Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 136: 136: Chương 87





Sáng sớm hôm sau, đầu Tô Hữu Điềm đau như muốn nứt ra mà tỉnh lại từ trong phòng, cô dụi dụi mắt, thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.

Ở trong phòng bếp dưới tầng, La Uyển Vân đang ung dung thong thả mà uống một ly sữa bò.

"Đêm qua lại uống rượu?"
Tô Hữu Điềm gật đầu, hỏi: "Ai đưa con về nhà?"
La Uyển Vân rũ mắt, lấy mứt trái cây phết lên trên bánh mì: "Một nam sinh.

"
Tay Tô Hữu Điềm xoa tóc, sửng sốt: "Nam sinh?"
La Uyển Vân quay đầu lại, nhìn cô nói: "Hắn nói hắn tên Viên Duy.

"
Tay của Tô Hữu Điềm rũ xuống, ngây người.

La Uyển Vân quay đầu lại, thanh âm không có chút phập phồng nào: "Nếu là có bạn trai mà nói, thì không cần giấu mẹ, mẹ cũng không phải là người không biết thấu hiểu.

"
Nói xong, bà quay đầu ra cười.

Tô Hữu Điềm run lập cập.

Cô nhanh chóng nói: "Không có, hiện tại con đang chuyên tâm học tập, không có tâm tình yêu đương.


"
La Uyển Vân như suy tư gì mà quay đầu lại.

Tô Hữu Điềm cơm nước xong, nhanh chóng nhắn một tin cho Viên Duy: "Đêm qua là cậu đưa tớ trở về?"
Một lát sau, Viên Duy đáp lại: "Ừ.

"
Tô Hữu Điềm xoa xoa cái trán, cô nghĩ đến những chuyện rối tinh rối mù đã xảy ra vào lần tụ tập trước, tức khắc có dự cảm không lành:
"Tớ!.

.

Đêm qua không có làm việc gì không tốt chứ?"
Gửi xong, cô theo bản năng mà nheo mắt lại, khẩn trương mà nhìn chằm chằm màn hình.

Sau một lúc lâu, Viên Duy vẫn chưa trả lời cô.

Tô Hữu Điềm không nhịn được mà nhắn "?" qua.

Viên Duy đáp lại: "Có.

"
Da đầu Tô Hữu Điềm như muốn nứt ra, nhanh chóng hỏi: "Tớ, tớ, tớ làm gì?"
Viên Duy còn chưa trả lời, cô đã nhanh chóng viết: "Nếu tớ có làm việc gì không tốt, cậu có thể tha thứ cho tớ hay không? Tớ thật sự không phải cố ý!.

.

QAQ"
Tin nhắn của cô vừa đươc gửi đi, liền thấy di động rung lên, cô vừa nhìn, thì thấy Viên Duy vậy mà lại gọi điện tới cho cô.

Cô theo bản năng nghĩ đến, khả năng mình đã gây ra đại họa!.

.

Yết hầu của Tô Hữu Điềm động, coi run run rẩy rẩy mà nghe điện thoại, còn chưa kịp chào hỏi, thanh âm trầm thấp của Viên Duy đã vang lên:
"Cậu hôn tôi.

"
Cậu hôn tôi,
Hôn tôi!.


.

Tô Hữu Điềm há hốc miệng, nhìn bản thân trước gương, hóa đá.

Cô hôn!.

.

Viên Duy?
Sau một lúc lâu, cái đại não dung lượng không lớn kia của cô đột nhiên nứt ra một khe hở, vang ầm một tiếng, ba chữ Viên Duy giống như một luồng sáng mạnh mẽ đâm vào đầu cô, cô lắc lắc đầu, trong nháy mắt tiêu hóa hết thảy.

Cô, cô hôn Viên Duy!
Bang một tiếng, di động của cô đột nhiên rớt xuống dưới đất, cô quay cuồng một vòng ở trên giường, sau đó nằm bất động.

Khóe mắt của Tô Hữu Điềm giật giật một chút, sau đó, cô rúc đầu vào trong chăn.

Ngao ngao ngao!
Cô cường hôn Viên Duy! Hôn!
Tô Hữu Điềm lăn một vòng, hiện tại không chỉ mặt, mà cả toàn thân cô đều xấu hổ đến đỏ bừng, Tô Hữu Điềm giãy giụa ở trong chăn, không khỏi cắn góc chăn, cảm thấy thẹn đến duỗi thẳng chân.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Viên Duy liệu có chán ghét cô hay không, làm gì có đứa con gái nào như vậy, uống say rồi cường hôn người ta!
Nhưng mà vừa xấu hổ, vừa có một loại cảm xúc xao động khác dâng lên trong lòng ẩn ẩn, là chua xót ngọt ý.

Tay Tô Hữu Điềm không chịu khống chế mà xoa môi mình, lại bị nhiệt độ trên mặt làm nóng đến thu hồi tay lại.

Môi Viên Duy nhất định là rất mềm đi, sẽ giống với Viên Duy trưởng thành sao?
Đêm qua cô uống nhiều quá, cũng không biết rốt cuộc là hương vị gì, cắn lên đôi môi của anh là cái cảm giác như thế nào! !
Tầm mắt của Tô Hữu Điềm lơ đãng đối diện với chính mình trong gương, lại đột nhiên bị hai mắt của mình làm cho hoảng sợ.


Đôi mắt cô ướt dầm dề, đuôi mắt đỏ lên, đồng tử như đang phản chiếu một hồ nước mùa xuân.

Tô Hữu Điềm nhanh chóng hoàn hồn, cô đâm đầu vào giường, thầm mắng mình thật là "sắc dục huân tâm", ở ngay lúc này lại nghĩ về loại việc như vậy!.

Lúc này, trong di động của cô, thanh âm của Viên Duy vang lên.

"Đừng tắt máy, trả lời.

"
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô té ngã lộn nhào mà cầm lấy di động: "Cái, chuyện gì?"
"Vấn đề chịu trách nhiệm đối với tôi.

"
Bùm!
Đầu của Tô Hữu Điềm nổ tung.

"Tôi cho cậu thời gian ba ngày để suy xét.

"
Trong vòng 3 ngày, Tô Hữu Điềm ở trong phòng nghẹn ba ngày, trừ việc ăn uống đi vệ sinh, thì cô không ra khỏi phòng mình nửa bước.

.