Thích gia nói, kẻ thù tới.
Nghiêm Tiểu Đao nghe xong câu này cũng không chột dạ, hoảng hốt hay ngạc nhiên.
Thích Bảo Sơn lăn lộn bao năm, sao có thể không có kẻ thù?
Hắn không tỏ vẻ kinh ngạc, cũng không tỏ vẻ nhiệt huyết trào dâng, hoặc cũng không đứng dậy vỗ ngực biểu đạt lòng trung thành tận tụy với cha nuôi hay sự can đảm đương đầu với quân địch.
Đã bao nhiêu năm không làm việc dơ bẩn rồi?
Giờ phải quay lại làm, thực ra không phải kinh sợ, mà trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy nhói đau.
Ánh mắt Thích Bảo Sơn không rời khỏi khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao, thu lại toàn bộ biểu cảm của hắn, dường như hiểu hết tất cả những gì đứa con nuôi đang nghĩ, ông ta chợt nở nụ cười, thản nhiên khoát tay chặn hắn lại, “Con định đi đâu? Không phải thế.”
“Không phải nói con đi giết người phóng hỏa.
Bảo con ra ngoài làm chuyện bẩn thỉu, ta còn luyến tiếc, sợ con bị thương! Con là gì của ta nào?” Ánh mắt Thích Bảo Sơn chần chờ trên mặt Nghiêm Tiểu Đao, khuôn mặt dưới gọng kính mang vẻ ôn hòa nho nhã, bình ổn như Thái Sơn, cảm xúc được che giấu kín kẽ.
Ông ta giơ ngón tay, “Tiểu Đao, ta cần con ra ngoài lo liệu một chuyện quan trọng, giúp ta bảo vệ một người.”
Câu này khiến Tiểu Đao ngỡ ngàng.
Nghiêm Tiểu Đao, “Là sao ạ, bảo vệ ai? Ba cứ nói đi.”
Thích Bảo Sơn, “Thu dọn hành lý đi, ba ngày sau khởi hành, bay thẳng tới cảng Nam Đảo theo dạng hành khách du lịch nước ngoài, đến, lên du thuyền ‘Vân Đoan Hào’, vé máy bay và visa đã chuẩn bị sẵn cho con rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao biết chiếc du thuyền sang trọng trên tuyến đường tham quan quốc tế này, “Dạo này đến vụ, Nam Đảo sắp có ‘Bích Hải Vân Đoan’ phải không ạ?”
Quả nhiên ai cũng biết tiết mục này, Nghiêm Tiểu Đao chưa từng thấy nhưng cũng đã nghe, không tham dự nhưng cũng biết đại khái những người nào sẽ có mặt.
“Đúng, ‘Bích Hải Vân Đoan’.” Thích Bảo Sơn gật đầu, “Rất nhiều người sẽ tới, kẻ thù của ta chắc chắn cũng có mặt trên chiếc du thuyền đó.
Con không cần nhắm vào hắn, chỉ cần bảo vệ người này cho ta, đừng để cậu ta dễ dàng mất mạng.”
Không tiết lộ nội tình thì không thuyết phục được ai, Thích Bảo Sơn châm chước một lát, mập mờ nửa kín nửa hở, “Mười lăm năm trước làm ăn, ta gặp một người rất khó đối phó.
Khi ấy ta còn sống tạm ở phương Nam, mới chân ướt chân ráo, không quen đường cũng không quen người, con lại không ở bên cạnh ta… Ta kết thù với một người, khi đó người nọ là ông chủ tập đoàn Hãn Triều Hoa Thương, rất quyền thế, làm việc không liêm chính, gan lớn tay bẩn, gây ra nhiều án kinh tế và án mạng, cũng từng giết người, cuối cùng bị xét xử.”
“Ông ta lãnh án rất nhiều năm, nghe nói về sau bỏ mạng trong tù, vĩnh viễn không ra ngoài được nữa.”
“Mười lăm năm rồi… Người này họ Lăng, tên đầy đủ là Lăng Hoàng, chắc con chưa nghe bao giờ.”
“Bây giờ, con trai của Lăng Hoàng đã trở lại.”
