Tô Hữu Điềm bi phẫn, rót cho mình một ly rượu.
Hàng ghế trong nháy mắt yên tĩnh, tất cả mọi người cơ hồ kinh ngạc đến rớt cằm.
Mọi người đều nghĩ trong lòng rằng Viên Duy thanh cao thì cũng có thể như thế nào nữa, không phải vẫn là một nam nhân ư.
Mà nam nhân sao, khẳng định đều là "động vật ăn thịt".
Nội hàm hay không nội hàm cái gì, nhìn mặt nhìn dáng người mới là con đường chân chính nhất!
Người có mắt nhìn sâu đều nghĩ, nếu Viên Duy dùng vẻ mặt tươi cười mà nói ra thì còn có điểm đáng tin, nhưng mặt vô biểu tình như vậy mà nói ra loại lời nói này.......!
Không phải là vừa rồi nghe được một đám người bọn họ bàn tán hắn, lấy lời những lời này châm chọc bọn họ đi?
Tô Hữu Điềm......!Đã bắt đầu một chén rượu giải ngàn sầu.
Có người thiếu mắt nhìn lại làm mặt quỷ mà nói với Viên Duy : "Tiểu tử cậu, nhìn không ra đấy! Điều kiện kén vợ kén chồng còn rất cao nha.
Vậy hiện tại cậu có để ý ai hay không?"
"Cái này mà còn phải hỏi sao? Viên Duy có thể coi trọng ai? Đừng nói người trong trường học, ngoài trường học người ta còn chướng mắt cơ mà."
"Những lời này có đạo lý, chỉ số thông minh cao của người ta cũng không phải là thứ mà mười người đút tiền để đứng đầu bảng có thể so sánh được.
Mà cái dáng người tốt kia thì chắc cũng phải đến.....!Đến 36D đi......"
"36D? Viên Duy, cậu nghĩ vậy ư?"
Viên Duy thong thả ung dung mà khuấy chén trà.
Nước trà ở trong cái chén xoay vòng.
Anh hơi hơi rũ con ngươi.
Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là nói: "Ăn cơm đi."
Cao Nhất Thành mắt trợn trắng, quay đầu không nói.
Đồ ăn mới được mang lên bàn, mọi người lại khí thế ngất trời mà cầm đũa lên.
Mã Tuệ ăn được hai miếng, đột nhiên nhận thấy Tô Hữu Điềm cơ hồ không có động đũa.
Nàng quay đầu nhìn lại, đột nhiên hoảng sợ.
Mặt của Tô Hữu Điềm ửng đỏ, cổ vặn như bánh quai chèo* nhìn Viên Duy chằm chằm.
Cô hơi hơi bĩu môi, cúi đầu, trừng mắt nhìn bộ dáng của Viên Duy giống như là muốn đem anh sống sờ sờ mà nuốt chửng vào bụng.
*bánh quai chèo :
Mã Tuệ nhìn cái ly đã vơi đi hơn phân nửa trước mặt Tô Hữu Điềm, lại ngửi thấy trên người cô có mùi rượu, trong lòng lộp bộp một chút.
Sẽ không dễ dàng liền uống say như vậy đi.....!
Trước kia, khi trong lớp tụ hội, Thịnh Hạ đều được mời như thế nào cũng không uống rượu.
Mã Tuệ cho rằng cô là làm bộ tửu lượng không tốt, chẳng lẽ là thật sự một ly liền say quắc cần câu?
Mã Tuệ chọc chọc Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm một chút phản ứng đều không có, không nhúc nhích.
Mã Tuệ âm thầm kêu toang.
Nhanh như vậy liền say, vậy phải làm sao bây giờ?
Mã Tuệ vỗ vỗ mặt của Tô Hữu Điềm: "Thịnh Hạ? Thịnh Hạ? Có phải cậu uống say rồi hay không?"
Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt, như một con bò tót phả hơi vào người của Viên Duy.
Trong mắt cô không có Mã Tuệ, mà Viên Duy thì lại giống như là một tấm vải màu đỏ tươi, không ngừng khiêu khích cô.
(#thgnao: Chỗ này tui có chỉnh sửa, convert ghi là con nghé con - con của con trâu í.
