Tú liến thoắng, “Em không chỉ đạo được hai anh đâu ạ, bất đồng cả về tư thế và ngành nghề ạ, em không thể giao lưu với hai anh được ạ! Em chỉ cho anh cách này nhé, muốn học một trăm lẻ tám tư thế thì anh tìm A Triết mà luyện, cái gì nó cũng biết hết đấy!”
“Được, vậy để hôm nào tôi cử ngài Nghiêm sang học A Triết, phải học cho tốt.” Lăng Hà ngạo nghễ dập máy.
Chỉ một câu mập mà mập mờ này lại khiến Mao tiên cô vắt hết óc suy tính thật lâu, không thể nào… Không thể ngờ được!…
Lăng Hà chỉ giữ thể diện với người ngoài thôi, lúc quay lại nhìn Tiểu Đao, ánh mắt trìu mến không thể che giấu tình yêu cuồng say.
Gai góc sắc nhọn trên người cũng như vừa được tưới một lớp gel trơn mịn thơm phức, lông tóc được vuốt phẳng, bình sinh chỉ hận không thể mọc ra tám cái tay để ôm Tiểu Đao vào lòng.
Hôm nay thật sự mệt, vừa mệt vừa đói, đầu bếp phụ trách cơm tối bèn tiền trảm hậu tấu bớt xén công đoạn và cắt giảm trình tự.
Hơi đâu mà ba món năm món? Chờ làm xong năm món thì hai người cũng tinh tẫn nhân vong.
Hôm nay ngài Lăng chỉ làm một món, xào một chảo mỳ Ý hải sản kiểu đơn giản nhất.
Nghiêm Tiểu Đao tựa vào bàn bếp, ung dung nhìn vị này nấu cơm, một lát sau lại chuyển sang tựa vào tủ nướng đối diện Lăng Hà… Đổi vài góc độ, ánh mắt ngắm nghía cũng nóng rực cả lên, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại ký ức nhục dục nào đó, dùng khuôn mặt mỹ nhân chiêu đãi cái bụng sôi ùng ục.
Hắn đi một vòng ra phía sau Lăng Hà, thần tốc đặt nụ hôn lên phần gáy mảnh mai xinh đẹp khi Lăng Hà cúi xuống, sau đó tránh ra như chưa có chuyện gì…
Bữa cơm này là cuộc so tài ngấu nghiến, hai người ôm hai chậu mì khá sâu, ăn hết sạch một chậu, tự múc thêm một chậu, cuối cùng mới lấy lại được tinh khí và mana vừa thất thoát.
Đến tối, Mao Trí Tú và đám tùy tùng mới đi bộ về, tay xách hộp cơm ăn dở mua bên ngoài.
Mao Trí Tú lắc đầu thở dài, “Khụ, nếu từ giờ hai vị tiên sinh tối nào cũng làm, nghĩa là ngày nào bọn em cũng phải ra ngoài ăn ạ? Sống kiểu này làm sao mà được?”
Lăng Hà thản nhiên đáp, “Tôi và ngài Nghiêm chuyển sang làm buổi sáng vậy, để ngài Nghiêm ‘gọi’ các cô dậy nhé?”
Nghiêm Tiểu Đao hết chịu nổi, ho khan một tiếng, cái quái gì thế?
Tô Triết bị ngược thành cẩu, thương tâm mà rằng, “Sếp ơi, ưu điểm duy nhất, duy nhất của sếp bây giờ cũng chẳng còn nữa rồi! Đến cơm cũng không nấu cho bọn em ăn!”
Lăng Hà lại tung chiêu sát thủ, “A Triết này, loại thạch trái cây kia còn không? Hết rồi thì đi mua cho anh một thùng.”
Tô Triết tức phát khóc.
Nghiêm tổng giả vờ không nghe thấy, cạn lời trốn lên lầu chơi game.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng, đối với đám tùy tùng thuộc hạ, ưu điểm của Lăng Hà nhất định không phải chỉ có biết nấu cơm, nấu cơm chỉ là bản lĩnh bên ngoài.
Chắc chắn Lăng Hà còn những ưu điểm mà không phải ai cũng biết, nên mới có thể khiến đám nhóc vừa thần thông quảng đại vừa mắc cười này trung thành tận tâm bất chấp dầu sôi lửa bỏng.
