Đầu óc cô trống không một mảnh, cảm xúc kinh sợ còn chưa kịp bùng nổ, trái tim đã bị bay lên tới tận cổ họng, tiếng kêu sợ hãi đang mắc ở cổ họng, liền cảm thấy cổ áo căng ra.
Viên Duy dùng sức, Tiền Lợi Viễn đẩy đằng sau, liền giúp cô đứng thẳng lại được.
Thân hình vừa đứng vững, cô mở to miệng thở phì phò, nhìn hai mắt che kín tơ máu của Viên Duy, nửa ngày vẫn không phục hồi lại được tinh thần.
Ở phía sau cô, Tiền Lợi Viễn thu hồi tay, vỗ vỗ ngực: "Trời ạ, mẹ tôi ơi, Thịnh Hạ, cậu đi đường cũng không nhìn gì cả, cậu làm tớ sợ muốn chết!"
Ngực của Tô Hữu Điềm phập phồng kịch liệt, cô nhìn Viên Duy, há miệng thở dốc, không nói ra lời nào.
Tiền Lợi Viễn đi đến phía trước cô: "Sao lại không nói lời nào, chắc là sợ hãi đi, nhanh nhanh uống miếng nước.
"
Nói xong, hắn lấy chai nước trong ba lô Tô Hữu Điềm ra, vừa mới đưa qua, Viên Duy đã duỗi tay tiếp nhận.
Viên Duy quay đầu, trịnh trọng mà nói với Tiền Lợi Viễn: "Cảm ơn.
"
Tiền Lợi Viễn chưa từng nghe được Viên Duy nói qua những lời này đối với người khác, không khỏi có chút ngượng ngùng, hắn xua xua tay:
"Ai, có cái gì mà phải cảm ơn, đều là bạn học với nhau, sao tớ còn có thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng mà vẫn phải nói, cậu phải trông coi Thịnh Hạ thật tốt vào, cô ấy hấp tấp như vậy là không thể được.
"
Viên Duy gật gật đầu, lông mày khó có được một chút thư thả, anh nói: "Tôi nợ cậu một cái ân tình.
"
Tiền Lợi Viễn có chút không vui: "Bạn học với nhau mà nói lời này là không đúng rồi! Ân tình gì mà ân tình!"
Nói xong, hắn khoát tay: "Được rồi, tớ đi lên trước đây, cậu mang theo cô ấy nghỉ một lát đi.
"
Viên Duy gật đầu, chờ Tiền Lợi Viễn đi, Tô Hữu Điềm đặt mông ngồi liệt trên bậc thang.
Viên Duy vặn nắp chai nước, đưa miệng chai đến bên miệng cô.
"Há miệng.
"
Tô Hữu Điềm ngơ ngác mà há miệng, Viên Duy hơi hơi nâng chai lên, thấy cô uống được nửa chai nước mới buông xuống.
"Biết sợ rồi?"
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, cô méo miệng, sợ hãi không thôi mà nhìn anh.
Lồng ngực của Viên Duy đồng thời hạ xuống, anh ngăn lại Tô Hữu Điềm đang định dụi đầu vào trong lồng ngực của mình, nói: "Còn có lần sau không?"
Tô Hữu Điềm nhanh chóng lắc đầu.
Viên Duy nói: "Còn hấp tấp nữa, tôi sẽ trừng phạt em.
"
Tô Hữu Điềm tội nghiệp nhìn anh: "Trừng phạt như thế nào?"
Viên Duy nói: "Điều em cảm thấy đáng sợ nhất.
"
Tô Hữu Điềm: "! ! Không cho em hôn?"
Viên Duy rũ mắt nhìn cô, muốn nói cái gì nhưng rồi lại mím môi thật chặt.
Tô Hữu Điềm vừa đắc ý vừa buồn rầu mà nghĩ, người có thể khiến cho Viên Duy không còn gì để nói, chỉ sợ chỉ có mỗi cô đi!.
.
Sau một lúc lâu, anh nói: "Có thể đứng lên không?"
Tô Hữu Điềm như là cụ bà, run run rẩy rẩy mà đứng lên: "Có thể.
"
Viên Duy dứt khoát ngồi xổm xuống: "Trèo lên.
"
Tô Hữu Điềm kinh hãi nói: "Đường núi như này mà anh cõng em, sẽ mệt chết đấy.
"
Viên Duy quay đầu lại nhìn cô một cái, Tô Hữu Điềm nhanh chóng khuất phục leo lên.
Viên Duy đứng lên, vững vàng mà cõng cô lên.
Tô Hữu Điềm ôm cổ anh, hưởng thụ gió núi, thoải mái mà nheo mắt lại.
Viên Duy nói: "Về sau không được hấp tấp như vậy nữa.
"
Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
Viên Duy lại đột nhiên nói: "Mập.
"
Tô Hữu Điềm buồn bực mà véo lỗ tai anh một chút.
Viên Duy nói: "Đang cõng không được nhúc nhích.
"
Tô Hữu Điềm biết anh người này xấu tính, vì thế cười hì hì: "Vậy bế công chúa đi.
"
Viên Duy hơi hơi quay đầu lại, sườn mặt ngược ánh mặt trời phá lệ loá mắt, anh hơi hơi nhếch miệng, con ngươi nhạt màu sóng sánh ánh kim, tràn đầy ôn nhu.
Thời điểm sắp tới đỉnh núi, bọn họ gặp Cam Văn Văn, Cam Văn Văn nói: "Thịnh Hạ, nghe Tiền Lợi Viễn nói cậu suýt chút nữa đã xảy ra chuyện?"
Tô Hữu Điềm được Viên Duy thả xuống, cô xua xua tay: "Không có việc gì, đừng nghe hắn nói bừa.
"
Cam Văn Văn thấy sắc mặt cô hồng hào, trên người cũng không có gì đáng ngại, vì thế liền yên lòng.
Cô nàng nói: "Cảnh sắc nơi này tốt như vậy, chúng ta chụp mấy bức ảnh đi.
"
Đáy lòng Tô Hữu Điềm xao động, cô dường như nghĩ tới cái gì, thần sắc hoảng hốt chớp mắt một cái, vì thế nói: "Được, vậy cậu chụp một bức cho tớ và Viên Duy trước.
"
Cam Văn Văn quở trách: "Theo trai bỏ bạn, đồ vô nhân tính.
"
Tô Hữu Điềm da mặt dày, cô cười ha ha, ôm cổ Viên Duy, khiến cho anh phải cong lưng xuống.
Viên Duy bất đắc dĩ mà đỡ lấyeo của cô, lông mày nhăn nhẹ, nhưng đôi mắt so với làn gió thu kia cònmềm mại hơn.
Đèn flash ở di động chợt lóe, Tô Hữu Điềm đột nhiên nhón chân, hôn ở trên má Viên Duy.
Trong chớp mắt này, ánh mặt trời ôn nhu đến mức khiến người ta muốn rớt lệ.
.