Nắng mai xuyên qua tấm rèm, trùng hợp rớt xuống thân thể Lăng Hà, soi sáng khuôn mặt nhợt nhạt chìm trong đau đớn trường kỳ của y.
Đêm khuya trăn trở, gắng gượng tới bình minh mới rơi vào giấc ngủ chập chờn, bất an và ngắn ngủi, y đã sớm quen rồi, đây là cách y vượt qua đêm dài suốt mười mấy năm qua, đắng cay tự hiểu.
Hàng mi dày rậm phủ kín hai mí mắt nhắm nghiền, che khuất mọi ảo ảnh và ác ma ẩn nấp dưới màn đêm bên ngoài tầm mắt.
Nhưng có những nỗi hận như đại thụ sâu rễ tốt cây, rễ cây đã khắc vào từng kẽ hở trong tâm trí y, thấm vào xương tủy y, hành hạ y suốt bao năm như bóng với hình, cũng là gông xiềng vĩnh viễn quấn quanh cổ y, khiến y không cách nào trút bỏ.
Mười mấy năm nay, đêm đêm Lăng Hà cô độc trên chiếc giường thênh thang trắng như tuyết, không cho phép bất luận kẻ nào lại gần y, không cho phép bất kỳ người nào nhìn y trong giấc ngủ.
Từng tiếng động nhỏ, tiếng gió, tiếng chim, tiếng chó sủa, đều có thể khiến y bừng tỉnh khỏi bóng tối, mà điều làm y khó chịu nhất chính là bên cạnh vang lên tiếng thở của người khác! Tiếng hít thở dồn dập hoặc đáng khinh, mập mờ đen trắng vọng lại từ nơi tăm tối, giống như sợi roi da siết chặt cổ y, khiến y ngạt thở giữa kinh hoàng và kháng cự.
Y mới chỉ đồng sàng cộng chẩm với Nghiêm Tiểu Đao một hai đêm, một hai canh giờ, triệt để gỡ xuống giáp sắt toàn thân, lơi lỏng đề phòng để trông giữ cái người tên gọi Nghiêm Tiểu Đao ấy, nắm chặt góc áo dồi dào cảm giác an toàn của người nọ, giống như nắm chặt ngọn đèn đường giữa màn đêm tăm tối.
Cứ thế, y cứ như một người tuyệt vọng sắp chết đuối, giống như một kẻ điên liều lĩnh bất chấp, không từ thủ đoạn, điên cuồng muốn nắm thật chặt, giữ thật chắc người kia, muốn bấu víu mảnh đất liền duy nhất, kiên cố nhất giữa biển sâu cuồn cuộn…
Rất nhiều bóng đen chậm rãi tiến lại, rón rén trèo lên giường y, giống như từng con ác thú chưa hoàn toàn tiến hóa, phát ra tiếng hổn hển hôi thối nặng nề.
Những bóng đen vươn móng vuốt bẩn thỉu, đùa nghịch mái tóc dài của y, xé rách da thịt y.
Thiếu niên khuynh thành tuyệt sắc, dung mạo khiến người ta đắm say, để chờ mi lớn lên, có thể bất chấp mọi thủ đoạn, không ngần ngại phá hủy những gì tươi đẹp nhất, vô tội nhất, tươi cười ép mi vào đường cùng, khiến mi ba chìm bảy nổi, khiến mi tan cửa nát nhà.
Ai bảo con cá bé bỏng này xinh đẹp như vậy, quyến rũ như vậy làm chi?
Giọng nói trầm khàn vang vọng trong đầu y, vật cứng to lớn nổi gân xanh nhẹ nhàng bỡn cợt, quật vào mặt y, dùng cách thức ngả ngớn nhất, chơi trò chơi ác độc nhất.
Chỉ cần y quỳ xuống, chỉ cần y thỏa hiệp, y sẽ cứu được người đàn ông bi thảm bị giam cầm trên chiếc giường kia.
