Ngược Nam Chính

Chương 10: Chương 10:




Đỗ Lam thi đậu trường trung học học điểm ở thành phố.
 
Ngày khai giảng, Trình Ngọc Lan đưa Đỗ Lam đi báo dnah, đây là ngôi trường có bề dày cả trăm năm, cổng trường to rộng khí thế, bên trên là bốn chữ “Trường trung học đệ Nhất” to lớn.
 
Hai bên cổng trường lần lượt là siêu thị và hiệu sách, trước cửa hiệu sách có bật bài Bản Giao Hưởng Định Mệnh của Beethoven.
 
Đỗ Lam vốn tưởng đây là phương thức chủ tiệm sách chào đón các em học sinh mới, nhưng không ngờ ba năm sau chú ấy vẫn bật bài này.
 
Bước vào cổng trường, ập vào mắt là hai hàng cây thẳng tắp rộng rãi nối thẳng tới tòa hành chính, hai bên sân trường là cây ngô đồng xum xuê.
 
Chung quanh rộn ràng tiếng học sinh và phụ huynh nói chuyện, hai mẹ con đi thẳng đến tòa hành chính, nơi báo danh được thiết lập ở tại lầu một.
 
Lúc Trình Ngọc Lan đi nộp học phí, Đỗ Lam đứng một mình ở sảnh của khu dạy học. Ngày mùa thu, ánh mặt trời nhu hòa khiến người ta dễ lười biếng, cô nhàm chán nhìn ngắm chung quanh.
 
Đột nhiên -------
 
Cô nhìn thấy Diệp Mạn trong đám người, chị ấy vẫn mang khí chất lạnh lẽo như cũ, chỉ là tóc cắt ngắn ngang vai, nhìn qua càng thêm năng động, ngay sau đó, cô thấy Trần Hiểu Huy đi ngay sát chị, cậu ấy đã cao hơn Diệp Mạn nửa cái đầu rồi.
 
Ba năm không gặp, cậu cao hơn rất nhiều, cao gần 1m75, áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần jeans màu lam, dưới chân đi đôi giày thể thao màu trắng.
 
Cậu đi bên trái Diệp Mạn, cách chị khoảng nửa cánh tay, ngũ quan nảy nở trông càng điển trai trắng trẻo, nhìn góc nghiêng, hàng mi của cậu vừa dài vừa cong vút, cặp mắt đã từng trong vắt nay phủ thêm một tầng sương mù hơi mỏng, giờ phút này cậu đang chuyên chú nhìn phía trước.
 
Đỗ Lam đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn thiếu niên sạch sẽ, tốt đẹp kia.
 
Khoảng thời gian ở tiểu học lập tức ùa về trong đầu, cậu bạn cùng bàn luôn tươi cười chào đón cô, cậu bạn luôn cười ngại ngùng với cô, và cả…..thiếu niên co rúm trên giường bệnh….
 
Trong đám đông chen chúc, mỗi khi có người sắp đụng vào Trần Hiểu Huy thì cô thấy Trần Hiểu Huy sẽ nhíu mày, rụt vai tránh đi theo bản năng. Mãi đến khi đối phương đi xa thì bờ vai của cậu mới thả lỏng lại.
 
Hình như hai người họ không thấy Đỗ Lam nơi xa, Đỗ Lam cũng không tiến lên chào hỏi. Ba năm không gặp, cô không biết nên mở miệng thế nào, câu đầu tiên mình nên nói gì.
 
Sau khi trải qua chuyện đau lòng đó, cô hỏi ba năm này cậu sống thế nào ư? Hay là coi như chưa từng xảy ra gì hết, vẫn giống như khi nhỏ, nói “này” rồi vỗ vai cậu?
 
Mãi đến khi Trình Ngọc Lan đi ra vỗ vào vai cô, cô mới hoàn hồn. Lại nhìn, trong đám người đã không có bóng dáng của hai người kia nữa.
 
**

 
Ngày hôm sau, bắt đầu huấn luyện quân sự một tuần. Đỗ Lam theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Trần Hiểu Huy trong đám người. Tuy nhiên, sau khi nhìn một lượt thì mới nhớ ra, tình huống của cậu không thể tham gia quân huấn.
 
Cô luôn quên mất điểm này.
 
Trong lòng có mất mát nho nhỏ, cũng không biết cậu được phân vào lớp nào.
 
Cả ngày bị cái nắng cuối thu phơi cháy, hơn nữa huấn luyện gian khổ buồn tẻ khiến đám học sinh đều bực bội.
 