Chí ít thì lúc ngài Lăng phun nọc với đám Trí Tú A Triết cũng thật sự bình dị gần gũi, chẳng có chút gì gọi là bộ dạng thiếu gia.
Đêm hôm đó, hai người không cần nhiều lời vô nghĩa, Lăng Hà nắm cổ tay Tiểu Đao, cùng vào phòng ngủ.
Nghiêm Tiểu Đao nhác thấy phòng của Lăng Hà, “Phòng cậu chỉ có một cái giường, còn không đầy đủ đồ đạc bằng phòng tôi, cậu hà tiện quá rồi đấy.”
“Thế thì ngủ phòng anh đi.” Lăng Hà không để tâm, kéo Tiểu Đao quay ngược hành lang, đi vào phòng ngủ cho khách.
Nghiêm Tiểu Đao chui vào chăn, còn chưa nằm yên, Lăng Hà đã “bơi” từ dưới chăn lên như con cá lớn trơn trượt, ánh mắt đầy ẩn ý, hai tay gõ gõ phần bụng dưới nhạy cảm của hắn như đánh dương cầm.
Lăng Hà coi như đã toại nguyện, ngón tay dần gõ lên xương sườn Tiểu Đao, cây “đàn” khôi ngô khí phách thế này, y nguyện ôm vào lòng mà đánh suốt đời.
Những ngón tay gõ dương cầm càng lúc càng xỏ lá, Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ bắt lấy bàn tay đang mò tới cái mông hắn, “Cậu vẫn chưa xong hả?”
Lăng Hà nhẹ giọng vỗ về, “Chúng ta làm phát nữa nhé.”
Nghiêm Tiểu Đao, “?!”
Quả thực Lăng Hà như đã sinh nghiện món bánh đường ngọt ngào này, chẳng buồn giấu giếm ham muốn lồ lộ trong đáy mắt.
Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, vừa nếm thử hương vị tình ái là không dứt ra được.
Khuôn mặt và thân thể Lăng Hà đều như biến trở lại tuổi mười tám, thanh xuân phơi phới như rồng như cọp, hơn nữa còn vô liêm sỉ, quẳng hết ngượng ngùng và tiết tháo xuống đất, chẳng hề do dự cưỡi lên trên.
Phát nữa hả? Nghiêm Tiểu Đao ra sức ngăn chặn đôi tay trơ trẽn công kích nơi hiểm yếu của hắn dưới lớp chăn mềm, hai người quần nhau một lúc, gần như cùng bật dậy.
Mấy vết bầm sau mông hắn vẫn chưa tan, cứ chạm vào là đau âm ỉ, không khỏi phẫn nộ nói, “Làm thì đến lượt tôi làm chứ!”
“Đừng phí sức chống cự làm gì, anh nhớ tối nay anh ăn gì không?” Lăng Hà vẻ mặt bất hảo.
“… Cậu lại bỏ thuốc tôi hả?” Nghiêm Tiểu Đao kinh hoàng.
Lăng Hà chỉ cười không đáp, Nghiêm Tiểu Đao biết thằng nhỏ này lại gài hắn.
Một lần chơi một lần thuốc, hắn cho rằng Lăng Hà nhất định dám làm.
“Để tôi làm, tôi muốn anh.” Động tác của Lăng Hà không mạnh, nhưng vận dụng tài nghệ ve vuốt và khêu gợi cực kỳ thuần thục, chớp ngay thời cơ khóa chặt khuỷu tay Nghiêm Tiểu Đao, chặt chẽ khống chế hắn, tư thế vừa thô bạo vừa xấu xa xỏ lá, chủ yếu là đoán chắc Tiểu Đao không nỡ đá y xuống giường.
“Thằng khốn này, từ nay về sau ai làm chủ trong nhà?!” Nghiêm Tiểu Đao hổn hển mắng.
Giọng điệu mắng yêu rành rành, rõ ràng là càng gãi càng ngứa.
Lăng Hà dụ dỗ hắn, “Anh làm chủ, mà tôi làm cũng được.
Anh cứ nói gì tùy anh, tôi làm việc của tôi!”