Chỉ cần y mở miệng ra, dạng chân ra, lựa chọn vất bỏ tất cả tôn nghiêm và sĩ diện như Mạch Doãn Lương, bò lết trong vũng bùn, lẳng lơ uốn éo cam chịu nằm bên dưới hàng vạn con người, y cũng có thể được giải thoát, được lên tiên, tận hưởng những tháng ngày tiêu dao phú quý, được nâng niu thờ phụng, giống như những người đó.
Người đàn ông trần trụi mảnh mai trên giường, những vết thương nhục nhã dệt thành tấm lưới phủ kín thân thể, không cách nào trốn chạy, nhưng dường như lại dùng tất cả chút sức lực cuối cùng để mở mắt ra và nói với y rằng, không, không, đừng, không được…
Cái bóng trong giấc mộng đã nói “đừng”, “không được” thật sao? Hay đó chỉ hoàn toàn là ảo giác của y, tự bản thân y thảm hại cùng đường, nên mới ích kỷ đẩy người kia vào tuyệt cảnh?
Đừng.
Không được.
Dòng máu đỏ tràn ra từ miệng người đó, đôi mắt khép lại, hai con ngươi xanh biếc cũng biến mất sau làn mi, trọn kiếp này, Lăng Hà sẽ không được nhìn thấy màu sắc tuyệt đẹp đó nữa.
Cuộc đời y đã định, phải một mình lưu lạc giữa sông băng, y không có gì cả, dùng hai chữ “bi thảm” để hình dung y còn có vẻ nông cạn, hời hợt.
Kìm nén tất cả những âm thanh buồn thương trong lồng ngực, Lăng Hà vô thức cào cấu cổ họng mình, yết hầu và lồng ngực bị y cào tóe máu.
Y không hít thở được, khuôn mặt nhợt nhạt ứa mồ hôi, giãy giụa trên một tảng băng giữa dòng sông băng đen kịt.
Tín ngưỡng “báo thù” đóng đinh y vào tảng băng này, giúp y có phương hướng để bước tiếp.
Nếu như cả tín ngưỡng này mà còn không chống đỡ được, chẳng biết y sẽ trôi tới cống ngầm nào.
Nắng mai gọi y thức giấc, mỗi sáng sớm đều có thiên sứ cứu khổ, vớt y lên khỏi mặt hồ u tối, để y tạm thời được hít thở.
Y bật dậy khỏi giường, áo ngủ, ga trải giường và lọn tóc ướt đẫm nói cho y biết rằng, đêm qua chỉ là một lần ôn lại cơn ác mộng mà thôi.
Những lời bóng gió của đội trưởng Tiết khiến y lại phải đối diện với hồi ức mà y không muốn lưu giữ.
Thực ra tất cả mọi chuyện đang đi theo phương hướng y bày ra, từng bước vạch trần lớp vỏ tăm tối, bộc lộ phần bên trong máu tươi đầm đìa.
Sớm muộn gì sự thật cũng được phơi bày, đội trưởng Tiết chẳng qua chỉ đang từng bước tiến lại gần trung tâm sự thật bằng khả năng suy luận và phán đoán của mình, nhưng chuyện tới trước mắt, y vẫn cảm thấy bức bối và ngạt thở.
Y phải nên đời đời biết ơn, dập đầu cảm kích lão bệnh hoạn Lăng Hoàng, chẳng ngờ lão bị Thích gia nhắm tới và tố cáo.
Dù sao Lăng Hoàng cũng đã cứu ý thoát khỏi đường cùng, cứu y cũng là chút thật lòng hiếm có, khiến y chẳng biết nói sao cho phải.
Nếu không có Lăng Hoàng, e rằng y đã sớm trở thành một cái xác không hồn, nhận kết cục như Mạch Doãn Lương…
Lăng Hà cúi xuống nhìn lại mình, y vẫn đang mặc áo ngủ của Tiểu Đao.
Áo ngủ của Tiểu Đao chính là áo giáp hộ thân của y, lớp vải cotton cũ dịu dàng bao bọc quanh mình, xúc cảm ấm áp như xoa dịu linh hồn y.
Mồ hôi làm ướt áo ngủ của Tiểu Đao, Lăng Hà chìm trong những kỷ niệm ấm áp, mỉm cười, kéo vạt áo lên hôn vài lần.