Nhưng mà bị khiêu khích bởi tấm vải đỏ chỉ có con bò tót, con của bò gọi là bê, chắc là tác giả nhầm.
Để là con bê con thì nghe không có sức uy hiếp tí nào nên tui để thế.
Các bạn nghĩ khác thì cứ comment để ta biết nhá.
Tui sẽ tiếp thu và chỉnh sửa theo đề xuất của các bạn nếu thấy nó hợp lý.)
Mã Tuệ nhanh tay ôm mặt Tô Hữu Điềm xoay trở về, cường thế cười nói: "Thịnh Hạ, cậu nhìn cái gì đấy? Còn không ăn cơm nhanh đi!"
Tô Hữu Điềm lại cường ngạnh mà vặn trở lại.
Cổ đều phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Mã Tuệ sợ Viên Duy nổi nóng, lại quay mặt cô trở về.
Tô Hữu Điềm trầm mặc mà dùng sức quay lại.
Xoay qua xoay lại, Mã Tuệ cảm thấy Tô Hữu Điềm giống một con nghé.
Mã Tuệ xoay trở về thì đối phương liền kiên quyết mà ngoắt về bên kia, thấy Viên Duy tựa hồ vẫn luôn chú ý ăn cơm, không có phản ứng gì, cô nàng cũng mệt mỏi, vì thế thở hổn hển nói:
"Được được, liền kệ cậu đi, chỉ cần không mượn rượu làm càn là được."
(#thagnao: Đến chỗ này thì tui cũng chịu, chả biết sửa như nào vì nó theo bên trên (╥_╥) Cứ hiểu nôm na rằng Tô Hữu Điềm xoay đầu liên tục, hết sang trái rồi sang phải là được.)
Nói xong, cô nàng buông tay, mệt đến thở dài.
Tô Hữu Điềm quay đầu lại, cũng mệt đến thở dốc.
Cô trầm mặc mà nhìn chằm chằm Viên Duy, ngực không nhịn được mà phập phồng.
Tựa hồ là nghe được thanh âm thở hổn hển của cô, Viên Duy buông đũa, chậm rãi quay đầu sang.
Lông mi của Tô Hữu Điềm rung lên, trầm mặc mà nhìn thẳng anh.
Trong đầu cô tựa như là một mảnh hồ nhão, lại tựa như sông biển quay cuồng.
Trong lòng biết rõ là Viên Duy không cho cô nhìn anh.
Nhưng mà lại có một loại thanh âm khác bảo cô là hãy bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm anh.
Dựa vào cái gì mà không cho cô nhìn? Tương lai anh còn mỗi ngày nhìn chằm chằm cô, không cho cô ra khỏi phòng một bước cơ mà! Hiện tại không cho cô nhìn chứ gì, sẽ có lúc anh phải hối hận!
Viên Duy và cô nhìn nhau trong chốc lát.
Con ngươi nhạt màu ánh lên thân ảnh nho nhỏ của Tô Hữu Điềm.
Tựa như là ý thức được tình huống của bọn họ ở nơi này không đúng, tất cả mọi người đều nhìn lại đây.
Cao Nhất Thành nhíu mày nhìn qua.
Hắn vừa định đứng lên, lại giống dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên chuyển tròng mắt, cười hì hì hỏi Tiền Lợi Viễn:
"Lợi Viễn, tớ hỏi cậu, trong lớp chúng ta, có nữ sinh nào mà cậu thích không?"
Tiền Lợi Viễn bị hỏi vấn đề này thì sửng sốt, thấy tất cả mọi người nhìn lại đây, hắn ngược lại hào phóng cười nói:
"Có, như thế nào lại không chứ, nữ sinh lớp chúng ta đều là nữ thần trong lòng tớ, tớ đều thích."
Các nữ sinh đều nở nụ cười.
Cam Văn Văn hừ nói: "Miệng lưỡi trơn tru."
Cao Nhất Thành không thèm để ý đến câu trả lời của Tiền Lợi Viễn, hắn đột nhiên quay đầu hỏi Viên Duy:
"Viên Duy, cậu thì thế nào? Lớp của chúng ta có người phù hợp điều kiện của cậu hay không?".