Huấn luyện viên quân huấn là một binh sĩ cao gầy, trẻ tuổi, đám con trai thấy anh ta tuổi nhỏ thì đều không phục bị quản.
 
Hai ngày đầu, có 3, 4 bạn nam luôn thích chống đối huấn luyện viên, không phải hi hi ha ha cười đùa lúc học tập tư thế đứng trong quân đội thì chính là cố ý quay ngược trong lúc bước đều. Lần nào mà có bạn nữ phì cười thì bọn họ càng thêm đắc ý.
 
Trong đó, người đầu têu là một nam sinh cao ráo, ngăm đen, tên là Lưu Lỗi.
 
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đám con trai trong lớp dần có xu thế lấy cậu ta cầm đầu. Mà mỗi khi cậu ta đi ngang qua Đỗ Lam thì y rằng hành động càng thêm khoa trương.
 
Cuối cùng, huấn luyện viên không thể nhịn nổi nữa, bắt bọn họ chạy vòng quanh sân thể dục trước khi bắt đầu buổi huấn luyện, dần dần, bọn họ thành thật hơn nhiều.
 
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, bọn họ được nghỉ hai ngày.
 
Hai ngày này Đỗ Lam không có tâm trạng đọc sách như ngày thường nữa, mà cô hay lấy búp bê được khắc bằng gỗ trong ngăn kéo ra vuốt v e, trong lòng mong mau chóng đi học.
 
Cuối cùng, ngày chính thức vào học cũng tới.
 
Sáng sớm, Đỗ Lam tắt chuông đồng hồ báo thức, chuẩn bị tới trường. Trải qua một tuần huấn luyện quân sự, da cô hơi đen, kết hợp với đôi mắt phượng và cặp chân dài, lại trút bỏ bộ đồng phục huấn luyện, thay vào đó và mặc chiếc quần jeans và áo hoodie, trông cô có phần đẹp mà dã.
 
Cô bước vào lớp học đã hấp dẫn không ít tầm mắt, cô vẫn nhìn thẳng đi về phía trước, đang chuẩn bị tìm một chỗ trống để ngồi thì bất chợt-----
 
Cô thấy Trần Hiểu Huy.
 
Cậu ngồi ở bàn thứ ba, cạnh cửa sổ, mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, an tĩnh cúi đầu đọc sách.
 
Nhìn qua, cậu thật sự không giống lúc nhỏ.
 
Sống lưng thẳng tắp, ngũ quan tinh xảo, ánh sáng nhỏ vụn chiếu lên tóc cậu tạo thành một quầng sáng tươi đẹp. Cặp mi dài của cậu rũ xuống, tạo thành hai bóng quạt ở trên mặt. Quanh thân tản ra hơi thở trầm mặc mà xa cách…..làm người không đành lòng đi quấy rầy.

 
Mấy bàn đầu đều có đầy người ngồi, Đỗ Lam đành phải ngồi xuống dãy cuối cùng, trong lòng không khỏi hối hận vì không đến lớp sớm.
 
Thời điểm cô đi ngang qua Trần Hiểu Huy, cậu….không ngẩng đầu nhìn cô.
 
Cậu bạn ngồi cũng bàn luôn dùng gương mặt tươi cười chào đón cô thật sự không thấy nữa! Trong lòng cô đột nhiên thấy mất mát không nói nên lời.
 
Tiếp theo, chủ nhiệm lớp Nhậm Khiết bước vào phòng học. Chủ nhiệm lớp là một người phụ nữ mập mạp tròn tròn, hơn 30 tuổi, làn da trắng nõn, chắc có lẽ cô rất thích màu hồng phấn, vì trên áo, trên túi xách và cả giày đều có màu hồng nhạt.
 
Sau khi giới thiệu đơn giản, cô bắt đầu phân chỗ ngồi. Đầu tiên là phân theo chiều cao, Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy cách nhau rất xa, một người ở dãy trong cùng bên trái, một người ở dãy ngoài cùng bên phải.
 
Hoàn cảnh mới không có quá nhiều khác biệt với Đỗ Lam, cô vẫn không thích nói chuyện với bạn cùng bạn như thời tiểu học. Ban đầu các bạn còn tò mò về cô, nhưng đối mặt với thái độ lãnh đạm của cô, bọn họ cũng dần phai nhạt.
 