Y đã mạnh mẽ tới mất cảm giác với cơn ác mộng lặp đi lặp lại suốt nhiều năm qua.
Khóe miệng nhếch lên cười, giễu cợt và thờ ơ với tất cả, khiến bản thân mình ngày càng cay nghiệt và cứng cáp, để thích nghi với việc sinh tồn trong vũng bùn tăm tối hơn lũ ác ma thú dữ còn chưa tiến hóa kia, để tự tay xé xác kẻ thù! Y đã vất hết ánh sáng rực rỡ, nửa cuộc đời y không liên quan gì tới nó.
La hét hoặc van xin đều chẳng có ích gì, bất cứ nhược điểm nào để lộ cũng sẽ rút dây động rừng, chỉ cần lộ vẻ yếu đuối, lũ ác quỷ sẽ men theo mùi hương mà tới, lột da ăn thịt mi.
Đạo lý làm người này, Lăng Hà đã hiểu rõ từ lâu.
Trời cũng sắp sáng, chẳng lẽ đội trưởng Tiết vẫn lưu luyến không rời Nghiêm Tiểu Đao, thắp đèn trò chuyện suốt đêm không xuống giường hay sao?
Lăng Hà quyết định đi nấu bữa sáng và đun thuốc cho Nghiêm Tiểu Đao, y rời giường, kéo dép lê, trút bỏ quần áo ngủ rộng rãi, sườn mặt tái nhợt chiếu lên cửa sổ.
Đang đi, y lại đột ngột dừng bước, chung quy vẫn không thể gạt bỏ sự đề phòng với đội trưởng Tiết, lặng lẽ lấy thiết bị nghe trộm trong ngăn kéo đầu giường, kết nối với trường âm của một căn phòng khác.
Lăng Hà lắng nghe, tìm kiếm dấu vết trong từng câu chữ, thình lình biến sắc, đứng phắt dậy…
Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Tiểu Đao vào phòng Lăng Hà để tìm đồ.
Hắn nín thở, sợ tiếng hít thở đánh thức người trên giường, hình như là Lăng Hà vẫn ngủ trên giường?
Toa thuốc Trương thần y kê cho đắng vô cùng, nhưng cũng vô cùng hiệu nghiệm, cẳng chân hắn hình như đã khôi phục hơn nửa, chỉ là trong lòng chột dạ, đôi chân thoăn thoắt nhẹ nhàng vẫn cho cảm giác như máy đóng cọc, bước nào cũng nổ ầm ầm.
Két an toàn có mật mã, Nghiêm Tiểu Đao híp một mắt, nằm bò quan sát cấu tạo máy móc bên trong, hành động cực kỳ lưu loát.
Tất cả những việc cần dùng sức hoặc độ tinh tế của ngón tay, Nghiêm Tiểu Đao hầu như đều am hiểu, vừa xoay ổ khóa vừa phỏng đoán Lăng Hà dùng mật mã gì… Hắn dần sáng tỏ, xoay vài lần, két sắt bật ra, mật mã hắn thử là ngày hai người gặp nhau tại “Vân Đoan Hào”, thì ra Lăng Hà cũng đế ý…
Hắn cấp tốc tìm kiếm, trong két cất vài khẩu súng kích cỡ khác nhau, súng trường đường kính lớn và súng lục cầm tay đều có, chính là vũ khí Lăng Hà thường dùng.
Còn có vài loại thuốc hắn không đọc được, tên tiếng Anh dài ngoằng đúng là thiên cơ mật mã.
Vậy cây đao của hắn đâu?
Nghiêm Tiểu Đao nghe tiếng gió sau tai, hắn quay phắt lại theo phản xạ, lập tức thủ thế đề phòng, giương cung bạt kiếm!
Một bàn tay nặng nề đặt lên vai hắn, ánh mắt người phía sau thấp thoáng vẻ giễu cợt, “Tìm gì thế? Tôi tìm giúp cho nhé?”
Nghiêm Tiểu Đao lén lút mở két của người ta đã chột dạ xấu hổ lắm rồi, lúc này còn bị bắt ngay tại trận, bản mặt già nua thô ráp lại thêm phần dày cui, đành phải ho khan một cái, cố gắng ôn tồn hỏi, “Cây đao của tôi, cậu để đâu rồi?”