“Cậu ta đã về, nếu một ngày nào đó cậu ta xuất hiện trước cổng nhà chúng ta, tất nhiên sẽ không áo mũ chỉnh tề đến nhà thăm hỏi, tìm ta ôn chuyện, gọi ta một tiếng ‘Chú ơi’…”
Giọng điệu Thích Bảo Sơn càng lúc càng thong dong, càng lúc càng nhấn nhá, tới câu cuối, ánh mắt ông ta ngưng đọng dưới ngọn đèn, ánh đèn nhảy nhót giống ma trơi trên nấm mộ, thấp thoáng còn như phản chiếu bao hãi hùng năm xưa… Bên ngoài ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo chỉ là bóng tối nhìn không thấy, sờ không rõ.
Nghiêm Tiểu Đao đối diện với Thích gia, “Nếu là kẻ thù, sao không giết luôn đi ạ?”
Thích Bảo Sơn ngẩng phắt đầu lên, giằng co với hắn, ánh mắt không e dè, cả hai đang thử lẫn nhau.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác cha nuôi không thuật lại tất cả mọi chuyện, câu nào cũng chứa đựng bí mật.
Thích Bảo Sơn cũng biết Nghiêm Tiểu Đao chỉ đang thử, tất nhiên hắn không thật sự muốn đi giết người phóng hỏa.
Thích Bảo Sơn rời mắt, khẽ bâng quơ một câu, “Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy, giết đi sẽ phiền toái hơn, kế tiếp e rằng sẽ tới lượt ta… Vả lại, Lăng Hoàng là hình phạm của vụ trọng án nọ, năm đó tiếng xấu vang khắp lối, kết thù kết oán quá nhiều, những kẻ muốn làm thịt con trai ông ta, tiêu diệt cả nhà ông ta đã quá nhiều, chúng ta không cần đụng tới nữa.”
“Tiểu Đao, con phải làm cho tốt, đừng để cậu ta vừa lộ mặt đã bị người ta giết chết! Bảo vệ cẩn thận người này cho ta, cứ giữ cậu ta sống là được, thiếu tay thiếu chân không sao cả, chỉ cần bắt sống cậu ta mang về, ta có lời muốn hỏi cậu ta.”
Bắt sống mang về.
Bình tĩnh ngẫm lại, việc này còn khó hơn cả bảo hắn ra ngoài làm việc bẩn thỉu.
Nghiêm Tiểu Đao lăn lộn nhiều năm, ra ngoài chém người hay bảo vệ người ta khỏi bị chém? Tất nhiên vế trước dễ dàng hơn nhiều.
Thêm nữa, lần đầu tiên Thích Bảo Sơn không đưa cho hắn ảnh chụp, thế này thì hắn phải chém ai? Bảo vệ ai?
Thích Bảo Sơn bất đắc dĩ nói, “Ta không có ảnh chụp, cũng nhiều năm rồi ta chưa thấy, chắc là không còn nữa.”
“Nhưng không cần ảnh.
Con chỉ cần gặp cậu ta là sẽ nhận ra ngay, không ai có thể nhận nhầm khuôn mặt đó.”
Thích gia chỉ ngồi chơi nửa tiếng, cuối cùng còn không quên lấy tư cách gia trưởng khuyên nhủ con nuôi vài câu, mang ra bao nhiêu quà bánh tỉ mỉ chọn mua cho Tiểu Đao lúc đi xa, đều là vật nhỏ tùy thân của đàn ông, sự hòa hợp dịu dàng giữa hai cha con thoáng chốc quay về.
Từ lúc ông trùm vào cửa, các tiểu đệ dưới lầu bị áp suất trấn áp, mạt chược vung vãi khắp bàn, không ai dám đụng vào nữa.
Cuối cùng Thích Bảo Sơn mới vội vã rời khỏi biệt thự, sắc mặt khá nặng nề.
Đám lâu la đồng loạt đứng trong phòng khách, im lặng nhìn Thích gia bỏ đi, không bị gọi tên, không ai dám lên tiếng.
Ngoài cửa, Thích Bảo Sơn được vệ sĩ dìu lên xe, quay về nội thành.
Thích Bảo Sơn vừa nhận được một tin nhắn, giống như tia sét đánh trúng đỉnh đầu, tước đoạt toàn bộ đường lui của ông ta.
