Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 86: 86: Chương 66-3





Vừa dứt lời, gió đêm nhẹ lướt qua, giống như là mang đi sự mát mẻ hiện tại, trong không khí không khỏi khô nóng lên một cách nặng nề.
Viên Duy xoay người, rũ con ngươi nhìn cô, tóc mái chặn đi mặt mày, làm người khác thấy không rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng mà đôi mắt kia của anh, lại trước sau không có dời đi khỏi bóng hình cô.
Tô Hữu Điềm cúi đầu, mím môi.

Cô là thật sự sợ hãi.

Tuy rằng thông qua buổi tụ hội các bạn học và đủ loại chứng cứ khác, đều cho thấy rằng cô và Viên Duy từ giờ cho tới về sau đều ở bên nhau.
Nhưng nếu là nhỡ đâu?
Nhỡ đâu lần này cô xuyên qua, là một sự sai lầm, một quá khứ đã bị thay đổi thì sao?

Cô cũng đã thay đổi cốt truyện về sau, có khả năng nào cũng bất tri bất giác mà thay đổi luôn cốt truyện cấp ba hay không?
Nghĩ đến đây, Tô Hữu Điềm liền không rét mà run.
Cô có thể tiếp thu d*c vọng cố chấp chiếm hữu của Viên Duy đối với cô, nhưng không thể tiếp thu được việc Viên Duy đối xử với cô giống như đối với một người xa lạ, không có một chút cảm tình nào.
Cô là cứ thế mà hy vọng, chính mình có thể trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của Viên Duy, không cách nào tiếp thu việc chính mình, giống như là một ngôi sao băng, ở trong sinh hoạt của anh chợt lóe rồi biến mất.
Nghĩ đến đây, Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa, tớ sẽ học tập cho thật tốt, sau đó nỗ lực đuổi kịp cậu."
Nói xong, cô liền xoay người chạy.
Chân của Viên Duy vô thức mà duỗi ra, anh nhìn thân ảnh của Tô Hữu Điềm biến mất ở chỗ ngoặt.

Anh xoay người lại, nhìn bầu trời đêm đầy sao, ngực phập phồng thật mạnh một chút.
Sau hai ngày Tô Hữu Điềm trải qua kỳ thi khảo sát giữa kỳ, chờ đến khi thành tích được công bố ra, cô nhìn một đám dấu gạch chéo đỏ tươi to đùng và số câu đúng có thể đếm được trên đầu ngón tay trên bài thi, thở dài một tiếng, bang mà một tiếng đem đầu đập ở trên bàn.
Trì Đức Thiệu vào lúc giờ nghỉ trưa, dạo tới dạo lui mà đi về phía này, nhìn thấy Tô Hữu Điềm, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Tô Hữu Điềm sửng sốt, không khỏi cảm thấy khả năng không có chuyện gì tốt....
Cô khẩn trương mà đuổi theo.

Trì Đức Thiệu mang cô tiến vào văn phòng, sau đó ngồi xuống cái ghế, ghế dựa phát ra một tiếng kẽo kẹt, thịt của ông đều tràn hết ra khỏi mặt ghế.
Trì Đức Thiệu vừa nhấc cái cằm đôi vừa nói:
"Ngồi."
Tô Hữu Điềm túm đại một cái ghế, hai chân khép lại mà ngồi ở đối diện ông.
Trì Đức Thiệu nói: "Biết hôm nay tôi gọi em tới là bởi vì cái gì không?"

Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ: "Bởi vì Viên Duy?"
Trì Đức Thiệu lắc lắc đầu, ngón tay thô ở bàn làm việc gõ gõ vài cái: "Sai, bởi vì việc học tập của em."
Học tập?
Nghe được hai chữ học tập này, đầu của Tô Hữu Điềm liền cúi xuống, cô thở dài, nói:
"Thầy ạ, thầy không cần phải nói nữa, em đã thật sự ý thức được sai lầm của mình rồi, về sau em muốn cải tà quy chính, thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, nhất định phải nỗ lực học tập, trở nên thật giỏi!"
Trì Đức Thiệu hừ một tiếng: "Không cần dùng thành ngữ ở chỗ này đối với tôi, khi dễ tôi không phải giáo viên Ngữ Văn sao? Tôi nói cho em biết, tôi nhìn thành tích của em, xếp hạng lần này, có thể là thứ mười đếm ngược từ dưới lên!"
"Thứ mười đếm ngược từ dưới lên?"
Trì Đức Thiệu đập bàn: "Có cái loại biểu tình may mắn này là chuyện như thế nào?! Thứ mười đếm ngược mà em còn rất đắc ý?!"
Tô Hữu Điềm nhanh miệng nói: "Không phải, không phải."
Cô là thật sự cho rằng chính mình đứng thứ nhất từ dưới lên cơ......
Trì Đức Thiệu thở dài: "Tôi cho rằng tách em và Viên Duy ra thì em có thể tiến bộ hơn, không nghĩ tới lại làm em không gượng dậy nổi.

Có chút từ tục tĩu tôi muốn nói nhưng thôi.


Từ lúc này đây mà thành tích của em lại rớt xuống nữa, thì tôi sẽ lập tức cho gọi điện thoại cho mẹ của em, sau đó để bà ấy mỗi ngày đều quan sát em!"
Tô Hữu Điềm khóc chít chít nói: "Thầy ơi, thầy cứ yên tâm đi.

Em nhất định sẽ nỗ lực QAQ."
Đi ra khỏi văn phòng giáo viên, Tô Hữu Điềm thở ngắn than dài.
Không nghĩ tới, vừa lúc gặp được Viên Duy và Tỉnh Lỗi tới nơi này lấy bài thi.
Lập tức tinh thần cô liền phấn chấn lên, cộp cộp cộp mà chạy đến bên người của Tỉnh Lỗi :
"Lớp trưởng, về sau cậu có thể dạy tớ học được không?".