Lăng Hà rút tay về, hai tay đút túi thản nhiên đứng đó, “Vật quý giá như thế, để tôi bảo quản giúp anh.
Anh yên tâm, không mất được đâu.”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Trả lại tôi được không?”
Lăng Hà lộ vẻ tinh quái, “Cây đao đó đúng là hàng xịn, cầm nặng tay lắm, chân anh còn chưa khỏe, anh có vác nổi không?”
Nghiêm Tiểu Đao chắp tay, gần như cúi đầu chín mươi độ cầu khẩn, “Lăng Hà… Cậu trả lại tôi đi, xin cậu đấy.”
“Trả anh rồi sao nữa, anh sẽ dùng cây đao làm vật chứng, giao cho đội trưởng Tiết để hỗ trợ anh ta phá án sao…” Lăng Hà vốn thẳng thừng bộc trực, nhưng vẫn không khỏi vòng vèo nhạt nhẽo vì cơn giận, “Hay là trước khi đội trưởng Tiết hành động, anh sẽ tiêu hủy vật chứng để họ mãi mãi không tra ra được… hả Tiểu Đao!”
Nghiêm Tiểu Đao bị vây chặt giữa bầu không khí bức bối trong căn phòng, khó khăn tìm một kẽ hở, “Lăng Hà, dù sao nó cũng là đồ tôi từng dùng, nếu dính vết máu khả nghi nào đó thì sau này tôi cũng khó trốn tránh trách nhiệm, nên tôi không nói rõ với đội trưởng Tiết.
Lăng Hà à, cậu nhẫn tâm sao?”
Lăng Hà chẳng chút nương tình gạt bỏ, giận dữ đẩy lùi Nghiêm Tiểu Đao vào góc tường, “Khi đó anh mới hơn mười tổi, chưa từng đến tam giang, chuyện này không hề liên quan tới anh, anh chỉ vì cha nuôi anh thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ gọi, “Tiểu Hà.”
Lăng Hà quay gót bỏ đi, dùng sắc mặt và hành động đáp lời Nghiêm Tiểu Đao: Tôi không trả đâu.
Lăng Hà ra tới hành lang cầu thang, không cam lòng ngoái lại thả một câu ác độc, “Chắc đội trưởng Tiết chưa về tới cục đâu, bây giờ tôi sẽ chuyển phát nhanh vật chứng, gửi thẳng tới bàn làm việc của anh ta!”
Sau cơn ác mộng đêm dài, Lăng Hà vẫn đang toát mồ hôi lạnh dưới lớp quần áo, dính dớp và lạnh lẽo.
Nếu Thích Bảo Sơn bị cảnh sát truy tới đường cùng, bị ép đầu thú, tức là đào được xẻng đầu tiên của vũng bùn đen tối, vạch trần một góc chân tướng để sự việc chuyển biến theo hướng sáng sủa hơn.
Nếu Thích gia có thể tố cáo Lăng Hoàng, tất nhiên ông ta đâu thể chỉ biết một chuyện lặt vặt như thế! Mũ giáp và gai góc toàn thân Lăng Hà đồng thời dựng lên, hai tay khẽ run rẩy, làm sao có thể bỏ qua cơ hội đãi vàng này.
Nghiêm Tiểu Đao vắt hết óc vẫn không nghĩ ra Lăng Hà có thể giấu cây đao ở đâu.
Tới buổi sáng hôm sau, hắn vẫn thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên, không thể bình tĩnh được.
Hắn nhớ lại quãng thời gian sống cùng Lăng Hà từ khi bị thương, nhớ tới lựa chọn buông tay của Thích Bảo Sơn khi hắn gặp nạn, lại nhớ những lời thương tâm của cha nuôi khẩn cầu hắn trở về mấy ngày trước… Hắn coi như cũng khá hiểu Thích Bảo Sơn, cha nuôi hắn bản chất vô cùng nghĩa hiệp, lòng dạ tâm cơ nhưng tuyệt đối không táng tận lương tâm.