Dã tâm nắm giữ trong tay một phương trời, vượt bao chông gai, trả bao nhiêu máu nay vừa được thực hiện, nửa đời an nhàn phú quý về sau của ông ta chỉ mới bắt đầu.
Lão Nhị, con trai của Lăng Hoàng trở lại.
Lần này đừng mềm lòng, đừng chần chừ mà hỏng việc.
Chuyện này không nên chậm trễ, giải quyết dứt điểm, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Chỉ cần diệt trừ nó, chuyện mười lăm năm trước, ngoài bốn người chúng ta, sẽ không còn người thứ năm nào biết.
…
Khi đó, ánh mắt Thích Bảo Sơn lẩn khuất một bóng ma, khiến Nghiêm Tiểu Đao trằn trọc cả đêm, tính tình hắn vốn không dễ bị ảnh hưởng, nhưng cả đêm mất ngủ, bất giác cứ nghĩ mãi về những lời này.
Hắn thật sự không hiểu, “Con chỉ cần gặp cậu ta là sẽ nhận ra ngay”, rốt cuộc mang ý nghĩa gì.
__
Phương Bắc vẫn mang cái lạnh mùa Xuân, biên giới phía Nam đã thoát xanh khoác đỏ, ý Xuân rạng rỡ phồn hoa, tựa như bước vào một thế giới mới, hoàn toàn khác với khung cảnh cát vàng trên đồng bằng Hoa Bắc và bầu trời u ám tiêu điều.
“Vân Đoan Hào” thả neo ngay bến cảng, hùng vĩ nguy nga giữa trời xanh biển biếc, chiếc du thuyền màu xám bạc xa hoa tráng lệ dường như sắp rẽ sóng mà đi, cùng đàn chim biển tiến vào quầng sáng vàng bí ẩn hun hút sâu.
Đây không phải chiếc du thuyền ngắm cảnh bình thường, cuối Thu hoặc đầu Xuân hàng năm chỉ ra khơi ba chuyến, muốn tham dự phải đặt vé từ rất sớm, vé lên tàu chỉ bán cho thương gia giàu có trong giới, phải có cả quan hệ và danh hiệu mới mua được vé, còn nếu chỉ có tiền thì đến cuống vé trông ra sao cũng chẳng biết được.
Tính toán chi phí vận hành, hơn nữa hàng năm chỉ có ba chuyến ra khơi, nhìn vào giá vé bán ra, có thể thấy hiển nhiên con tàu này không phải dùng để kiếm lời từ du lịch, mà chỉ là hình thức giao du đầy xa hoa lãng phí của xã hội thượng lưu, một lễ hội giữa biển khơi của những ông trùm giàu có.
Từ cuối đường cao tốc ra bến cảng đã thấy rõ sự phân biệt về giai cấp, giữa biển xe của các du khách bình thường có một làn đường chuyên dụng được phân riêng.
Biển báo trên quốc lộ không ghi rõ tên công ty du thuyền hay hãng hàng không mà chỉ đánh dấu bằng các loại hoa văn hình đám mây hướng ra biển.
Từng chiếc xe sang trọng nhãn hiệu đắt tiền lấp lánh khoa trương đi thẳng vào làn đường chuyên dụng, sau khi xuyên qua một đường hầm tối tăm dài mấy km là có thể hướng thẳng tới con tàu ‘Vân Đoan Hào’ sừng sững nơi biển xanh trời biếc đậu bên bến cảng yên bình.
Tại mỗi trạm kiểm soát trên đường, du khách sẽ xuất trình hộ chiếu lên tàu bằng da in hoa văn tường vân có số phòng kèm theo mật mã riêng, quét mã vạch mới được vào.
Câu lạc bộ thượng lưu này chỉ đón tiếp khách không phú thì quý, hoặc vừa phú vừa quý, nói trắng ra là rặt một đám thanh niên bất tài vô dụng, được cái lắm tiền bình thường chẳng biết tiêu vào đâu, cũng không biết chơi cái gì cho sướng, nếu không giương buồm ra khơi thì cũng sẽ bay lên vũ trụ.
Cửa hàng miễn thuế chuyên bán đồ xa xỉ chật kín bến tàu.
Những người này tất nhiên đều coi thường chẳng thèm mua, thỉnh thoảng có thương nhân hoặc người trong showbiz bay tới đột ngột, bận rộn không kịp chuẩn bị hành lý, mới ghé vào tiện tay mua ít đồ dùng và vật phẩm cá nhân.
