Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 90: 90: Chương 68-2





Viên Duy hít sâu hai lần, sau đó nhẹ nhàng mà đem mẹ của anh bế lên, rồi đột nhiên cất bước.
Tô Hữu Điềm thở hổn hển, vừa lúc các bác sĩ nâng cáng tới đây, thấy Viên Duy liền nói:
"Nhanh lên, cho lên cáng đi!"
Viên Duy cau mày, bước nhanh về phía xe cứu thương rồi trèo lên, Tô Hữu Điềm đi theo vài bước, cô không tính đi theo để rước thêm phiền phức cho mọi người, liền cong eo, chống đầu gối mà thở dốc.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, Viên Duy vẫn luôn cau mày nhìn Ông Tư Nguyệt, môi mỏng mím đến gắt gao.

Lăn lộn như vậy cả người Ông Tư Nguyệt cũng có chút ý thức, xem bộ dáng của bác sĩ, khả năng là không có vấn đề gì lớn.

Mày của Viên Duy cũng dần dần buông lỏng ra.
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô vỗ vỗ quần áo bẩn trên người, sức cùng lực kiệt, cảm giác chân mềm nhũn, cơ hồ như đang chống giữ cho mình không ngồi xuống.
Viên Duy quay đầu lại nhìn cô, mày nhăn lại, tiếp theo hơi hơi vươn người ra ngoài xe, duỗi cánh tay ra, đột nhiên đem cô kéo lên xe.

Xe cứu thương còi rú inh ỏi hướng về phía bệnh viện mà đi.
Viên Duy đem cô kéo đến bên người mình, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Ông Tư Nguyệt.
Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, anh đem đồng phục lao động cởi ra, lộ ra áo sơmi bên trong.
Ông Tư Nguyệt lúc này đã hơi có ý thức, bà hé đôi môi khô khốc, mơ mơ màng màng mà nói:
"Tiểu Duy à....!Chúng ta đang đi chỗ nào đấy?"
Viên Duy thấy bà tỉnh lại, ngực chấn động, suýt nữa rơi lệ.
Anh há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới phát ra được thanh âm bình thường: "Không có việc gì, mẹ.

Chúng ta đi bệnh viện, một lát là trở về."
Đôi mắt của Ông Tư Nguyệt hơi hơi mở ra, bà dùng sức mà nói: "Không đi, không đi."
Tô Hữu Điềm quay đầu, biết là Ông Tư Nguyệt xót tiền, nên mới không nghĩ đến việc đi bệnh viện.

Cô cắn môi, thở hổn hển thật sâu mấy hơi thở mới khắc chế được chính mình.
Viên Duy cúi đầu, hít sâu mấy hơi, mới cười nói: " Mẹ cứ yên tâm, chỉ là mấy cái kiểm tra nhỏ thôi.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong liền về nhà."
Ông Tư Nguyệt nỗ lực giãy giụa vài lần nhưng vẫn là ngăn không được sự mỏi mệt của toàn thân, cau mày ngủ.
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai của Viên Duy.
Viên Duy không nói gì, chỉ là cau mày nhắm mắt lại.
Tới bệnh viện, sau khi Ông Tư Nguyệt được kiểm tra, bác sĩ nói rằng chỉ là do mệt nhọc quá độ, tụt huyết áp, không có vấn đề gì lớn, nhưng về sau cần thiết phải chú ý tĩnh dưỡng.

Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, chân của cô mềm nhũn, liền nằm liệt ở trên ghế dựa.
Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Nếu như Ông Tư Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, cô thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Viên Duy nhìn Ông Tư Nguyệt một lát, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Anh ngồi ở bên người của Tô Hữu Điềm, bước chân cũng có chút lảo đảo.
Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, thanh âm hơi khàn: "Như thế nào mà cậu lại biết bà ấy là mẹ của tôi?"
Tô Hữu Điềm hít hít cái mũi: "Tớ......!Trước kia không phải hay theo dõi cậu sao, liền, liền cứ như vậy mà thấy."
Viên Duy quay đầu, anh lẳng lặng mà nhìn Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, cô trấn định mà đối diện cùng với Viên Duy.
Sau một lúc lâu, Viên Duy quay đầu lại, nói: "Trên người của cậu là chuyện như thế nào?"
Tô Hữu Điềm nhìn vạt áo dính nhớp, lại sờ sờ gương mặt của mình, bĩu môi nói: "Mua đồ ăn, trứng gà không cẩn thận nên rơi vỡ."
Mày của Viên Duy động, anh nói: "Đi rửa đi."
Tô Hữu Điềm "Ừ" một tiếng, muốn đứng lên, chân lại mềm nhũn, cô trừng lớn đôi mắt, chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến do ngã quỵ trên mặt đất.
Mày của Viên Duy nhăn lại, anh vươn tay giữ lấy cô, sau đó dùng sức một cái, liền đem cô kéo lên.

Tô Hữu Điềm nhìn vết bẩn do bị cọ trên người anh, có chút ngượng ngùng mà cười.
Lồng ngực của Viên Duy phập phồng thật sâu một chút, đôi tay của anh giữ lấy cánh tay của Tô Hữu Điềm rồi đỡ cô đi.
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Làm gì đấy."
Viên Duy không nói, đem cô đưa tới vòi nước trước WC, sau đó khoanh tay trước ngực, hất cằm, ý bảo cô tự rửa.
Tô Hữu Điềm bĩu môi nói: "Mỗi ngày cậu đều banh cái mặt ra, muốn cái gì đều để tớ phải đoán."
Viên Duy rũ xuống mắt, không nói chuyện.
Tô Hữu Điềm thở dài, đem móng vuốt duỗi ra dưới vòi nước, cô cứ thư thả như việc vừa xảy ra không đả động gì được đến mình, nhưng tay của cô vẫn còn có chút run rẩy rất nhỏ, chỉ là chính cô không phát hiện ra.
Lông mi của Viên Duy nhẹ nhàng run lên, anh mím môi một chút, sau đó duỗi tay ra, bắt lấy móng vuốt của cô.
Tô Hữu Điềm không kiên nhẫn nói: "Cậu lại làm gì nữa?"
Viên Duy vốc lên một chút nước trong, nhẹ nhàng mà bôi lên trên mặt của cô: "Rửa mặt cho cậu.".