Có một số việc không thể trách trời trách đất, chỉ có thể trách mình phú quý đứt đoạn ở tuổi bốn mươi lăm mà thôi.
Ngài Lăng đun thuốc trong bếp, lặng lẽ mà tao nhã, mỗi lần cúi xuống, mỗi lần vươn tay, mỗi lần ngước đôi mắt kín đáo thăm dò lên khỏi làn khói trắng đều thật động lòng người… Cán cân trong lòng Nghiêm Tiểu Đao thật sự đã không thể phân định thắng thua và nặng nhẹ giữa hai thái cực.
Lăng Hà đun xong bát thuốc, đưa cho hắn, “Uống đi cho nóng.”
Nghiêm Tiểu Đao chun mũi, “Để nguội còn dễ uống hơn chút!”
Lăng Hà cười nhạo, “Uống thuốc Đông y mà cũng làm khó được ngài Nghiêm sao? Kém, thế, nhỉ!”
“Hai ta mỗi người uống một nửa nhé?” Nghiêm Tiểu Đao bị chê kém, chẳng những không giận mà còn mặt dày kéo Lăng Hà lại lấy lòng, “Tôi sợ chân cậu cũng chưa khỏi hẳn, tôi thấy cậu vẫn khập khiễng mà.”
Lăng Hà vờ vịt thắm thiết nồng nàn giúp hắn uống thuốc, vừa bưng bát lên đã tóm chặt mũi hắn, thô bạo đổ thuốc vào miệng hắn.
Nửa người Lăng Hà trèo lên hắn, khuỷu tay chặn trước ngực hắn, tư thế nhìn xuống từ trên cao ngang ngược độc đoán và cực kỳ nhuần nhuyễn, không cho phép lãng phí dù chỉ một giọt, lãng phí thì nhéo mũi dốc vào! Cổ họng Nghiêm Tiểu Đao phập phồng, vội vàng khổ sở mà nuốt, tới lúc Lăng Hà buông tay thì đỏ mặt tía tai ho sặc sụa, dữ dội không ngừng.
Nghiêm Tiểu Đao tự kiểm điểm lại những tháng ngày chung sống với Lăng Hà, hắn đã thành quen, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng hành vi thân mật nhưng có độc này.
Người khác tuyệt đối không dám trắng trợn cưỡi lên đầu hắn, chỉ có Lăng Hà dám, cho nên hắn cũng không thể yêu được người khác.
Lăng Hà lại âm thầm phỉ nhổ, thằng cha Trương Văn Hỉ kê thuốc, một ngụm thuốc giá năm vạn tệ (~165tr), uống thuốc là uống vàng, ngài biết thuốc này giá bao nhiêu không hả ngài Nghiêm?
Tô Triết rũ bỏ tâm tình cẩu F.A cô quạnh, cố tình bỏ hai cái thìa vào bát cháo của mình.
Cậu chàng dùng thìa này múc một miếng, nói “Đây là tự em ăn”, lại dùng thìa khác múc một miếng, lẩm bẩm, “Đây là chồng em đút em ăn”.
Mao Trí Tú bị Tô Triết chọc cười nghiêng ngả trên sô pha, mắng cu cậu “cả ngày tự diễn tuồng!”
“Chị cười gì? Đằng nào chị cũng có vợ đâu!” Tô Triết hầm hè chộp hai cái thìa, phẫn nộ với sếp Lăng và Nghiêm tổng, “Hai người kia có nên dọn đồ đạc chuyển luôn ra ngoài không, đừng có làm gai mắt chúng tôi nữa, để tiền và biệt thự lại đây thôi!”
Mao Trí Tú chỉ thiên họa địa, khẳng khái phụ họa Tô Triết, “Đúng! Lăng tổng và anh Nghiêm để tiền và nhà lại đây, cuốn gói đi ngay, dọn ngay!”
Tính tình Nghiêm Tiểu Đao chững chạc, không đến mức vênh váo biểu diễn trước mặt mọi người chỉ vì mấy câu đổ dầu vào lửa của đám trẻ.
Hắn đang có chuyện trong lòng, không mở miệng với Lăng Hà không được, chỉ là Lăng Hà có cho hắn cơ hội hay không.
