Lý Quyên thấy cô không nói lời nào liền nhăn mày, định giáo huấn cô, không hề nghĩ tới sẽ nghe được một thanh âm nhàn nhạt ở bên cạnh.
"Đi thôi."
Lý Quyên sửng sốt, bà vừa quay đầu thì thấy Viên Duy đã cất gọn hết đồ dùng, gạt Cao Nhất Thành chắn đường sang một bên, dẫn đầu mà đi ra ngoài.
Tô Hữu Điềm hơn nửa ngày mới hết lag, Viên Duy vậy mà bảo cô đi cùng.
Cô nhếch môi, chạy bạch bạch đuổi theo sau.
Nửa câu nói của Lý Quyên nghẹn lại trong cổ họng, bèn nói: "Các em định tạo phản có phải không mà dám ngang nhiên trốn học hả?"
Viên Duy không quay đầu lại đáp: "Tìm chủ nhiệm lớp."
Sau đó anh vác cặp sách, mang theo cái đuôi nhỏ Tô Hữu Điềm cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Quyên trắng xanh hết cả mặt mày.
Quay đầu lại, thấy bọn học sinh xung quanh rúc rích cười khiến bà bùng nổ:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Tất cả ngồi hết xuống, giở sách giáo khoa ra: "Trường than thở lấy dấu nước mắt hề....
Bắt đầu đọc! "
Các nam, nữ sinh nhanh chóng về chỗ, trên mặt vẫn còn vương ý cười, nhưng miệng đã theo bản năng mà đọc những câu thơ khô khan :
"Trường than thở lấy dấu nước mắt hề,
Ai nhân sinh nhiều gian.
Dư tuy hảo tu khoa lấy ki hề,
Kiển triều tối mà tịch thế..."
(#thgnao: Tui cũng ko biết dịch đoạn này như nào nữa ༎ຶ‿༎ຶ , sorry các bạn)
Tô Hữu Điềm theo Viên Duy ra cửa liền thấy anh lập tức đi về phía cổng trường.
Tô Hữu Điềm ngạc nhiên, chạy nhanh theo sau.
"Viên Duy, cậu đi đâu vậy, chúng ta không tìm chủ nhiệm lớp ư?"
Đồng phục của Viên Duy bị gió thổi hơi bay bay, anh đút hai tay vào túi rồi quay đầu lại.
Con ngươi nhạt màu đảo quanh, tầm mắt anh căn bản không đặt trên người Tô Hữu Điềm.
"Cậu đi tìm chủ nhiệm lớp, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi."
Nói xong liền quay lưng rời đi.
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, cô nhìn cặp sách phình to của Viên Duy mới biết được là anh đã sớm có ý định dựa vào cái cớ đi tìm chủ nhiệm lớp mà công khai trốn học rồi.
Người này thế mà lại dùng kế như vậy ư?
Cô quệt miệng, cái gì mà không liên quan?
Đồ tra nam hưởng thụ xong thì vứt, hứ!
Viên Duy quay lưng về phía cô, chạy về hướng cổng trường.
Bảo vệ cổng còn ra đánh tiếng chào hỏi, không nhìn ra là dù chỉ một chút rằng anh đang trốn học.
Tô Hữu Điềm bĩu môi.
Bởi hôm nay là thứ sáu, có vài học sinh trọ ở trường muốn về nhà nên được cho phép về sớm một ít.
Đã có vài học sinh ra ngoài rồi.
Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy đã leo lên một chiếc xe buýt liền sờ toàn thân, móc ra mấy đồng tiền lẻ rồi cũng đi lên xe.
Vừa bước lên xe buýt, hơi nóng và mùi mồ hôi đã đập vào mặt, vào mũi cô.
(#thgnao: Thời đấy chắc xe buýt vẫn chưa có điều hòa)
Trước đó, Tô Hữu Điềm bị Viên Duy chăm quá tốt, đã rất lâu rồi không ngồi loại phương tiện công cộng này.
Nên vừa lên xe liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, dạ dày muốn lộn hết cả lên.
Cô che miệng lại, kiềm chế cảm giác muốn phun hết mọi thứ ra.
Viên Duy vóc người cao lớn, cho dù là học sinh cấp ba thì cũng là hạc giữa bầy gà.
Tô Hữu Điềm ỷ vào thân thể gầy nhỏ mà chen đến phía sau Viên Duy.
Cạnh cô toàn là người với người.
Trước mắt, bóng dáng Viên Duy chặn khí nóng mới thấy đỡ nhộn nhạo lại.
Đứng thở một lúc thì không biết ai người đầy mùi rượu, làm cô cảm giác như có một vị tanh tưởi khuấy đảo dạ dày mình.
Tô Hữu Điềm đột nhiên che miệng lại.
Viên Duy đứng nắm tay cầm, hơi hướng người về phía cửa sổ, như đang không chú ý tới cô.
Cô nhanh chóng chôn mặt vào lưng anh.
Đồng phục của Viên Duy có mùi bột giặt thơm dịu, mang theo sự ấm áp do bị mặt trời chiếu quá lâu.