Một người đàn ông đen nhẻm, đeo kính râm màu trà, tác phong lão luyện dắt bạn gái trẻ tuổi tản bộ qua các cửa hàng, mua một chiếc vali Hermes nho nhỏ xinh xinh, lại tiện tay quẹt thẻ không nhìn giá, mua thêm mấy chiếc váy ngắn phong cách hải đảo nhiệt đới thoạt nhìn rất lẳng lơ, ước chừng khoảng hai vạn (~70 triệu VND) một chiếc.
Bạn gái cười tươi như hoa, chưa lên tàu đã cảm giác chuyến đi này không tệ.
Giản Minh Tước đứng từ xa nhìn quanh một lát, ba chân bốn cẳng chạy lên chào hỏi, “Du tổng, anh cũng tới à?”
Người đàn ông da ngăm đeo kính râm liếc mắt nhìn gã, không phô trương phách lối, chỉ khẽ gật đầu, “Vâng.” Giản Minh Tước cười nhăn cả mặt, chiếc cằm lừa nhô ra theo điệu cười của gã.
Gọi Du tổng chưa chắc đã là “tổng”, nhưng trong trường hợp này, muốn nịnh bợ kết thân thì đâu thể mở miệng gọi người ta là “anh”.
Anh ơi, bên em có một con hàng 17 tuổi, 36D, còn nguyên tem, chơi được song long nhập động, lên tàu anh có thích nếm thử không?… Sao có thể nói thế.
Du tổng tên là Du Hạo Đông, cũng không phải tổng giám đốc, chỉ dựa hơi cha chú mà thôi, là một gã nhị thế tổ đục nước béo cò trong giới thương nghiệp quốc doanh, đầu óc rỗng tuếch, tài năng chẳng có lại đi mở công ty đầu tư.
Cha gã là phó chủ tịch thành phố, người nắm thực quyền lớn nhất tân khu Lâm Loan.
Bình thường người này muốn kiếm ít tiền tiêu, chỉ cần ra cửa gặp đám người ngày đêm xếp hàng bên ngoài chờ tới lượt dâng tiền lên là được.
Giản Minh Tước nhìn quanh một vòng, phát hiện du khách đa phần là quan to quý nhân ở thành Tứ Cửu, gã không nịnh bợ nổi, người ta có thèm để ý tới gã đâu! Gã chỉ quen mỗi công tử nhà họ Du, nên mới vội vàng sán lại.
Con cháu nhà quan, ngoài mặt thường khá khiêm tốn, không thích phô trương khoe mẽ, lúc nào cũng đề phòng.
Du Hạo Đông im lặng ngắm nghía một cửa hàng chuyên bán đồ riêng tư tỏa ra thứ mùi thơm kỳ quặc.
Giản Minh Tước cười, ghé vào tủ trưng bày, “Du tổng, ở đây chẳng có gì thú vị, tôi mang theo hàng mới nhất từ Nhật Bản, giữ lại cho anh nhé.”
Du Hạo Đông nhìn gã sau kính râm, hiển nhiên có hứng thú.
Giản Minh Tước vừa nói vừa mở chiếc túi da, bên trong là vài thứ đồ vật hình thù kỳ quái, mờ ám cười cười, “Du tổng cứ chọn cái nào anh thích, đảm bảo sẽ khiến cô em bên cạnh anh đây không thể ngừng được…”
Cô em bên cạnh Du tổng ngúng nguẩy, “Đáng ghét hà ~~~”
Giản Minh Tước nhận ra cô em này là một tiểu hoa dạo này thường đóng phim cổ trang, chuyên diễn vai thứ phụ thứ hai, thứ ba, lần nào cũng bị người khác giật mất vai chính, tài nguyên không đủ cứng, nên mới phải đến “Bích Hải Vân Đoan”, dùng vốn tự có đổi lấy tài nguyên.
Giản Minh Tước lại đưa bạn gái mình qua, là một cô MC nổi tiếng trên mạng, cát xê cực kỳ cao, khẽ nháy mắt, “Lát nữa em làm quen với Du tổng một chút, anh ấy lợi hại lắm đó!”