Sáng sớm hai người đã trầy trật, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi, chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dấy lên gợn sóng…
Nghiêm Tiểu Đao đang định mở miệng, Lăng Hà lại bưng bát thuốc quay vào bếp, cố tình né tránh hắn.
Lăng Hà từ phòng bếp bước ra, lại cầm một bát cháo, “Bữa sáng chỉ có thế này thôi, không thêm gì đâu, hôm nay mệt không muốn làm.”
Nghiêm Tiểu Đao vội vàng nhận lấy, ngấu nghiến như hổ đối, dùng tốc độ thần sầu húp sạch bát cháo, đôi mắt ôn tồn hàm ý trấn an và lấy lòng.
Hắn không ngu ngốc, lúc cần bày tỏ thì rất biết cách bày tỏ.
Khóe miệng còn dính hạt cháo, Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, “Không tồi, hồi trước cậu bảo không biết làm đồ ăn Trung Quốc cơ mà?”
Lăng Hà dùng tay gạt cháo trên mặt hắn, rất tự nhiên liếm ngón tay, “Tôi vừa học trong sách nấu ăn.”
Cháo ngài Lăng nấu có thể sánh ngang món cháo đắt như tôm tươi trong tiệm ăn nổi tiếng, đầu tiên phải ngâm cho gạo mềm ra, trộn dầu và gia vị, dùng niêu để đun, còn cố ý bỏ thêm trứng muối, thịt nạc, cải bẹ và gừng thái sợi mà Tiểu Đao thích ăn.
Nghiêm Tiểu Đao lệt xệt dép lê tiến vào nhà bếp mà hắn không mấy quen thuộc, cơ quan ám khí trải rộng như mê cung, ho khan một tiếng, “Lăng Hà à, tôi muốn…”
Lăng Hà quẳng khăn lau tay xuống bàn bếp, “Tôi bận rồi, lên nhà xem sổ sách cuối tháng.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Lăng Hà tỉnh bơ né tránh, ngăn chặn ý định nghiêm túc nói chuyện của Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao dán mắt nhìn bóng dáng người này thoăn thoắt bước lên tầng hai, với trí tuệ tâm tư trước sau như một của ngài Lăng, chắc chắn đã biết hắn muốn nói điều gì.
Gần tới trưa, thiếu gia đầu bếp phụ trách cơm nước cho cả nhà cuối cùng cũng phải miễn cưỡng ra khỏi phòng đọc sách, lộ mình trước hỏa lực bức bách của Nghiêm Tiểu Đao, gần như bị ánh mắt của Nghiêm Tiểu Đao bám sát không rời.
Lăng Hà rũ mắt nhìn ba món ăn y đang chế biến trong chảo.
Bình thường buổi trưa Nghiêm Tiểu Đao ăn ba món, buổi tối ăn năm món, ăn đến quên cả mùi vị cơm hộp mua ở ngoài về, lúc này mở miệng thì có lỗi với thịnh tình nồng hậu của gia chủ quá.
Năm ngón tay Nghiêm Tiểu Đao nhẹ nhàng gõ lên mặt bếp cẩm thạch, hắn có chuyện trong lòng, bất giác lại dùng động tác đánh dương cầm, lấy tiết tấu lặp đi lặp lại của những ngón tay để che giấu tâm tình, “Lăng Hà này, tôi cần về nhà một chuyến, nên phải thương lượng với cậu.”
Lăng Hà nhấc chảo thịt bê, cổ tay khẽ dao động, “Anh về làm gì?”
Nghiêm Tiểu Đao nhìn thẳng vào mắt Lăng Hà, ánh nhìn trong suốt và chính trực, “Rất nhiều chuyện phải kết thúc, manh mối cũng sắp điều tra được rồi, tôi muốn ở bên cha nuôi tôi lần cuối, không muốn để ông nghĩ thằng con này vong ân phụ nghĩa, vất bỏ tất cả cho mình ông gánh vác.”
Lăng Hà ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc hỏi, “Tiểu Đao, anh định gánh vác thay ông ta sao?”
