Mắt Tô Hữu Điềm sáng ngời, nhanh chóng ngồi thẳng lưng.
Mặt Trì Đức Thiệu không biểu tình mà tiếp tục nói: "Những người còn lại cũng không tồi."
Tô Hữu Điềm: "......"
Trì Đức Thiệu nói: "Không nói nhiều những điều vô nghĩa nữa, tôi sẽ trực tiếp đọc xếp hạng, lần này tôi sẽ đọc thứ hạng từ dưới lên."
Khóe mắt của Tô Hữu Điềm co giật, cô khẳng định Trì Đức Thiệu là cố ý!
"Ba mươi ba, Cố Vĩ.....!Hai mươi tám, Cao Nhất Thành.....!Hai mươi, Tiền Lợi Viễn....."
Tô Hữu Điềm bắt đầu xoa tay.
"Mười sáu, Cam Văn Văn....!Tỉnh Lỗi, mười một."
Tô Hữu Điềm không tự giác mà cắn móng tay.
"Đỗ Chi Kỳ, mười."
Trong giây lát, Tô Hữu Điềm vang ầm ầm, nàng trong đầu chỗ trống một mảnh, theo bản năng mà liền nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy buông sách xuống, trầm mặc mà nhìn cô.
Cô cúi đầu, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cơ hồ muốn đem đầu nhét vào ngăn bàn.
Cô cảm thấy mình có lỗi với Viên Duy, mỗi ngày anh đã bận rộn như vậy rồi, còn phải giám sát mình học, kiểm tra xem mình học thuộc đến đâu, còn thức đến nửa đêm để chữa bài cho cô, nhưng mà hiện tại, cô đến cả cái yêu cầu thấp nhất cũng không đạt được....
Đột nhiên, trên tay nàng cảm nhận được ấm áp, Tô Hữu Điềm sửng sốt, sau đó nhìn sang sườn mặt của Viên Duy, bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của cô.
"Thịnh Hạ, thứ chín."
Nội tâm Tô Hữu Điềm chấn động, cô nháy mắt, nước mắt chậm rãi rơi xuống, đọng ở trên tay của Viên Duy.
Bởi vì thành tích của Tô Hữu Điềm lên hạng, Ông Tư Nguyệt nghe xong, rất là vui vẻ, khoảng thời gian này bà vẫn luôn nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, thấy hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng làm hòa, vì thế mời Tô Hữu Điềm tới nhà bọn họ ăn cơm, cùng nhau chúc mừng.
Tô Hữu Điềm đương nhiên là ước được như vậy, La Uyển Vân đã vài ngày không về nhà, cô cũng không muốn về rồi nhìn thấy một ngôi nhà lạnh băng.
Vì thế liền lập tức đáp ứng.
Trước khi tan học hôm thứ sáu, Viên Duy ngồi ở ghế trên đọc sách, lúc này đây, rốt cuộc anh cũng đọc sách một cách đứng đắn, điều này làm cho Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra.
Cô nằm dài trên bàn, nhìn phiếu điểm, cùng với số 9 nho nhỏ kia trước tên của mình, nhịn không được mà cười thành tiếng.
Viên Duy liếc nhìn cô một cái, hơi nghiêng đầu một chút.
Tô Hữu Điềm thấy mọi người xung quanh đều đang tự học, vì thế dùng Q.Q nhắn tin cho Tiểu Duy: "Cũng đã vài ngày rồi, cậu đã nghĩ ra xem sẽ khen thưởng cái gì cho tớ chưa?"
Di động của Viên Duy rung lên, anh lấy ra, tùy tiện nhấn một cái.
Màn hình của Tô Hữu Điềm sáng lên, cô click mở, Tiểu Duy đáp lại: "Tới nhà của tôi."
Tô Hữu Điềm không nhịn được mà đáp lại: "Cái này sao lại được xem là khen thưởng? Hơn nữa tới nhà cậu là dì đề nghị mà! Không có quan hệ với phần thưởng của tớ!"
Viên Duy mím môi một chút, tiếp theo lại đáp lại ba chữ.
Tô Hữu Điềm vừa click mở, trên màn hình là ba chữ: "Tôi nấu cơm."