Câu này quá trắng trợn, nhưng để nói với những người này, thực sự lần nào cũng chính xác.
Một đám nam nữ trác táng quá hiểu lòng nhau, sau vài câu giới thiệu làm quen sơ sài, bước lên tàu, cởi hết quần áo, lập tức biến thành thú vật vô liêm sỉ, bạn gái người này chưa chắc chỉ một mình người này hưởng, ấy gọi là món “Thập cẩm” trên bàn tiệc “Bích Hải Vân Đoan”.
“Ôi dào tôi bảo này, kêu cậu đi cùng tôi, cậu từ chối không đi!” Trong tiệm đồ lót nam xa xỉ bên cạnh, một anh chàng nhị thế tổ khác đang ba hoa khoác lác vào điện thoại, oang oang như thể sợ người ngoài không nhận ra hắn có tiền.
“Không phải lo, tôi có giấy thông hành mà! Tôi đưa cậu lên tàu! Tiểu Đao à, coi như cậu là cái gì của tôi ấy nhỉ, ‘bạn’ của tôi ấy mà!”
“Anh đang ở đâu? Không đến được thật hả? Lát nữa khởi hành rồi đấy, chuyến cuối cùng của mùa Xuân năm nay, chuyến tiếp theo phải chờ tận mùa Đông cơ.
Tiếc thật, Tiểu Đao à, em chỉ muốn đưa anh đi trải đời thôi mà!” Lương thiếu gia ăn tàn phá hại của gia tộc cao quý nào đó tại Yên đô, hiện đang vô tâm vô phế tự nhận là anh em khăng khít dẫn dắt bạn vào đời.
Đầu bên kia, giọng nói bình thản, trầm trầm mà quyến rũ vang lên, “Hừ, tự cậu đi mà chơi, ai là ‘bạn’ của cậu? Cậu xứng không?”
Lương Hữu Huy thoải mái cười cợt, “Khụ, em chả quan trọng, đổi thành anh đưa em theo cũng được mà, miễn anh vui thì em giả nam giả nữ gì cũng được hết mà Tiểu Đao đại gia!”
“Đm đúng là không biết xấu hổ.” Người bên kia chửi.
“Biết xấu hổ thì sao nói chuyện được với anh.” Lương Hữu Huy rất tốt tính với Nghiêm Tiểu Đao.
Giản Minh Tước và Du Hạo Đông bước ra khỏi cửa hàng bên cạnh, cùng nghe lọt những lời này, cũng tại giọng Lương thiếu gia to quá.
Giản Minh Tước hếch cái cằm vều, trong lòng toan tính, chẳng lẽ Nghiêm Tiểu Đao định tới đây? Chẳng lẽ Nghiêm Tiểu Đao cũng chịu bán à, ra giá chưa? Bà Triệu Khởi Phượng chắc phải tiếc muốn chết, cứ thích ra vẻ quý phu nhân, kiên quyết không lên tàu với ông mày cơ.
Qua cặp kính râm, đôi mắt nhỏ của Du Hạo Đông híp lại, đáy lòng chùng xuống, sao Nghiêm Tiểu Đao lại tới? Phiền phức thật… Nhưng còn đỡ hơn Thích Bảo Sơn đích thân tới…
Lương Hữu Huy nói chuyện xong, tự nhiên cảm giác phía sau lành lạnh, ngộ ra gì đó, bèn quay phắt lại nhìn đám người nhộn nhịp mua sắm.
Qua khóe mắt, cậu chàng thấp thoáng trông thấy một bóng dáng quen thuộc phía xa xa, dáng cao, chân dài, thoắt cái đã biến mất giữa đám đông, chắc là mình hoa mắt, chứ Nghiêm Tiểu Đao đâu có tới?
…
Nghiêm Tiểu Đao nấp trong bóng râm tại góc lối vào dành cho khách quý, quan sát cẩn thận từng khuôn mặt thong thả bước lên “Vân Đoan Hào”.
Giữa đám đông, hắn từng bước phân biệt từng người, bệnh nghề nghiệp giúp hắn kiên nhẫn tìm kiếm đối tượng hắn muốn thấy.
Trong sảnh lớn xa hoa, tiếng đàn violin réo rắt trầm bổng, quẩn quanh vướng vít giữa rừng nam thanh nữ tú lộng lẫy kiêu sa.
