểm trừ duy nhất là cơm thô. Đỗ Lam và các bạn học khác ở bàn này đều ăn thức ăn là chính, còn cơm thì ăn chút xíu, nhưng Trần Hiểu Huy cạnh cô đều ăn sạch sẽ.
 
Cơm nước xong, mọi người cùng vào Hồng Diệp Cốc. Hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người đến cảnh điểm nào thì sẽ giới thiệu về cảnh điểm đó, may mà tốc độ không nhanh, nhưng Trần Hiểu Huy vẫn bị rớt ở sau cùng. Đỗ Lam lặng lẽ bước chậm lại để đi cùng cậu.
 
Đi đến ba chỗ, hai người hoàn toàn rớt đội.
 
Nhưng Đỗ Lam lại hoàn toàn thả lỏng, dù sao trước khi vào tham quan, chủ nhiệm lớp có nói 5 giờ chiều tập hợp ở cửa để về. Vì thế cô càng thong dong đi cạnh Trần Hiểu Huy. Trần Hiểu Huy áy náy, cảm thấy mình liên lụy đến cô, vì vậy cậu nhỏ giọng nói: “Cậu đi nhanh một chút thì có thể đuổi kịp mọi người.”
 
Đỗ Lam tùy tiện nói: “Không cần, một đống người ồn ào muốn chết.”
 

“Vậy……vật cậu….” Vậy cậu có thể đi tham quan cùng tớ không?
 
“Chúng ta đi từ từ cũng khá tốt, dù sao cũng nhiều thời gian mà.”
 
Trong lòng Trần Hiểu Huy vui mừng, không nghĩ một đằng nói một nẻo mà khuyên can nữa, cậu bước nhanh hơn để sóng vai đi cùng cô.
 
Bên trong Hồng Diệp Cốc rất lớn, có cảnh quan muốn đi qua thì cần dùng cáp treo. Tới nơi đây vào mùa này là rất thích hợp, lá phong màu đỏ tụ thành biển đỏ, mỗi khi gió thổi qua thì đều giống như sóng biển màu đỏ đang dập dìu.
 
Hai người đi đến một sườn núi nghiêng dài, lá phong trên cây bay lả tả xuống đất.
 
Hai người bất giác thả chậm bước chân, có lá cây đậu trên vai Đỗ lam, cô phất tay phủi đi.
 
Trần Hiểu Huy nhìn sườn mặt của cô gái bên cạnh đang ngửa đầu thả lỏng, âm thầm cong môi.
 
Hai người đi hơn nửa tiếng, phong cảnh chung quanh đã ngắm kha khá thì Đỗ Lam đề nghị, “Chúng ta đi ngồi cáp treo nhé?”
 
“Được.”
 
Cáp treo mở cửa ra, tốp năm, tốp ba học sinh trong đấy bước ra ngoài, hai người chọn vị trí giữa rồi ngồi xuống.
 
Hai người ngồi trên cáp treo có thể nhìn thấy toàn cảnh Hồng Diệp Cốc, lá cây bị gió thổi qua lay động như sóng cuộn có tiết tấu ngoài đại dương, mà bọn họ thì ở trong sóng biển màu đỏ ấy.
 
Gió thổi bay mái tóc dài của Đỗ Lam, cô ngửa đầu, nheo mắt lại, vươn tay cảm nhận sự tươi mát dịu dàng của gió.
 
Lúc này Trần Hiểu Huy mới dám mạnh bạo nhìn cô. Ngũ quan của cô đã nảy nở, không giống búp bê sứ khi còn nhỏ nữa, trong lúc sóng mắt lưu chuyển thì luôn có nét độc đáo, nhưng điều không hề đổi thay chính là cô vẫn giống trước, vẫn chuyên tâm, vẫn chuyên chú, vĩnh viễn mang theo sự kiêu ngạo và xuất sắc.
 
Khóe miệng của Trần Hiểu Huy lại cong lên.
 
Hai người ngồi trên cáp treo, nhìn ngắm toàn cảnh Hồng Diệp Cốc một vòng.

 
Thời gian trôi nhanh, vậy mà đã đến thời gian tập hợp.
 
Lúc hai người đi ra cổng, đều trầm mặc.
 
Trần Hiểu Huy nhìn cổng lớn mơ hồ phía trước, lại nhìn Đỗ Lam tập trung đi đường bên cạnh, trong mòng cầu mong con đường này dài thêm chút nữa, lại dài thêm một chút….
 
Hãy cho bọn họ mãi mãi sánh vai nhau đi như này đi!
 
Từ lúc gặp lại, cậu chưa từng mở miệng hỏi cô: ‘nếu cậu đã biết chuyện kia, vậy cậu nghĩ như thế nào về mình?’
 
Chỉ là một người bạn lúc nhỏ sao?
 
Cậu không có dũng khí mở miệng, cũng không có dũng khí để biết đáp án. Như hiện tại, cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
 
Mình nên cảm thấy may mắn vì trong khoảng thời gian vừa rồi đến hiện tại, cô chưa từng hỏi ba năm này mình sống như thế nào. Nếu cô ấy hỏi vấn đề đó thì mình không biết nên trả lời ra sao.
 
Trả lời rằng, mỗi đêm tới đều bừng tỉnh vì ác mộng ư?
 
Hay là nói mỗi lúc tắm nhìn thấy thân thể của mình thì tớ đều cảm thấy ghê tởm?
 
Hoặc là nói, trong ba năm này, tớ chưa có giây phút nào thật sự thoát khỏi cái tầng hầm ngầm kia?
 
Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, nguyện cô vĩnh viễn chuyên tâm như này, vĩnh viễn không bị ác mộng quấy phá, vĩnh viễn không bị bùn lầy trói buộc.
 
Và, vĩnh viễn tự do sinh hoạt dưới ánh mặt trời!