Cãi vã cũng không thể ngăn chặn ngài Lăng, Nghiêm Tiểu Đao phát giác, mình không quấn đao thật sự không thể đấu lại người nào đó.
“Thể lực không ổn hả?” Lăng Hà châm chọc, “Tiểu Đao, anh cứ nằm im đừng nhúc nhích, tôi sẽ ‘chăm sóc’ anh thật cẩn thận, lần này không làm anh đau đâu.”
Cậu “chăm sóc” tôi? Nghiêm Tiểu Đao thật sự dở khóc dở cười.
Đ*t mẹ gặp quỷ rồi, sao mình lại dạy hư thằng nhỏ này rồi? Thiếu niên lãnh đạm thanh cao, khinh bỉ xa lánh nam nữ dâm tục ngày xưa đâu rồi…
Nghiêm Tiểu Đao còn chưa tới mức đánh không lại Lăng Hà, chỉ là không tích cực phản kháng, không nhất quyết tranh giành ai trên ai dưới nữa mà thôi.
Bất luận thể xác và tâm hồn Lăng Hà rốt cuộc có vết sẹo kia hay không, thì trong lòng hắn cũng đã mang sẹo rồi.
Hắn liên tục nhớ lại phản ứng kịch liệt và gay gắt của Lăng Hà vào cái đêm hắn thô lỗ cưỡng hôn cầu hoan ý đồ chiếm đoạt, hắn không muốn thử thêm lần nữa.
Hắn muốn kiên nhẫn đợi người ta tình nguyện.
Hắn bị ép nằm ngửa, mặc Lăng Hà không ngừng hôn môi, vuốt ve những vết sẹo trải khắp toàn thân hắn, cảm giác được bao bọc trong cưng chiều ấm áp này thực ra cũng rất tuyệt.
Lăng Hà hôn hắn thật lâu, rất nhiều lúc còn không mang theo ham muốn tình dục, chỉ đơn giản là tình cảm thuần túy dành cho nhau, hắn nhận thấy Lăng Hà thật sự khát vọng hắn…
Trước kia hắn lên giường vẫn quấn đao, quần tây sơ-mi không cởi, bây giờ nhớ lại mới thấy nực cười.
Quả nhiên gặp phải người này, tất cả đều khác hẳn, xúc cảm khi hai làn da nóng hổi áp lên nhau rất dễ sinh ghiền.
Với độ tuổi của ngài Lăng bây giờ, một khi hiểu được lạc thú, tất sẽ như hùm như hổ.
Ba lần vào ba lần xuất, rạng sáng, hai người dậy tắm rửa.
Nghiêm Tiểu Đao mặc quần ngủ của Lăng Hà, còn Lăng Hà mặc chiếc quần ngủ cũ lấy trộm ở nhà Nghiêm tổng.
Nghiêm Tiểu Đao vào toilet cạo râu dưới tia nắng sớm ti li, thong thả nhấm nháp dung mạo trần trụi của Lăng Hà phản chiếu qua tấm gương.
Lăng Hà ôm hắn từ phía sau, lần lượt hôn lên từng dấu hôn trên bả vai hắn, bất mãn phát hiện số lượng dâu tây là số lẻ, bèn gặm thêm một trái bên cạnh.
Người này mắc chứng OCD, dấu hôn cũng phải có đôi có cặp.
Nghiêm Tiểu Đao thoáng chút thẹn thùng mệt mỏi, đánh giá khuôn mặt và cơ thể mình trong gương, tự giễu lẩm bẩm, “Cậu điên thật, tôi có chỗ nào ưa nhìn đâu? Đẹp lắm hả? Cậu thích chịch kiểu như tôi hả?”
“Thích, anh ưa nhìn lắm mà.” Lăng Hà dứt khoát trả lời, mái tóc dài tán loạn khẽ lướt qua gò má Tiểu Đao.
Chính những lọn tóc này, đêm qua ép hắn phát điên.
Mỗi lần Lăng Hà thúc vào hắn, vài lọn tóc ẩm ướt lại bất giác sà xuống ngực hắn.
