Tô Hữu Điềm cả kinh, cô nhìn qua phần người gửi.
Là một cô gái tên Vương Tuyết Đồng gửi cho cô.
Qua những tin nhắn trước đó thì có vẻ cô nàng này có quan hệ rất tốt với Thịnh Hạ.
Nhưng từ những tin nhắn ấy cũng có thể nhìn ra được nhân phẩm của Thịnh Hạ và Vương Tuyết Đồng.
Trong đấy có mấy cái mà Tô Hữu Điềm vừa nhìn mà liền cảm thấy đau răng :
"Chắc cậu không để ý cái Cam Văn Văn, ngày thường cứ ra vẻ thanh cao, lúc đi học tớ thấy nó không ngừng nhìn lén lớp trưởng."
"Còn cái đứa ngồi cùng bàn cậu nữa, thầy giáo hỏi cái gì cũng giơ tay, làm như cái gì cũng biết í, thật phiền người."
"Ài, cậu nói xem rốt cuộc Viên Duy thích ai? Nghe bọn nó nói là lúc ở cấp 2 có không ít đứa theo đuổi hắn đâu.
Học được cả nửa năm rồi mà tớ chưa thấy hắn nói được mấy câu với bạn nữ nào đâu.
Cậu nếu có ý với hắn thì chỉ nên theo đuổi chơi thôi."
Tô Hữu Điềm cảm thấy Vương Tuyết Đồng này, tuổi không lớn mà còn nhìn thấu hơn cả cô.
Cô kéo xem những tin nhắn mới nhất thì trầm ngâm một chút.
Dựa theo cách nói của Vương Tuyết Đồng thì hẳn là Thịnh Hạ đã đánh cược hoặc cố tình nói qua với bọn họ rằng mình muốn theo đuổi Viên Duy.
Nhìn qua thì có thể thấy Thịnh Hạ không thích Viên Duy như vậy, chỉ là lòng hiếu thắng và hư vinh của thời thiếu niên làm cô nhất định phải theo đuổi Viên Duy thôi.
Tô Hữu Điềm xoa trán thở dài, chỉ cảm thấy mỗi lần hệ thống đưa cô đến đều là hình thức địa ngục.
Hơn nữa, mỗi lần cô đều phải thu dọn cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại.
Nhìn thấy cái tin nhắn này, trong đầu cô hiện ra hai chữ to đầm đìa máu: "Máu chó!"
Có thể tưởng tượng ra, về sau nếu cô và Viên Duy ở cạnh nhau, Viên Duy nhìn thấy cái tin nhắn này.....!
"Thịnh Hạ, vì sao.....!Vì sao em phải đối xử với tôi như vậy!"
"Nếu em yêu tôi thì vì sao phải lừa gạt tôi như vậy!"
"Thì ra cảm tình ba năm này của tôi dành cho em...!Tất cả đều là trò cười...!"
Cô giật mình, gạt ngay đi những suy nghĩ tự bổ não mình ấy đi.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô nghiêm túc nhắn lại với Vương Tuyết Đồng: "Tớ là thật sự thích hắn, nói đánh cược chính là đùa giỡn."
Sau một lát, Vương Tuyết Đồng gửi tới ba cái dấu hỏi chấm.
Tô Hữu Điềm biết nàng sẽ không tin nhưng bây giờ không phải là lúc để dây dưa cái này.
Cô đi ra ngoài đã nửa ngày mà La Uyển Vân một cú điện thoại cũng không gọi, bà một chút cũng không lo lắng ư?
Tô Hữu Điềm đành phải nhắn hỏi Vương Tuyết Đồng địa chỉ nhà Thịnh Hạ.
Vương Tuyết Đồng thấy kì quái nhưng vẫn gửi cho cô.
Tô Hữu Điềm nhìn phòng học trống rỗng, có chút sợ hãi.
Cô chà xát cánh tay, vừa định đi thì đột nhiên tâm huyết dâng trào, nhìn qua bàn của Viên Duy.
Bàn của anh và người khác không giống nhau.
Người khác thì hận không thể đem sách chồng cao đến tận đỉnh đầu để che mắt giáo viên.
Trên bàn anh thì chỉ có hai ba quyển sách và hộp bút.
Tô Hữu Điềm nhìn vào trong ngăn bàn của anh, chỉ thấy mỗi sách vở được sắp xếp gọn gàng thì cảm giác không thú vị mà bĩu môi.
Vừa định đứng lên thì cô nhìn thấy một phong thư màu hồng kẹp ở giữa hai chồng sách vở.
Cô híp híp mắt, vươn móng vuốt định rút ra, nhưng không biết vì cái gì mà vừa chạm đến phong thư lại dừng lại.
Tuy biết rằng về sau mình sẽ ở bên Viên Duy, nhưng quan hệ hiện tại của hai người chắc chỉ tốt hơn so với hai người xa lạ một chút.
Cô không thể dùng yêu cầu đối với người yêu áp đặt lên Viên Duy hiện tại được.
Mà cái phong thư này tinh xảo như vậy, khẳng định là chứa tâm ý trân quý nhất của một bạn nữ nào đó đi....!
Cô gãi gãi đầu, không nhịn được mà thở dài.
Sau khi về đến nhà, Tô Hữu Điềm nhìn ngôi nhà không một bóng người.
Cảm thấy tuyệt vọng với La Uyển Vân, đây là cái thể loại mẹ gì chứ...!
Con đi đến nửa đêm chưa về, một cuộc điện thoại cũng không gọi, chính mình đêm cũng chẳng về nhà ngủ!
Tô Hữu Điềm thở dài, cảm thấy có chút đau đầu vì bị say xe nên dứt khoát trở về phòng, vừa ngả đầu xuống đã ngủ.
Trong mơ, Viên Duy ngồi trên ghế, đôi tay rũ ở hai bên sườn, hơi hơi rũ mắt nhìn cô, không có bi thương, không có phẫn nộ, nhưng đôi mắt ấy cứ như biển sao trời mênh mông, nhìn Tô Hữu Điềm đến mức cô cảm thấy cả người phát lạnh, không tự giác mà lệ rơi đầy mặt.
Viên Duy hơi hơi giương mắt nhìn Tô Hữu Điềm, sau đó vươn tay về phía cô.
Hô hấp của Tô Hữu Điềm cứng lại, nhịn không nổi mà vươn tay ra.
"Viên Duy, em rất nhớ anh...!"
Hai ngón tay chạm vào nhau.
Giấc mơ bỗng nhiên ngừng lại.
Tô Hữu Điềm mở mắt ra, nước mắt trên mặt đã khô, hơi hơi động liền cảm thấy trên mặt đau đến mức muốn nứt ra.
Cô hít thở sâu một hơi, yết hầu đều đang run rẩy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô quệt quệt nước mắt vẫn còn đọng trên mắt rồi mở cửa.
Liền nhìn thấy La Uyển Vân đang ngồi trên bàn ăn, ung dung, thong thả mà ăn cơm.
La Uyển Vân của bảy, tám năm trước nhìn càng trẻ, cũng càng có mị lực.
Bà đang mặc váy ngủ mỏng màu hồng nhạt.
Vải dệt ái muội mà dán sát vào đường cong lả lướt của bà.
Da thịt trước ngực của bà so với trứng gà trong mâm còn trắng hơn.
Thấy Tô Hữu Điềm ngây ngốc ở ngoài cửa thì lười biếng rồi nhấc mắt.
"Đứng đấy làm gì? Rửa mặt xong rồi ra ăn cơm.".