“Không phải.” Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn đáp, “Chuyện này ai làm người nấy chịu, tôi không có khả năng gánh vác bất cứ tội danh nào cho ông ấy, tôi cũng không được phép nói đỡ cho ông ấy chữ nào, nhưng chuyện gì làm được thì tôi cũng không thể né tránh! Ngày xưa Thích gia quyền thế rất cao, bao nhiêu người muốn dập đầu bái ông ấy làm cha, khi đó tôi không rời khỏi ông ấy; bây giờ vật đổi sao dời, ông ấy gặp chuyện chẳng lành, tôi lại là người đầu tiên bỏ chạy, điều này giải thích thế nào?… Tôi vẫn hi vọng được ở bên cạnh cha nuôi, được ngày nào hay ngày ấy, không để ông ấy lạnh lẽo chạnh lòng.”
Bàn tay nhấc chảo của Lăng Hà vẫn lửng lơ không hạ xuống, cứng còng tại chỗ.
“Không được, anh không được đi.” Chiếc chảo trong tay Lăng Hà thình lình nện xuống mặt bếp, đáy chảo suýt đập nứt mặt bếp thủy tinh, tro bụi văng tung tóe, “Tôi nhất định không để anh đi khỏi đây.”
Cú đập này khiến tất cả cùng kinh hãi, toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ.
Mao Trí Tú và Tô Triết đều sửng sốt, không thể ngờ được.
Mao cô nương tự nhận bản thân mình suy nghĩ ngây thơ đơn giản, hoàn toàn không cùng tần số với hai vị kia.
Cô lại tưởng Nghiêm Tiểu Đao mất hồn mất vía ngập ngừng từ sáng là vì ôm ấp tình ý dạt dào với sếp Lăng nhà cô, tình yêu khó nhịn, muốn thổ lộ với Lăng Hà!
Nhưng đâu phải.
Không phải thổ lộ, mà là muốn ra đi, muốn rời khỏi đây để trở về bên cạnh Thích Bảo Sơn?
“Lăng Hà, đừng giận.” Nghiêm Tiểu Đao thẳng thắn bình tĩnh, rất tự tin giải thích với Lăng Hà, “Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện của đội trưởng Tiết.
Tôi sẽ trở về, tôi sẽ không rời khỏi cậu.”
Tôi sẽ không rời khỏi cậu.
Nghiêm Tiểu Đao nói từng chữ rành rọt thẳng thắn, cố ý nói cho những người xung quanh cùng nghe.
Ngày hôm nay không phải là cái đêm hai người trở mặt thành thù xuống tay tàn độc trên cầu cảng Lâm Loan, sớm chiều ở bên nhau lâu như vậy, tiếp xúc thân thể cũng tiến thêm một bước rồi, tình cảm nồng nàn với nhau còn gì để hoài nghi nữa?
Lăng Hà dùng ánh mắt sắc sảo bóc trần bộ mặt thật của Nghiêm Tiểu Đao, “Anh nói anh không rời khỏi tôi, bây giờ anh đang làm thế đấy thôi, anh đi rồi sẽ không về nữa!”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nhíu mày, “Tôi đã nói là tôi sẽ về, tôi nói lời giữ lời.
Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa? Tôi có bỏ đi không lời từ biệt không? Nếu tôi bỏ đi thì sẽ đường đường chính bước ra khỏi cổng nhà cậu!”
Lăng Hà đau lòng, rơi vào thứ cảm xúc nóng nảy không cách nào kìm chế, mà cảm xúc này lại càng thêm rõ rệt qua một đêm ác mộng mịt mù.
Tảng băng dưới chân y tròng trành, bốn phía là bóng tối mênh mông, mảnh đất liền vốn gần ngay trước mắt đột nhiên vụt khỏi tầm tay y.
Y gần như lao tới, điên cuồng lay tỉnh Tiểu Đao, “Tiểu Đao, tôi rất hiểu tình cha con thâm sâu tựa biển của anh và cha nuôi.
