Bây giờ Ân Dĩnh mới hiểu, sao có nhiều người đều muốn có ai đó bên cạnh. Khi con gái yếu đuối nhất, có người cạnh bên lo lắng, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.
-Em đói không?
Một lát thôi thì lại dịu dàng:
-Em buồn ngủ không? Ngủ một chút đi!
Khi cô nhắm mắt, người đó lại dịu dàng chỉnh cho cô tư thế thuận lợi nhất để Ân Dĩnh có thể yên ổn ngủ. Trên xe lửa, có nhiều ánh mắt đầy hâm mộ nhìn cô.
Tạ Khang Yên kiếp trước mỗi khi thấy một đôi tình nhân ân ái thường có cảm giác rất phản cảm, cho là họ không tuân thủ theo lễ giáo. Sau này đến hiện đại, dù chuyện đó không hiếm, anh vẫn không thể tưởng tượng nổi một ngày nào chính mình sẽ không màng đến ánh mắt xung quanh, toàn tâm toàn ý quan tâm đến một người.
Cô ấy đang gặp chuyện, đang suy sụp, nếu thiếu đi cảm giác an toàn thì sẽ càng hoảng sợ. Không tốt, không tốt một chút nào.
Nhưng, khi Ân Dĩnh tựa vào vai mình đầy tin tưởng lại cảm thấy, những hành động này quả thật không tệ. Lần sau….Có thể vẫn tiếp tục làm.
-Thầy Tạ ơi, thầy khát nước không? Thầy uống nước đi!
Ân Dĩnh cũng thật dịu dàng đưa nước cho Tạ Khang Yên. Gương mặt xinh đẹp đã hồng lên đôi chút, dù là mặt mộc nhưng vẫn đẹp, nét đẹp thanh khiết, dù không khác Thúy Vân một nét song càng ngày càng thấy khác biệt. Cô là cô, Thúy Vân là Thúy Vân.
Ân Dĩnh không dám nhìn lại điện thoại thêm lần nào nữa. Cô sợ….sợ một cuộc gọi đột ngột khác. Ba sẽ không chịu nổi, không thể đợi Ân Dĩnh về.
-Thầy Tạ ơi, em sợ….Em sợ lắm.
Sau này, nếu Ân Dĩnh có thành tích, trở nên nổi tiếng, ba sẽ không thể tự hào vì cô nữa. Hồi nhỏ xíu, khi nhìn tấm lưng gầy của ba nhễ nhại mồ hôi khi vội vàng trở về chở con gái đi học, Ân Dĩnh từng ôm chặt lấy ba thủ thỉ: “Sau này con sẽ mua xe hơi cho ba chạy. Ba không mệt nữa đâu ba.”
Xe hơi chưa mua được và có thể sẽ chẳng bao giờ mua được cho ba.
-Ngoan, ba em sẽ qua thôi mà. Không sao đâu.
Tạ Khang Yên sinh ra trong dược môn danh gia, không quá gần gũi, phụ tử cũng không quá thân mật. Từ nhỏ, hình như chỉ khi Tạ Yến mười hai tuổi đã thông thạo kĩ thuật châm cứu hàng đầu của gia tộc, chính thức bước chân vào Dược đường mới khiến cha vui vẻ, vỗ vào vai như khen ngợi. Sau này không có mấy khi như thế, gặp mặt nhau vẫn là lễ tiết, trao đổi cùng nhau chuyện y thuật, chuyện triều đình.
Đời này, Tạ Khang Yên là con cưng của Tạ gia, ba hay mắng anh gàn dở. Song sau khi sống lại, Tạ Yến vốn tính tình đã vậy, cũng không chọc ông tức giận nữa. Tuy nhiên quan hệ cha con lại dần trở về như kiếp trước, đối với nhau không thân mật, đôi khi cứ như hai người bạn đồng môn, thích hợp trao đổi chuyên môn hơn là chuyện trong nhà.
-Thầy Tạ ơi, em…
-Giờ đừng nghĩ đến chuyện kia nữa. Sắp đến nhà em chưa?
-Nhà em sau khi xuống ga phải đón xe đi thêm một đoạn xa nữa. Chắc khoảng gần một tiếng mới về đến nhà.
-Ừ.
-Thầy chưa từng đến những chỗ đó. Giờ thì đã có điện nước rồi, không khổ như xưa. Chỉ là không có sóng điện thoại, khó lên mạng.
-Ừ.
Những nơi đó cũng không khổ lắm. Tạ Khang Yên vốn cũng chẳng cần đến mạng làm gì.
-Lúc nhỏ em làm gì?
-Nhà em có ruộng, ba em còn làm trong vườn trái cây của người ta nữa. Em cũng thích theo ba vào vườn hái trái cây.
Nhìn đâu cũng thấy những kỉ niệm cùng ba cả. Ân Dĩnh rơm rớm nước mắt khi nhận ra mọi thứ đang từ từ biến thành kỉ niệm rồi.
Tạ Khang Yên nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Ân Dĩnh. Mái tóc cô đen mượt, không nhuộm màu hóa chất. Cô lại nhớ tới những trái bồ kết ba hái về nấu nước. Vùng quê yên tĩnh đó giờ đang dần thay đổi, ba mẹ không sống nổi bằng công việc nông vụ khi hai đứa con ngày càng lớn. Tiểu Quân lại học giỏi. Ba muốn cho con giấc mơ của nó. Vậy là đi lái xe cho người ta và xảy ra tai nạn. Giờ ba lại….
-Em khóc đi. Cứ khóc đi!
Tạ Khang Yên kéo cô vào lòng, ép mặt cô sát vào lồng ngực. Thôi cứ để Ân Dĩnh khóc trong lòng anh cũng được. Anh không nhận ra tự bao giờ mình đã vô thức đến gần Ân Dĩnh, đã xem cô như người của mình mà che chở và trân trọng, yêu thương.