Cô sửng sốt, nghĩ đến một tay nấu ăn tuyệt đỉnh của Viên Duy, cơ hồ lập tức liền nuốt nước bọt, nhưng mà lúc này, cô nhịn xuống dụ hoặc thật lớn đó, hỏi anh: "Tớ chưa bao giờ quá chú trọng về mặt ăn uống, cái này khen thưởng có thể đổi một cái khác không?"
Viên Duy quay đầu lại, Tô Hữu Điềm liền lấy ra tiểu thuyết trên bàn anh, giở đến trang Long Nguyên và Bạch Điềm hôn hít, đặt trước mặt Viên Duy, sau đó mở to mắt nhìn anh.
Viên Duy mím môi, anh vươn hai ngón tay, búng trán của Tô Hữu Điềm: "No ấm thì nghĩ dâm dục.
Không có cơm bây giờ."
Tô Hữu Điềm A một tiếng, theo bản năng mà muốn phản bác, liền nghe được trong lớp truyền đến một tiếng Xí không kiên nhẫn, cô theo bản năng quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đỗ Chi Kỳ đang trừng mắt liếc về phía bên này, phát hiện cô nhìn qua, nhanh chóng quay đầu đi.
Tô Hữu Điềm nhăn mi lại, cô loáng thoáng biết chuyện giữa cô và Viên Duy Đỗ Chi Kỳ truyền ra ngoài, cô khó chịu có thể dỗi Doãn San, nhưng đối với một cô gái đang trong giai đoạn dậy thì nhạy cảm này, lại không biết nên làm cái gì.
Viên Duy vươn tay ra, nắm cằm cô xoay lại đối mặt với mình.
"Quân tử không khoe không tranh."
Tô Hữu Điềm hừ hừ một tiếng, xoay đầu lại.
Viên Duy nói: "Bây giờ cậu đang xếp thứ chín, chờ cậu đi đến vị trí khiến cậu ta phải nhìn lên, mấy vấn đề này tự nhiên sẽ được giải quyết một cách dễ dàng."
Tô Hữu Điềm quay đầu nhìn anh: "Cậu hình như.....!Cái gì cũng biết?"
Viên Duy lật một trang sách, không nói gì.
Thời điểm tan học, hai người lên xe buýt, Tô Hữu Điềm vừa mới đi lên, liền cảm thấy hơi nóng trộn lẫn mùi mồ hôi của mọi người xông thẳng đến, giây tiếp theo, dạ dày bắt đầu quay cuồng, cô lập tức dùng tay bưng kín cái mũi.
Tuy rằng đã ngồi xe buýt rất nhiều lần, nhưng cô vẫn là không thể quen với việc ngửi cái mùi như vậy.
Viên Duy đi ở phía trước, Tô Hữu Điềm gian nan mà theo ở phía sau.
Trên xe người chật kín người, cô cảm giác mình bị ép đến mức hai chân rời khỏi mặt đất.
Viên Duy bắt lấy tay cầm, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Tô Hữu Điềm lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, sau đó bắt lấy ghế dựa, nhanh chóng hướng về phía cửa sổ há miệng mà thở dốc.
Xe khách khởi động, khói xe ngoài cửa sổ theo dòng khí đột nhiên chui vào trong lỗ mũi của cô.
Mặt Tô Hữu Điềm trắng bệch, đột nhiên quay đầu.
Một cái quay đầu này, làm cô thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Bên cạnh cô có một người, hình như là mới vừa uống rượu xong, cũng hình như là nóng đến không chịu được, mở to mồm thở phì phò.
Mùi rượu trong miệng trộn lẫn với hơi nóng, đột nhiên phả vào mặt của Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm khụ một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Cô ngoe nguẩy đầu, vừa định nói với Viên Duy là mình không kiên trì nổi nữa, liền cảm thấy bả vai bị đè nặng, bản thân bỗng dưng bị một lực xoay vòng.
Giây tiếp theo, miệng mũi của cô đâm sầm vào một lồng ngực.
Chỉ một thoáng, hơi thở quen thuộc và cảm giác an tâm thật lớn che trời lấp đất vọt về phía cô..