Nhưng sao anh lại ngờ nghệch muốn trở về, Thích Bảo Sơn sẽ dễ dàng để anh thoát khỏi lòng bàn tay hay sao? Tới khi cảnh sát đến tận nơi tra án bắt giữ, Thích Bảo Sơn sẽ không đẩy anh ra gánh tội thay hay sao? Nếu cây đao đó là hung khí thì nó cũng có dấu vết của anh rồi, anh sẽ không bị ông ta liên lụy hay sao? Giả sử có ngày ông ta muốn xuất cảnh bỏ trốn tới chân trời góc biển, cảnh sát dẫn quân vây bắt hai người, chặn đầu dồn hai người vào đường cùng, tới lúc đó anh có thể không đỡ đạn, chắn đao cho cha nuôi anh sao?!… Nghiêm Tiểu Đao sao anh ngốc thế, chắc chắn anh sẽ đỡ đạn thay ông ta!!”
Lăng Hà đã chọc đúng tim đen của Nghiêm Tiểu Đao, chắc chắn anh sẽ trở thành vật hi sinh ngu ngốc ngờ nghệch, đỡ đạn và toi mạng thay cha nuôi anh.
Lồng ngực hai người gần như đối chọi, cùng khăng khăng kiên quyết, vẻ mặt lạnh lùng.
“Dù anh cố ý bao che, miệng kín như hũ nút, chắc chắn đội trưởng Tiết vẫn sẽ tra được Thích gia, anh ta cố tình vòng tới đây để đặt nghi vấn cho tôi và anh, tối qua rõ ràng anh ta cố tình đến đây, cố tình dẫn dắt, anh ngốc đến nỗi không nhận ra hay sao?” Lăng Hà phân tích cặn kẽ từng vấn đề nhỏ cho Nghiêm Tiểu Đao, suy luận chuẩn xác và cực kỳ nhạy bén, “Đội trưởng Tiết nghi ngờ anh là đồng phạm, chắc chắn bây giờ đang theo dõi con đường anh dùng để về Lâm Loan, ôm cây đợi thỏ chờ anh trở về.
Chỉ cần anh quay lại, cảnh sát sẽ lập tức ra tay vây bắt, đến lúc đó anh có trăm cái miệng cũng không thể rửa sạch nỗi oan này, anh sẽ thành nghi phạm thông đồng! Anh không thể lộ diện được, trốn được thì phải trốn, anh còn định tự giao nộp mình hay sao!”
Bỏ đi tình riêng của tôi và anh, tôi thật lòng chỉ muốn tốt cho anh thôi, Tiểu Đao, chính anh mới hồ đồ không thấy, tôi đã bao giờ thật sự hại anh chưa?… Lăng Hà giận đến run người.
Nghiêm Tiểu Đao cũng rất rối ren và đau khổ, khàn khàn nói, “Tôi ăn của cậu hai tháng cơm, nhưng tôi ăn của ông ấy mười mấy năm trời, tôi có thể bỏ mặc ông ấy sao? Lăng Hà, cậu trả lại cây đao cho tôi, hoặc là cậu thả tôi đi đi.”
…
Lăng Hà nản lòng lùi lại vài bước, mây mù nhức nhối trong lồng ngực không ngừng mở rộng, dường như sắp quỵ xuống, “Tức là chung quy anh vẫn phải về bên cạnh Thích Bảo Sơn, cha nuôi anh mãi mãi quan trọng hơn tôi.”
Nghiêm Tiểu Đao biến sắc, chuyện này hoàn toàn không phải như vậy, đối với một số việc, tính cách ngài Lăng thật sự không phân rõ phải trái.
Tâm trạng Lăng Hà lúc này đã vô cùng chán nản và khổ sở, bao nhiêu tình cảm đều trôi theo dòng nước, đều vất cho chó gặm.
Dòng sông băng lạnh lẽo tối tăm, chỉ còn lại mình y vùng vẫy trên tảng băng trôi nổi, không cất thành lời giữa màn đêm tĩnh mịch buốt giá.
Y vĩnh viễn không thể bước đi dưới ánh mặt trời, bởi vì cái người tuyệt mỹ luôn chìm trong ánh nắng chói chang, cái người khiến y ngưỡng mộ và yêu thương say đắm kia, cũng không muốn cùng y đi hết cuộc đời.