Tô Hữu Điềm hít thật sâu một hơi, từ trong mùi hương thơm mát ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Viên Duy đã từng nói qua, thời điểm anh vừa lên cấp ba từng hút thuốc rất nhiều.
Nhưng cô không nghĩ anh sẽ hút nhiều như vậy, đến mức trên quần áo cũng có mùi thuốc lá.
Tô Hữu Điềm thở dài một hơi, cô vươn tay ra, lén lút nắm vạt áo của Viên Duy, cực kỳ nhẹ nhàng mà nắm vuốt.
Được đưa đến khoảng thời gian cấp ba này mới 30 phút, cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, mà tựa như vẫn luôn đi theo Viên Duy.
Đến nơi này thì cô làm gì bây giờ? Dùng thái độ gì đối mặt với Viên Duy? Khi nào cô mới có thể trở về?
Cô đều hoàn toàn không biết gì cả.
Cô chỉ biết rằng, hiện tại, cô muốn ở bên Viên Duy.
Nếu nói rằng đây chính là một hồi bi kịch thì cô hi vọng có thể lấp đầy nó bằng những hồi ức tốt đẹp nhất....!
Xe buýt chạy càng ngày càng xa, người trên xe cũng dần dần ít đi.
Tô Hữu Điềm không chịu nổi nữa, cô nhìn thấy một vị trí trống, chạy nhanh đến mà ngồi xuống.
Không nghĩ rằng vừa mới ngồi xuống, dạ dày lại càng thêm quay cuồng, cô bất đắc dĩ phải nôn khan vài cái.
Viên Duy đưa lưng về phía cô, tựa như không phát hiện, lại cũng tựa như làm lơ cô.
Tô Hữu Điềm vụng trộm nhìn bóng dáng anh, xác nhận rằng anh không xuống xe mới yên tâm.
Lúc này, một ông già đi đến trước mặt, trừng mắt nhìn cô.
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho ông ta.
Ông ta kéo quần, như là Hoàng Thượng đăng cơ mà nặng nề ngồi xuống.
Tô Hữu Điềm cảm thấy mình như một miếng thịt khô đang đón gió, chỉ là trên xe không có gió, nếu mà có thêm gió là đủ bộ rồi.
Ông già nhìn cô một cái, những nếp nhăn trên mặt như là công cụ tốt nhất để biểu đạt cảm xúc.
Ông ta miết đôi môi khô quắt một chút: "Hiện giờ, không biết trường học dạy dỗ học sinh như thế nào, mà một chút giáo dưỡng cũng không có! "
Tô Hữu Điềm vẫn chưa lấy lại tinh thần mà mê mang nhìn lão.
Lão ta trừng cô rồi liếc mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi chính là bảo cô đấy! Lớn tướng mà còn tranh chỗ với một ông già.
Ba mẹ dạy cô như thế nào? Tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ có biết không, hay chưa được dạy?"
Tô Hữu Điềm lúc này mới hiểu, lão già này được cô nhường chỗ cho còn tức giận với cô.
Cô thoáng đứng thẳng lên, có chút đau đầu mà ách một tiếng.
Bác gái đứng bên cạnh liền liếc lão ta: "Người ta không phải đã nhường chỗ cho rồi à, còn không thuận theo mà buông tha cho người ta!"
Lão ta hừ một tiếng: "Tôi đứng bên cạnh nửa ngày cô ta mới cho tôi ngồi! Đúng là da mặt dày không biết xấu hổ!"
Tô Hữu Điềm ai thán một tiếng, cô nhìn về phía Viên Duy, anh đang một tay nắm chặt tay vịn, một tay cầm sách lật xem.
Nếu không phải vì lúc này anh thấy chết mà không cứu, cô còn có thể khen một tiếng là đọc sách thôi mà cũng soái đến mức tụt cả quần.
Lão già trợn trắng mắt, nhìn từ cách ăn mặc đến tóc tai của Tô Hữu Điềm, từ bên ngoài đến bên trong đều coi thường tất cả một lần.
Người xung quanh đều nhìn lại phía này.
Vì Tô Hữu Điềm không nói gì, ông già kia lại còn mắng té tát liên tiếp, người mới lên xe không biết chuyện gì xảy ra trước đó liền khinh thường cô, có người thậm chí còn cùng lão già chỉ chỉ trỏ trỏ.
Viên Duy một tay cầm sách, sau đó, vậy mà lại buông xuống...!
Tô Hữu Điềm không chú ý, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi vuốt mặt.
Không khí đột nhiên bị một tiếng kêu đánh vỡ.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, ông lão và bác gái đều nhìn qua, thấy Tô Hữu Điềm đang che lại bụng, cắn răng, chậm rãi té lăn quay xuống dưới chân của một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi.
Bác gái liền nhảy dựng, run run rẩy rẩy mà tiến lên đỡ cô.
Ông lão cũng ngốc luôn, run run chỉ vào cô mà nói: "Như thế nào, cô là muốn ăn vạ à?!"
Tô Hữu Điềm nằm bên chân Viên Duy, một tay túm lấy ống quần anh, một tay che lại bụng, khóc đến tê tâm liệt phế:
"Viên Duy, Viên Duy! Con, con của chúng ta...".