Nhưng chỗ Trần Hiểu Huy lại hoàn toàn khác. Học sinh trung học sớm có nhận thức rõ ràng về xấu và đẹp. Tuy chân của Trần Hiểu Huy không tiện nhưng cậu vừa là bạn nam có thành tích tốt nhất lớp, vừa là người có gương mặt điển trai nhất nên rất được các bạn nữ tầm tuổi này hoan nghênh, giờ nghỉ giải lao nào cũng có bạn nữ cố ý vô tình túm tụm gần chỗ cậu mà đùa giỡn.
 
Mà lần nào cậu cũng không nói chuyện, đa số thời gian đều cúi đầu nghiêm túc đọc sách, chỉ khi người ta chủ động hỏi thì cậu mới ôn thanh đáp một, hai câu.
 
Đỗ Lam ngồi từ xa nhìn sang, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở tiểu học, khi đó người được gọi là bạn với cậu chỉ có một mình cô, mà cô thì chẳng thích náo nhiệt.
 
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy cũng không trở nên thân thiết như thời tiểu học. Cứ khi nào cô định đi tìm cậu nói chuyện thì cậu như cảm giác được, sau đó lập tức quay đầu thảo luận bài tập với người bên cạnh.
 
Đỗ Lam nhận thấy cậu cố tình né tránh mình, không tiến lên nữa.
 
** 
 
Trong một tháng ngắn ngủi, các bạn nam trong lớp đã sớm kéo bè kéo cánh, tạo thành từng nhóm lớn nhỏ, mà Trần Hiểu Huy thì không thuộc bất kỳ nhóm nam nào.
 
Trong mấy nhóm này, nhân vật cầm đầu chính là ủy ban thể dục ---Lưu Lỗi. Cậu ta là một nam sinh cao khỏe, ngũ quan bình thường, làn da ngăm đen, bởi vì sức lớn, cộng thêm am hiểu nhiều môn thể thao nên mới được chọn làm ủy viên thể dục.
 
Khác với sự hiếu động của nam sinh tuổi này, tính cách của Trần Hiểu Huy an tĩnh và ôn hòa, hơn nữa có thành tích giỏi và vẻ ngoài xuất chúng, khiến các bạn nữ chạy theo như vịt.
 
-------Đồng thời, cũng thành cái gai trong mắt đám con trai!
 
Trường học không dạy mọi người chấp nhận sự khác biệt của người khác và xử lý tình huống mình bị ghen ghét như thế nào.

 
Trong toilet nam, cửa đóng.
 
“Hiện tại đám con gái bị mù hết rồi, người khỏe mạnh bình thường thì không thích, lại đi thích thằng què.”
 
“Chẳng phải có cái thành tích tốt sao? Cái vẻ ngoài như tiểu bạch kiểm kia có thì đẹp!”
 
“Đúng thế, ngày nào đó chúng ta dạy cho nó một bài học đi, thuận tiện xem cái chân tàn kia như thế nào, ha ha ha ha!”
 
“Chủ ý này không tồi, ha ha ha!”
 
Trần Hiểu Huy đứng ở cửa toilet nghe tiếng vui đùa ầm ĩ của đám Lưu Lỗi, bàn tay chuẩn bị mở cửa lặng lẽ buông xuống, xoay người khập khiễng quay về lớp.
 
Cuộc sống học sinh ở trường trung học trọng điểm luôn trôi qua rất nhanh.
 
Bất tri bất giác đã vào cuối thu, thời tiết dần lạnh lên.
 
Trường học đã bắt đầu chuẩn bị đại hội thể thao mùa thu. Trong giờ học, chủ nhiệm lớp còn nhấn mạnh vài lần rằng tất cả các bạn đều phải tham gia, mặc kệ thành tích thế nào, quan trọng nhất là tinh thần tham dự.
 
Trong chuyện báo danh các hạng mục thi ở đại hội thể thao, vì người tự nguyện tham gia khá ít nên chủ nhiệm lớp cho Lưu Lỗi đặc quyền phân phối các bạn khác.
 
Cậu ta và tiểu tùy tùng của mình lén truyền giấy trao đổi cả một tiết, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp chỉnh người.
 
Lưu Lỗi đến bàn Đỗ Lam, Đỗ Lam nâng mắt nhìn cậu ta một cái, cô không nhớ rõ tên người này.
 
Lưu Lỗi nhẹ nhàng nói, “Đại hội thể thao lần này xếp cho cậu chạy 200m nữ nhé.”
 
Đỗ Lam lạnh nhạt đáp, “Biết rồi.”
 
Lưu Lỗi còn muốn nói tiếp nhưng Đỗ Lam đã cúi đầu đọc sách giáo khoa, cuối cùng cậu ta đành hậm hực rời đi.
 