Tất nhiên hắn không lên tàu cùng đám khách khứa này, không ai phát hiện hành tung của hắn, hắn đã sớm lên tàu từ một con đường khác.
“Vân Đoan Hào” rất lớn, là du thuyền cực kỳ xa hoa cao tới 13 tầng.
Trong đó có những mười phòng là nhà hàng theo phong cách từ Trung sang Tây thỏa mãn khẩu vị khác nhau của thực khách, vũ trường, bể bơi, rạp hát chiếm trọn ba tầng.
Mười tầng còn lại đều là phòng cho khách, phòng càng lên cao thì càng cao cấp.
Vốn là thuyền cho đám con ông cháu cha, đương nhiên sẽ không phục vụ loại phòng chật hẹp rẻ tiền, tất cả đều là phòng nhìn ra biển rộng 80 mét vuông.
Nghiêm Tiểu Đao đã thành thói quen, nếu phải tìm một người trên con tàu này, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, trước tiên phải lục soát tất cả các gian phòng, ghi nhớ tất cả đường đi lối lại, rõ nằm lòng vị trí, địa thế của từng gian phòng, nếu không hắn sẽ không yên tâm.
Hắn chỉ mang theo một tùy tùng, chính là Dương Hỉ Phong thường xuyên đi theo hắn.
Thích gia từng gợi ý cho hắn, hay là đưa bạn gái đi cho có thể diện, con có mấy cô “hồng nhan tri kỷ” chốn gió trăng cơ mà, cơ hội tốt thế này sao không tận dụng?
Nghiêm Tiểu Đao suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không đưa theo, ngộ nhỡ đụng phải chuyện gì khó giải quyết, sao có thể để một cô gái vô tội bị liên lụy cùng hắn?
Ban đầu hắn còn mang Dương Hỉ Phong theo để cùng tìm, về sau chán thằng ranh này chậm chạp quá, hắn đuổi Phong Phong về phòng ngủ trước.
Dương Hỉ Phong bị đuổi về tới phòng, xấu hổ lẩm bẩm, “Anh ơi là anh, anh nhìn một lần đã nhớ rồi à, em thì vừa nhìn đã quên, phòng nào chả giống phòng nào!”
Nghiêm Tiểu Đao tay chân thoăn thoắt, mắt mũi lanh lẹ, xem một hiểu mười, tất cả đều nhớ kỹ, suy đoán phòng nào có địch, phòng nào có người qua đường không liên quan.
Hai tầng cao nhất có tầm nhìn đẹp nhất trên du thuyền, tổng cộng hai tầng này chỉ có mười căn phòng theo dạng duplex*, mỗi căn có ban công riêng và hồ tạo sóng, chỉ dành cho khách hàng cao cấp nhất.
Nghiêm Tiểu Đao liếc nhìn các loại rượu ngon tại quầy bar mini trong phòng, chỉ muốn lấy một chai uống hết rồi mới đi tiếp.
Hắn không đặt duplex, không phải đặt không nổi, mà là quá chói mắt.
Cả mười gian phòng đều dùng tông màu bạch kim, khách đặt phòng đều là tên tuổi hiển hách trong giới.
Tại một trong các gian phòng này, hắn tình cờ trông thấy mấy chữ “Ngài Lương Hữu Huy” trên tấm thẻ đón khách đính kèm quà chào mừng.
“Vân Đoan Hào” xa hoa tráng lệ với tải trọng cực lớn, mũi tàu rẽ sóng hướng ra khơi.
Mãi tới lúc này Nghiêm Tiểu Đao mới phát giác, hắn không tìm thấy mục tiêu của mình trong tất cả hành khách, thuyền viên, nhân viên phục vụ trên tàu; cũng không có ai mang theo chiếc vali đủ rộng để nhét thêm một người.
Con chỉ cần gặp cậu ta là sẽ nhận ra ngay.
Nghiêm Tiểu Đao nhắm mắt, nhớ lại gương mặt của tất cả những người hắn gặp trên tàu, trực giác cho thấy không một ai phù hợp với lời miêu tả này.
Chẳng lẽ con trai của Lăng Hoàng hiện không có mặt tại Vân Đoan Hào?
Hay là… đã đến trước rồi?