Những sợi túc như xúc tu biết cử động, vừa vặn rủ xuống điểm đỏ trên ngực hắn, trải rộng trên lồng ngực như hòa cùng mồ hôi của hắn, khiến hắn không thể chịu nổi.
Đã vậy còn bị Lăng Hà phát hiện, cả đêm không ngừng tra tấn nơi nhạy cảm đó của hắn như bắt được báu vật, lần nào cũng ép hắn bắn ra trước…
Nghiêm Tiểu Đao cũng rất khoan khoái, trước đây chưa từng được săn sóc trên giường như vậy.
Cảm giác hưởng thụ chưa bao giờ được nếm trải, bây giờ đột nhiên xuất hiện, quả thật cũng thấy vừa mừng vừa lo.
Đôi lúc hắn còn nghĩ, chẳng rõ thằng nhỏ này mắt toét hay chỉ thích phá phách chiếm hữu? Cậu thích tôi, tôi biết rồi, nhưng ngài Lăng còn nảy sinh ham muốn với cơ thể da thô thịt dày và hai bàn tay đầy vết chai của tôi, khẩu vị biến thái này cũng độc địa lắm.
Nghiêm Tiểu Đao “ọc ọc” nửa ngày mới khom lưng phun ra một ngụm nước súc miệng, rũ mắt vẻ rất thản nhiên, “Đã thích người nào khác chưa?… Chẳng qua cậu không nhiều kinh nghiệm, gặp gỡ ít người quá, cũng chưa làm chuyện này với ai khác.
Về sau thấy ai xinh đẹp, non mềm, quyến rũ diêm dúa hơn, cậu sẽ yêu người ta thôi.”
Lời này cực kỳ khẩu thị tâm phi trong ngoài bất nhất, Nghiêm Tiểu Đao nói xong cũng phải tự giễu tự chửi ba câu.
Người đang say tình đúng là IQ bằng âm, vô phương cứu chữa.
Hắn thật lòng yêu Lăng Hà.
“Nghiêm tổng cứ lo hão, tôi sẽ không đâu.” Lăng Hà nở cụ cười tràn trề thỏa mãn, kéo hắn quay lại giường.
“Hừ, cậu mà dám!” Nghiêm Tiểu Đao bỏ lửng lời đe đọa hung ác.
Cũng không phải chỉ một mình ngài Lăng vừa ăn đã ghiền…
Lần này quan hệ của hai người tiến triển ngoài dự đoán, khoảng cách tình cảm đã khép lại, nhưng vẫn chưa giải quyết được mấy quả mìn đang chôn vùn bên dưới.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng, bây giờ Lăng Hà vừa biết mùi ngon nên tình cảm của hai người mới tìm được điểm thăng bằng, yên lòng chắc dạ, tạm thời bỏ qua mối lo ngại hắn sẽ một đi không trở về, nhưng chuyến hành trình ra Bắc, hắn vẫn buộc phải làm.
Lúc này hắn cũng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của Lăng Hà: Đưa mẹ Nghiêm tới Loan thành sống.
Tuy nói đạo đức và phép tắc trên giang hồ là ai làm nấy chịu, không liên lụy tới người thân, có thù phải tìm chính chủ để báo thù, có oan phải tìm khổ chủ để giải oan, nhưng biết đâu gặp phải một hai kẻ xấu xa mưu đồ hiểm ác bất tuân luật lệ, ngộ nhỡ chúng phóng hỏa phóng đao tại sân sau nhà hắn, lợi dụng người thân của hắn để chơi đểu và đe dọa, chuyện này sẽ cực kỳ phiền toái, không thể không đề phòng.
Nếu Lăng Hà không để bụng, đồng ý thu nhận thêm một người thì chi bằng đưa Nghiêm thị đến Hãn Hải Lâu sống một thời gian.
Mẹ hắn và ngài Lăng có thể luận bàn kỹ thuật nấu nướng trong bếp.
Trưa hôm đó, cả nhà tập hợp ăn cơm, từ lâu đã ăn ý rèn được thói quen tiết kiệm, bữa sáng và bữa trưa kết hợp làm một.
Ăn xong, một trợ thủ mặc đồ đen đưa mắt ra hiệu cho Lăng tổng từ cửa phòng khách.
Tướng mạo của trợ thủ áo đen này cực kỳ bình thường, không có gì nổi bật, hoàn toàn trái ngược với Lăng Hà, người này vừa gặp đã quên, lẫn trong đám đông chắc chắn không tìm thấy, rất phù hợp để ra ngoài tìm hiểu tin tức và làm tình báo.
Người này khẽ báo cáo, “Lăng tổng, chúng tôi đã nắm được thân phận chính xác và nơi ở của tài xế năm đó, bây giờ có thể đến tận nhà tìm hắn, cậu còn lưỡng lự sao?”
Lăng Hà lãnh đạm nói, “Chúng ta đã biết trước thân phận của người này rồi.
Tay hắn không dính máu, không liên quan đến vòng tròn dơ bẩn cây lớn rễ sâu kia… Vụ án Trần Cửu đã khép lại, năm đó cũng là thân bất do kỷ, tôi không muốn làm khó hắn, thôi bỏ đi.”
Trợ thủ lo lắng nói, “Nhưng chắc chắn hắn biết ‘Đình trọc’ là ai, có khả năng còn biết tung tích thực sự của gã, mà chúng ta lại không tìm thấy Trương Đình Cường!”
Lăng Hà thở dài, có chút ngoan cố cùng cực nào đó dưới đáy lòng đã vô tình dao động, chẳng biết do mấy ngày nay bị ai thừng cưa gỗ đứt nước chảy đá mòn, bất tri bất giác lại bị cảm hóa, đối với rất nhiều chuyện, y đã không còn độc đoán và gay gắt như xưa.
Đột nhiên y chỉ thấy mệt mỏi và chán nản.
Nhưng có một số việc không thể không hoàn thành, khởi nguồn vốn cũng không phải vì chính bản thân y.
Mối thù giết cha không đội trời chung, nếu buông tay, cả cuộc đời y sẽ không thể tha thứ cho sự yếu đuối bất lực nửa chừng bỏ dở của mình, cho dù điểm đến của con đường gian khổ này chính là ngõ cụt.
Gông xiềng nặng nề quấn chặt hai vai y, khiến y luôn bị giày vò trong cảm giác cực đoan khốn khổ và ngột ngạt, lúc này đã làm y mệt mỏi vô cùng, khó lòng bước tiếp, nhưng lại không cách nào nói hết với người ngoài.
Trước mặt Tiểu Đao, y chưa bao giờ nói ra chuyện năm đó, làm sao y có thể mở miệng với Tiểu Đao? Một chữ cũng không muốn nói.
Đúng lúc đó, điện thoại trong góc phòng khách reo lên, Lăng Hà tiện tay nhấc máy, “A lô, tìm ai?”
Người bên kia đầu dây lập tức nhận ra giọng y, im lặng vài giây, đột ngột nổi trận lôi đình, “Mày, thằng hồ ly tinh không biết xấu hổ vong ân phụ nghĩa ác độc nham hiểm!… Đại, đại, đại, đại ca tao đâu?!!”
Giọng điệu chửi bới hùng hổ này khá vang rền, từ ống nghe ầm ầm nổ súng, âm lượng chấn động, ghê gớm tới mức Lăng Hà phải vội kéo ống nghe ra xa mấy tấc.
Mọi người trong phòng đều nghe được câu chửi “hồ ly tinh” dở khóc dở cười nọ.
Hồ ly tinh lẳng lơ bĩu môi một cái, đưa ống nghe cho Nghiêm Tiểu Đao, “Huynh đệ Phong Phong của anh này.”
Nghiêm Tiểu Đao chống đỡ mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, nhận điện thoại của Dương Hỉ Phong, dùng tấm lưng rộng rãi che chắn ánh mắt hả hê của kẻ khác.
Mấy ngày nay hắn cố tình không nghe điện thoại, đám Dương Hỉ Phong chắc là không tìm thấy hắn, lòng như lửa đốt tìm được số của Hãn Hải Lâu, vội vàng gọi tới đòi người.
Nghiêm Tiểu Đao ho khan, “Phong Phong, mày làm gì thế?”
Dương Hỉ Phong kinh ngạc tri hô, “Đại ca vẫn khỏe ạ?”
Nghiêm Tiểu Đao hừ một tiếng, “Cảm ơn đã quan tâm, bọn mày nghĩ anh không khỏe hay sao? Anh khỏe lắm!”
Dương Hỉ Phong lắp bắp, “Thằng hồ ly tinh kia, thằng hồ ly tinh kia, chẳng lẽ nó không…”
“Không chém chết anh!” Nghiêm Tiểu Đao ngắt lời cu cậu, khẽ dặn dò, “Đừng nói lung tung nữa, từ nay không được gọi cậu ấy như thế, phải gọi là ‘cậu Lăng’.”
Dương Hỉ Phong trợn mắt há mồm, thật sự không dám tin, bình thường lão đại nhà cậu là một người trầm tĩnh chín chắn, trí tuệ vô biên, bây giờ bị thằng hồ ly mắt xanh kia quyến rũ, háo sắc mất trí, biến thành hôn quân trầm mê mỹ sắc rồi!
Nghiêm tổng mang tiếng hôn quân cũng biết vấn đề này rất khó giải quyết, hắn không tiện thẳng thắn thành khẩn với các huynh đệ thuộc hạ rằng: Anh và thằng yêu tinh kia đã hòa như xưa rồi… Không, còn nồng nàn hơn cả ngày xưa ấy chứ, nồng nàn đến mức chúng mày không tưởng tượng nổi đâu.
Chính xác, những gì đám Phong Phong và Khoan Tử nhìn thấy là hình ảnh hắn máu me đầm đìa té nhào trên cầu cảng số 5 trong một đêm mưa lạnh thảm thiết, thoạt nhìn như sắp bị chém chết, thảm trạng kinh khủng đó e rằng suốt đời không xóa nhòa được, họ sẽ không thể nào hiểu được bước ngoặt vừa phát sinh mấy hôm nay, một hai câu cũng không giải thích được.
Hiểu lầm giữa đôi bên đã sâu như núi, sau này hắn phải khuyên giải kiểu gì đây?
Dương Hỉ Phong bỏ qua đề tài hôn quân, nhanh nhảu bẩm báo tình hình quân sự quan trọng hơn, “Đại ca ơi, em phải báo với anh chuyện này, chỗ thái phu nhân ấy, trời ơi cái thôn chỗ mẹ anh ở xảy ra chuyện rồi.
Nghe đâu hầu hết nhà cửa sẽ bị phá dỡ, chẳng biết dạo này bị làm sao mà có ông quan ở địa phương thích việc lớn hám công to hạ lệnh như thế, hôm nay máy xúc bắt đầu vào thôn phá nhà rồi, anh mau về xem nhà anh còn hay mất đi!”
Lăng Hà nghe đến đây thì tức khắc ngầm hiểu, không cần đợi Nghiêm Tiểu Đao cúp máy, đánh mắt ra hiệu cho Mao Trí Tú, “Thu thập hành trang, mang đủ người, chúng ta cũng xuất phát, cùng ngài Nghiêm đi qua đó.”
Mao Trí Tú khá là buồn bực, anh Lăng à, mới hôm qua hai người còn chém giết nhau vì chuyện này, mang cả thuốc tê ra chiêu trò, thế mà một cuộc điện thoại hôm nay đã làm dao động cả lập trường và tâm trí anh rồi ư?
Lăng Hà điềm tĩnh ngồi trên sô pha, bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm độc thoại, “Mẹ quan trọng mà.”
Mao Trí Tú hiểu ý, Lăng Hà lại nhắc nhở, “Đặt chuyến bay gần nhất tới Thiên Tân, thiếu chỗ thì thêm tiền đặt hạng thương gia.”
Tiên cô nhẹ nhàng dùng Lăng Ba Vi Bộ bay qua tay vịn cầu thang, tiếng rên rỉ ai oán như ma nữ gọi hồn văng vẳng trong căn biệt thự hai tầng, “Hic, cuộc sống khổ ải ngày ba bữa rỉa cơm hộp đã đến rồi đây ~~~ hu ~~~ hu ~~~”
Nghiêm Tiểu Đao quan sát phản ứng của Lăng Hà, trong lòng cảm động, từ phía sau bước tới, mạnh bạo hôn lên mái tóc và khuôn mặt Lăng Hà.