Khi Lưu Lỗi nộp bản danh sách các hạng mục trong đại hội thể thao cho chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp cũng chỉ nhìn lướt qua, không đọc kỹ.
 
Gió thu lạnh run, hàng cây hai bên rụng lá như bay múa. Đại hội thể thao tới rồi!
 
Vào ngày diễn ra đại hội thể thao, tất cả các lớp đều ngồi ở bậc thang xi măng chung quanh sân thể dục theo thứ tự lớp học, mỗi bậc cao nửa thước (~0,165m). Thời tiết cuối tháng mười, ánh nắng cuối thu vấn gắt, lớp bọn họ được phân đến nơi không có đỉnh che nắng, các bạn đều mang mũ đội, hoặc là dùng sách che đầu.
 
Đỗ Lam ngồi hàng thứ tư, Trần Hiểu Huy ngồi hàng đầu tiên, nữ sinh chung quanh đều cúi đầu đọc tiểu thuyết thanh xuân đi mượn được hoặc là nghịch di động, nam sinh thì tốp năm tốp ba tạo thành một nhóm trộm chơi đấu địa chủ.
 
Đỗ Lam ngồi trên có thể nhìn rõ bóng dáng Trần Hiểu Huy, cậu ngồi thẳng lưng, không đội mũ cũng không dùng sách che nắng, cứ ngồi thẳng tắp như thế, chăm chú nhìn vào sân vận động, để mặc cho cái nắng nóng cháy “nướng” người mình.
 
Khi loa gọi tên Trần Hiểu Huy đại biểu cho lớp 1 tham gia chạy 800m nam, chung quanh lập tức im phăng phắc.

 
Im lặng qua đi, bắt đầu có tiếng thì thầm bàn tán.
 
Có nữ sinh còn nhỏ giọng oán giận.
 
“Sao lại cho cậu ấy đi chạy? Biết rõ chân cậu ấy….”
 
“Đúng vậy, ủy viên thể dục nghĩ gì thế?”
 
“Chạy chắc xấu hổ lắm đây!!”
 
“Khẳng định ủy viên thể dục cố ý muốn làm xấu mặt cậu ấy.”
 
“Thì ra con trai cũng lòng dạ hẹp hòi!”
 
…….. 
 
Mặc kệ mấy nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, đám con trai đều ngầm vui sướng.
 
Trần Hiểu Huy ngồi ở bậc thang hàng đầu tiên, khi nghe thấy tên mình, sống lưng của cậu hơi cứng đờ, tiếp đó, cậu chậm rãi đứng dậy.
 
Cậu không quay đầu nhìn lại, mà là khập khiễng đi đến sân thi đấu.
 
Đỗ Lam không quan tâm mấy lời nghị luận chung quanh mình, đôi mắt của cô luôn dõi theo cậu đến sân thi đấu. Những nữ sinh vừa rồi oán giận cũng không một ai nhìn.
 
Thầy giáo phụ trách làm trọng tài trên sân thi đấu thấy cậu học sinh khập khiễng đi tới, có chút kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng vỗ vỗ bả vai của Trần Hiểu Huy, “Cậu nhóc không tồi đâu, cố lên! Quan trọng ở tham dự!”
 
Trần Hiểu Huy bình tĩnh gật đầu.
 
Tiếng còi hiệu lệnh vừa thổi lên, tất cả tuyển thủ chung quanh cậu đều chạy khỏi đường băng, lập tức bỏ cậu lại phía sau, cậu khập khiếng chạy về phía trước, chạy vội, chạy vội….
 
Cậu dùng hết sức lực để chạy nhanh hơn nữa, nhưng chân phải của cậu không thể gắng sức, trên thực tế chỉ có thể chạy bằng chân trái, bất kể thế nào thì tốc độ đều chẳng nhanh đến đâu. Cậu biết, bộ dạng hiện tại của mình nhất định rất khó coi. Ngày thường đi bộ cũng đủ buồn cười rồi, bây giờ càng trông giống tên hề.
 
Nhưng mà cậu không có thời gian để quan tâm cái nhìn của người khác, bởi vì trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu, hình như lúc dùng hết sức lực để chạy chỉ có một lần kia!
 
Cũng là một lần đó, làm cậu trả giá đại giới!
 
có lúc cậu sẽ nghĩ, nếu chân mình không tàn tật, nếu mình chạy nhanh hơn chút nữa thì có phải sẽ không xảy ra chuyện kia hay không, và cũng sẽ không có nhiều khúc chiết, nhiều đau khổ sau này hay không?
 
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu!