Rất nhiều người lại trắng đêm không ngủ.
Mấy ngày nay, đám người này căng thẳng bức bối, cùng bị một sợi dây gọi là phiền não trói chặt, siết cổ, chẳng ai ngon giấc, chẳng ai bình yên, đều sắp phát cuồng tới nơi.
Mà kẻ đứng bên đầu kia, thao túng sợi dây siết chặt thân nhân của bọn họ, chính là người vừa rời khỏi nhà Nghiêm tổng, tạm thời tan biến giữa màn đêm lung linh ánh đèn của thành phố này, chẳng biết bao giờ mới xuất hiện trở lại, giáng đòn chí mạng vào họ.
Dù cảnh sát chưa công bố bất cứ tin tức chính thức nào, nhưng trên mạng đã ầm ầm bàn tán, tổng kết sự việc chính xác từ đầu đến cuối, nói cảnh sát chuẩn bị khép vụ án của Mạch Doãn Lương thành “tử vong ngoài ý muốn”, chẳng thằng công tử nhà giàu nào bị phạt hết, cửa quan thế lớn, xoay chuyển càn khôn, cuối cùng rồi cũng lại vung tiền tiêu tai, từ lớn hóa nhỏ chuyện này, phủi hết trách nhiệm mà thôi.
Những lời đồn đại cố tình gây rối này chọc giận đội trưởng Tiết trong nha môn, cả đám thuộc hạ tăng ca thức đêm nửa tháng, điều tra tất cả tình tiết và nhân vật, kết quả là một câu vô trách nhiệm “cửa quan thế lớn” trên mạng khiến cho toàn bộ công lao và khổ lao đổ sông đổ biển, trong trí tưởng tượng của lũ anh hùng bàn phím, cảnh sát đã biến chất lên men thành thứ quan lớn gạt dân, bán chác tiền quyền.
Trong số các nhân vật then chốt mà Tiết Khiêm thẩm tra xử lý, Lương Hữu Huy là người ngoài cuộc bị lôi vào, Nghiêm Tiêu không khỏi đáng ngờ nhưng đúng là không tìm thấy chứng cứ liên quan, Triệu Khởi Phượng có mặt tại hiện trường, còn hỗ trợ thủ phạm bỏ trốn, nhưng không có dấu vết phát sinh quan hệ với người bị hại, Du Hạo Đông đúng là có ngược đãi làm nhục người bị hại, nhưng không đủ động cơ, cuối cùng là Giản Minh Tước thế chân, vô ý khiến cho người bị hại thiệt mạng bởi thứ sex toy đặc thù nào đó, nhưng lại không có chứng cứ bạo hành.
Bởi vậy đến tận lúc này, quả thật cảnh sát cũng chỉ có thể kết luận đây là một sự cố ngoài ý muốn, chẳng xử thế nào được, nếu Giản lão nhị bị trừng phạt thì cũng có thể dùng tiền đổi bình an.
Cũng chỉ có thử thách đạo đức và áp lực dư luận mới đủ sức xét xử những con người này.
Hiện giờ xem ra, lực sát thương mãnh liệt nhất chính là đoạn video được tung ra ánh sáng, kéo theo phản ứng dây chuyền, so với nhiều vụ lộ “ảnh nóng” thác loạn trên mạng thì càng khiến lòng người phẫn nộ, không nỡ nhìn vào.
Đây là bằng chứng về bản tính ngược đãi của một cậu ấm trong giới được ghi lại bằng hình ảnh, đoạn phim tàn bạo, sự thật rõ rành rành, nhìn mà phát hoảng, khiến cho những người còn đủ lương tri không nỡ lòng xem hết.
Dân mạng hóng thị phi chưa bao giờ đồng lòng như thế, nhất loạt chĩa nòng súng tập trung hỏa lực, lửa cháy đồng cỏ chao đảo đất trời, chuẩn bị thiêu chết kẻ hành hung bạo ngược.
Lần này chứng cứ không lặng lẽ gửi cho cảnh sát, mà tung trực tiếp lên mạng, lấp đầy ngóc ngách và kẽ hở của các trang mạng xã hội, thay lời tuyên bố bức tử nhà họ Du, không cho đối thủ bất cứ cơ hội hòa giải, cứu vãn hoặc lén lút xử trí nào.
Mấy ngày nay, các cơ quan chủ chốt trong thành phố cũng liên tục phải tiếp đãi cà chua thối và trứng gà kháng nghị thị uy của đoàn đội tiếp ứng, phải treo biển đóng cửa miễn tiếp khách.
Lúc này cũng chẳng ai tình nguyện bưng bít cho gia đình bí thư Du, xấu hổ lắm, nhưng không ai muốn đưa mặt ra làm bia đỡ đạn trong giai đoạn căng thẳng này.
Đoàn đội kháng nghị tràn trề chính nghĩa không tìm được chỗ trút giận, cuối cùng chuyển sang tập kích dinh thự nhà họ Giản.
Dinh thự xa hoa lộng lẫy có thể so với cung điện hoàng thân quốc thích năm xưa của nhà họ Giản hoàn toàn biến dạng bởi sơn đỏ, mực nước và phân, loang lổ bẩn thỉu, rơi vào kết cục hoang vắng đìu hiu, người người phỉ nhổ, trước cổng còn bị xe tải đổ một núi rác lên.
Cảnh sát chấp hành nhiệm vụ ở vùng lân cận cũng đang sục sôi chính nghĩa, tất nhiên lúc này chỉ lạnh nhạt đứng xem, lấy lý do “luật không xử đám đông”, phớt lờ đám người tạt mực và đổ rác, mãi tới lúc có một đoàn fan thuê máy xúc cỡ lớn chuẩn bị xúc dinh thự nhà họ Giản lên, hồ rượu rừng thịt sắp bị san thành bình địa thì mới xắn tay áo cản người ta lại…
Cổ phiếu của Giản thị sụt giá nghiêm trọng, từ ngưỡng cao chót vót ba tháng trước tức tốc chạm đáy bằng tốc độ không thể cứu vãn, chỉ trong vài đêm, giá thị trường bốc hơi tận mấy tỉ đô-la.
Hai vị nhân sĩ có liên quan là Giản và Triệu, hôm đó được phóng thích từ cục cảnh sát về nhà, chẳng hiểu sao bị tiết lộ tin tức, hoặc là rõ ràng có người cố tình tung tin, lại âm thầm kích động tập thể, hai người này vừa bước xuống cổng nhà từ cửa xe bảo mẫu, sắc mặt vốn đã khó coi, lại bất ngờ bị tập kích thẳng vào mặt!
Giản Minh Tước dùng áo khoác che đầu, đang định lẳng lặng giấu mình vào đám đông thì chiếc cằm đồ sộ vừa được ráp lại ngay lập tức bị phát hiện.
Giản lão nhị khổ sở bị người ta đuổi đánh, lại hoảng hồn không dám đánh lại, chạy từ phố này sang phố bên, tự mình trải nghiệm cái gọi là “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”.
Còn Triệu Khởi Phượng, bà nội nhà họ Giản, một thời hô phong hoán vũ không ai bì nổi trong giới, có thằng đàn ông nào bà nội Triệu muốn có mà không có được? Vậy mà hôm nay ngã dúi dụi xuống cống bằng tư thế cực kỳ thảm hại, xấu xí bẽ mặt.
Búi tóc cầu kỳ bị lôi kéo rối tung, chẳng biết trứng con gì vỡ ra sền sệt trên đầu, make up và eye-liner lem luốc vì bị đánh, bộ váy bị kéo xé lộ cả dây áo lót, giày cao gót hàng hiệu văng xuống cống ngầm hình răng cưa trên đường cái…
Triệu Khởi Phượng được vệ sĩ tháp tùng giải cứu, hai người đỡ chị ta bước qua đống rác trước cổng, trốn vào dinh thự.
Người đàn bà này bình sinh chưa bao giờ nhục nhã đến thế, đôi mắt nhem nhuốc đen đúa vì eye-liner rơm rớm, cố nén không rơi nước lệ, nghiến răng không nói tiếng nào, mặc cho những tiếng chửi bới “con đàn bà đê tiện” ầm ầm vang lên ngoài cổng như sóng cuộn biển gầm.
Chắc hẳn Triệu phu nhân phải thấy mình oan ức lắm, chị ta có làm gì ngài Mạch đâu? Người ta chết cũng chẳng phải do chị ta mà.
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lướt qua con đường rợp bóng cây trước cổng dinh thự nhà họ Giản, chìm trong đoàn người kháng nghị và những tay săn ảnh.
Dường như chiếc xe đen cố tình đi chậm lại, thích thú thưởng thức tình cảnh náo nhiệt sục sôi này, còn khảng khái dừng lại nhường đường cho một giỏ trứng thối, không để chất lỏng dính lên cửa kính xe.
Ngồi sau cửa kính màu trà là một chàng trai buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt xanh biếc như thơ như họa sẽ cực kỳ lóa mắt nếu đứng giữa đám đông, lúc này vừa khéo được lớp kính màu lặng lẽ che chở, không lộ hành tung.
Người này khoác một tay trên lưng ghế dựa phía sau, ngắm nghía hình ảnh cẩu huyết trước mắt như thưởng thức phong cảnh tao nhã trong lành, khóe miệng còn nhếch lên cười châm chọc.
Thuộc hạ ngồi ghế phó lái dáng dấp nhỏ thó nhưng khuôn mặt tuấn tú, ngoái đầu lại véo von nói, “Em bảo này sếp ơi, hồi trước Triệu Kim Liên trộm thịt ăn cỏ gần hang, dụ dỗ thằng con vị thành niên của ông sếp bên đối tác, chuyện ô uế này bị tung lên mạng, ông sếp nhà đó tức điên lên, nghe nói hôm qua dự hội nghị thương mại còn bất chấp mặt mũi, lôi người nhà họ Giản ra đánh lộn, hủy hợp đồng, giao thiệp làm ăn một phát đứt đôi… Sếp ơi, sếp độc địa thật đấy.”
Mỹ nhân nhếch đôi môi mỏng, ngâm nga hai chữ, “Đáng kiếp.”
Nhưng bóng dáng của đại mỹ nhân trẻ trung rực rỡ, chói lòa lóa mắt này lại có vẻ hơi đơn độc, cố tình để lại một chỗ trống rộng rãi bên cạnh ở ghế sau, chẳng biết tương lai ai sẽ ngồi vào…
Lúc mật đàm dưới tầng hầm, Thích Bảo Sơn cũng hỏi y, đã biết cậu sẽ xuống tay với cả nhà họ Giản, Giản thị kinh doanh bao năm ở vùng này, các mối làm ăn dây mơ rễ má chằng chịt với nhà họ Du, hai nhà đó sống cùng sống, chết cùng chết, chỉ cần bị tra được thì chắc chắn không thoát nổi.
Tiếc cho nhà họ Giản vì nuôi dưỡng thằng con bất hiếu phóng đãng trụy lạc, con sâu làm rầu nồi canh, sớm muộn gì nó cũng khiến cả gia đình tan cửa nát nhà, tự làm tự chịu, nhưng Triệu Khởi Phượng là sao?
Lăng Hà cũng lười giải thích với ông ta, chẳng thèm giải thích với người ngoài.
Triệu phu nhân danh giá trong mắt y chỉ là một con sâu ti tiện chẳng ra gì.
Nhưng con sâu ti tiện này lại dám mơ ước Tiểu Đao của y, còn gài bẫy bắt nạt Tiểu Đao, thế thì gậy ông đập lưng ông, phải cho mụ đàn bà này thân bại danh liệt bằng phương thức mụ ta am hiểu và thành thạo nhất!
Nghiêm Tiểu Đao là của một mình y, kẻ nào âm mưu nhúng chàm hắn thì phải xé xác.
…
Cùng lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao bước vào viện điều dưỡng tư nhân nằm ở ven biển tân khu Lâm Loan, cửa xoay tự động chậm rãi mở ra, mặt thủy tinh sáng bóng trơn nhẵn phía sau phản chiếu bóng dáng dong dỏng cao, Âu phục giày da chỉnh tề của Nghiêm tổng.
Nghiêm Tiểu Đao còn xách theo quà và giỏ trái cây, hắn đến viện điều dưỡng để thăm bệnh.
Thực ra hắn không muốn đến, hắn và vị đó nhà họ Giản chỉ như một mùa xuân nhiều chuyện, vừa đầu xuân đã bất lợi đủ đường, gặp nhau biết nói gì đây? Chẳng lẽ an ủi người ta dạo này xui xẻo liên tiếp quá sao? Nhưng Thích gia đã chỉ đích danh người đứng đầu đoàn thể các chi nhánh công ty phải đến thăm chủ tịch Giản, Nghiêm Tiểu Đao không ra mặt ân cần thăm hỏi thì không đúng lắm, dù sao Giản thị vẫn chưa phá sản, sau này vẫn phải qua lại làm ăn.
Viện điều dưỡng là nơi êm đềm thanh tịnh, màu sắc của vách tường trông có vẻ lạnh lẽo đơn điệu nhưng cơ sở vật chất cực kỳ sạch sẽ, hành lang im lặng không có tiếng ồn, nhân viên hộ lý nhẹ nhàng quy củ, ngược xuôi như con thoi đẩy bệnh nhân đi đi về về phòng bệnh, phòng ăn, phòng giải trí và vườn hoa theo lộ trình hàng ngày.
Bốn phía thanh tịnh êm ả, thể hiện rõ sự cách biệt xa xôi giữa nơi này và dân chúng đầu đường xó chợ ngoài kia.
Bọn họ bị chặn trước cửa phòng bệnh, bệnh nhân lấy cớ sức khỏe suy yếu, trong người bức bối, từ chối tiếp khách.
Không muốn tiếp khách mới là hợp lý, Nghiêm Tiểu Đao dứt khoát kẹp tấm thiệp thăm hỏi và danh thiếp của mình vào trong lẵng hoa, đưa hết cho hộ lý, “Phiền cô chuyển cho chủ tịch Giản, cứ nói vãn bối Nghiêm Tiêu ở tập đoàn Bảo Đỉnh kính biếu, chúc ngài ấy sớm ngày hồi phục.”
Chưa ra đến thang máy, đoàn người bọn họ đã bị hộ lý đuổi theo gọi lại, “Vị nào là ngài Nghiêm? Giản tổng mời ngài Nghiêm vào nói chuyện!”
Các giám đốc đi theo bị chặn lại, chính chủ yêu cầu chỉ gặp một mình Nghiêm Tiểu Đao, chẳng chút nể nang chặn hết những người khác ngoài cửa.
Nghiêm Tiểu Đao tự nhận là cũng có chút quan hệ với chủ tịch Giản, vì vậy không nghi ngờ gì.
Vị tiên sinh Giản Minh Huân này hoàn toàn không phải thứ hàng kém chất lượng đầu đường như gã công tử Giản lão nhị phóng đãng, ông ta là một thương nhân điền sản với năng lực và tiếng tăm cực kỳ lừng lẫy.
Mà nói ra thì cả gia đình này đều là hàng kém chất lượng đầu đường, ngày xưa còn chẳng gây dựng nổi một phần cơ nghiệp phong phú như bây giờ.
Thông thường, trong một đại gia đình giàu sang phú quý, tất phải có người gian khổ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, có kẻ nối nghiệp mạnh vì gạo, bạo vì tiền, còn có lũ con em phá gia chi tử quần là áo lượt bâu vào ăn hôi lúc nhà cao cửa rộng.
Nghiêm Tiểu Đao bị Thích gia cố tình đẩy ra ngoài từ sớm, làm người phát ngôn và “nhân viên quảng bá” hình tượng cho tập đoàn nhà mình, đã dùng bữa và đánh golf, đánh tennis mấy lần với chủ tịch Giản, cũng khá hợp nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
Thực ra ông ta lớn hơn hắn vài mươi tuổi, Giản Minh Huân còn hơn Thích Bảo Sơn vài tuổi.
Thế nhưng lúc này, sắc mặt và phong thái của chủ tịch Giản mặc đồ ngủ tựa vào giường bệnh đã kém xưa rất nhiều, dường như thoắt cái già đi vài chục tuổi, mặt mũi có thể gọi là chú của Thích Bảo Sơn! Hai gò má đầy đặn phúc hậu và cánh mũi dày thoạt nhìn rất có duyên ban đầu đã xọp đi trông thấy, mí mắt cụp xuống, khắc sâu những buồn rầu giận dữ không cách nào che giấu vào từng nếp nhăn sâu, lúc này đôi mắt ông ta đang ai oán trợn lên nhìn Nghiêm Tiểu Đao vừa bước vào cửa.
Nghe nói giá cổ phiếu Giản thị vừa chạm đáy thì bị một công ty nào đó thu mua hàng loạt, tựa hồ nhắm ngay khoảnh khắc hiểm nghèo để giậu đổ bìm leo, hơn nữa còn nhân lúc cháy nhà chạy vào hôi của, phân chia tang vật, thẳng thừng chèn ép chủ tịch Giản trốn ở viện điều dưỡng không muốn gặp ai.
Tâm trạng ông ta liệu có vui nổi không?
Khỏi cần khách sáo hỏi han vô nghĩa, Nghiêm Tiểu Đao vừa đặt hộp quà xuống, Giản Minh Huân làm mặt lạnh thật lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng, cũng không quen thất lễ với khách đến thăm, bèn mở miệng, “Làm phiền Nghiêm tổng rồi, cố tình lại đây thăm hỏi lão già vô dụng này! Chân tôi bại liệt đã nhiều năm, đầu óc cũng hồ đồ nhiều năm rồi, không biết nhìn người, biết người biết mặt khó biết tâm, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt!”
Một tiếng “Nghiêm tổng” khiến Nghiêm Tiểu Đao thấy lạ, cũng hiểu câu này mang ý không tốt.
Tuổi tác hai người chênh lệch, bình thường chủ tịch Giản niềm nở gọi hắn là “Tiểu Đao”, gọi thẳng tên có vẻ bộc trực thân thiết hơn nhiều.
Nghiêm Tiểu Đao khách sáo nói, “Nghe nói chủ tịch Giản vừa ốm dậy nên đến hỏi thăm, là tôi không chu đáo, thành thật xin lỗi chủ tịch Giản.
Ngài có gì cần đến tôi, xin cứ nói thẳng.”
Giản Minh Huân lạnh lùng rời mắt, lồng ngực phập phồng dưới chăn thể hiện rõ người này có rất nhiều điều muốn nói.
Hai người nói thêm vài câu, ông ta lại buông mấy lời dửng dưng vô nghĩa, rồi đột nhiên Giản Minh Huân như thể không chịu được nữa, quẳng hết phong độ ngày thường, thân thể cứng cáp thình lình bật dậy khỏi tấm đệm dựa lưng.
Chỉ một cẳng chân tàn tật nhiều năm ở dưới lớp chăn là uất ức run rẩy, nếu không tàn phế, chắc đã giơ lên đạp thẳng vào tim Nghiêm Tiểu Đao!
“Nghiêm Tiêu, tôi và cậu coi như cũng có chút qua lại, tôi đối xử với cậu không tệ, chẳng ngờ hôm nay lại thành thế này.
Tôi bức bối trong lòng, nhất định phải hỏi cậu câu này, vào đêm xảy ra án mạng, người gọi điện lừa vợ tôi đến khách sạn rốt cuộc có phải là cậu hay không?!”
Nghiêm Tiểu Đao sửng sốt, “… Chủ tịch Giản?”
Thực ra hắn không biết nội dung cuộc điện thoại gọi cho Triệu Khởi Phượng, đội trưởng Tiết thẩm vấn bằng đủ phương thức khai thác đánh bẫy, cưỡng ép đe dọa, nhưng tuyệt đối không cho hắn biết sự thật.
Tuy vậy hắn cũng không ngốc, lập tức trả lời, “Chủ tịch Giản, hôm đó tôi không hề gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho vợ của ngài.”
“Thế sao? Thế là quỷ gọi sao? Sau đó cô ta cuống quýt đến khách sạn gặp riêng cậu?” Đáy mắt Giản Minh Huân đỏ ngầu, đó là nỗi đau khi bị người mình gần gũi và tin tưởng nhất đâm sau lưng.
Nghiêm Tiểu Đao rất xẩu hổ, nhưng cũng không do dự, cực kỳ chừng mực hạ giọng đáp, “Tôi và Triệu tổng vốn không quen thân gì, chắc hẳn chị ấy sẽ không cố tình đến gặp tôi, tôi cũng không gọi điện hẹn chị ấy.”
Giản Minh Huân đã chứng kiến đủ nhân tình ấm lạnh, cười khẩy một tiếng, “Cậu và Khởi Phượng không quen thân? Vậy người đến phòng họp gặp riêng cô ta ngay trong bữa tiệc tại Quảng Trường Đỏ đêm ấy, chẳng phải chính là sếp Nghiêm đây sao?”
Nghiêm Tiểu Đao thật sự cứng họng tái mặt, đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng dính vào mình.
Hắn cố nén cảm giác buồn nôn trong họng, nhớ lại cảnh tượng đêm đó trong đầu, đột nhiên tỉnh ngộ, “Hai người chụp hình nấp ngoài cửa lúc đó là tâm phúc của chủ tịch Giản phải không?”
Coi như hắn đã hiểu, cả gia đình này đều thối nát.
Chủ tịch Giản mang tật ở chân, tuy cần cù đôn hậu, giàu sang phú quý, nhưng bản năng đàn ông bẩm sinh đã kém cỏi, không đủ sức thỏa mãn ham muốn giường chiếu của vợ mình.
Tất nhiên hai vợ chồng đã ngấm ngầm bất hòa, cùng theo đuổi tâm tư riêng, chuyện bà Triệu nuôi trai bao bên ngoài, chủ tịch Giản sao có thể không biết? Đôi vợ chồng cặn bã này ngoài mặt hòa thuận đồng lòng, chinh phục giang sơn, sau lưng chẳng biết dương Đông kích Tây, lừa gạt gài bẫy nhau cách nào.
Vị “quản lý” đêm đó dẫn hắn tới phòng họp, tám phần mười là ăn lương của cả hai người, đầu tiên lừa gạt Nghiêm Tiểu Đao, sau đó làm gián điệp chụp trộm ảnh dan díu cho ông chủ, Triệu Khởi Phượng sao có thể thuê người chụp lại chứng cứ dâm loạn của mình, hiển nhiên phải là chim sẻ phía sau!
Hễ là đàn ông bình thường, quanh năm bị cắm sừng sớm muộn gì cũng không nhịn nổi, đặc biệt là khi bị chiêu cáo thiên hạ bằng phương thức mất mặt khó coi như vậy, có thể nói là nhục nhã vô cùng.
Hôm qua các ủy viên hội đồng quản trị tề tựu ở phòng bệnh của Giản Minh Huân, làm ầm lên như ép vua thoái vị, trước tiên buộc lão khai trừ Triệu Khởi Phượng khỏi hội đồng quản trị và các ban ngành nắm thực quyền trong công ty, chẳng biết tiếp theo còn định gây sóng gió thế nào.
Lúc này chủ tịch Giản nghiêng người tựa vào giường bệnh, vẻ mặt ai oán như bị người ta thay phiên hiếp đáp, phẫn nộ nhìn Nghiêm Tiểu Đao.
Giản Minh Huân bật cho Nghiêm Tiểu Đao nghe một đoạn ghi âm chỉ khoảng mấy chục giây, thì ra trước khi cảnh sát tra tới đoạn ghi âm này, chủ tịch Giản đã có được nó từ tổng đài lưu trữ cuộc gọi, bởi vậy mới ngấm ngầm oán giận trong lòng.
Người trong đoạn ghi âm dùng giọng điệu hết sức mờ ám nói, “Cưng à, tên đàn ông cưng muốn lên giường nhất ấy, Nghiêm Tiêu đang ở phòng X khách sạn Y chờ cưng nè, lần trước hắn không nhận lời, chắc bây giờ mới ngớ ra, hối hận hẹn gặp cưng, muốn ôm đùi bà chủ kia kìa! Đêm nay cưng không đến, sau này đừng hối hận nha a a a!…”
Giọng điệu này bắt chước cực kỳ giống Giản lão nhị, nhưng cẩn thận nghe ra thì không phải.
Nghiêm Tiểu Đao tự nhận mình có năng khiếu phân biệt mặt mũi và âm thanh, so với Giản Minh Tước con ông cháu cha, chất giọng đàn ông này mang nhiều cảm giác thô bỉ ngỗ ngược của dân chúng xuất thân tầm thường hơn, nhưng cố tình nói giữa bao tiếng xe cộ huyên náo phía sau, nên đêm đó mới dễ dàng lừa được Triệu phu nhân mê trai đói khát.
Lúc chủ tịch Giản đưa máy ghi âm mini ra, Nghiêm Tiểu Đao cũng căng thẳng, cứ tưởng là sẽ nghe thấy giọng Lăng Hà.
Giọng nói kia không phải Lăng Hà, nhưng chắc cũng do Lăng Hà phái người ra tay, bây giờ tin tặc kỹ thuật cao, một hệ thống trạm gốc* giả là có thể hack số điện thoại của hai người Giản, Triệu.
(*Base Station Subsystem (BSS) – Hệ thống trạm gốc là một phần của mạng thông tin di động GSM, chịu trách nhiệm truyền và chuyển giao giữa máy điện thoại di động và Hệ thống chuyển mạch)
Dường như nể tình Nghiêm Tiểu Đao ngày trước, Giản Minh Huân mới đặc biệt nén giận, “Có một công ty nhân lúc Giản thị gặp khủng hoảng thì ngấm ngầm gây sóng gió, chèn ép bán tháo, đứng giữa vơ vét rất nhiều tiền mặt, thừa dịp tôi khó khăn, cướp bóc của cải của tôi, chắc Nghiêm tổng cũng không liên quan đến công ty này chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao bị chất vấn cũng khó chịu, nghiêm nghị đáp, “Tôi không phải người lén lút cháy nhà hôi của, công ty nào, ngài nói thử xem?”
Giản Minh Huân khàn khàn nói, “Tôi cũng điều tra rồi, công ty đó chỉ là cái vỏ rỗng, chỗ dựa vững chắc phía sau hình như là ‘tập đoàn Hãn Hải’, cậu nghe bao giờ chưa?”
Cái tên này rất quen tai, nhưng lại không phải một trong các công ty nội địa hắn quen biết, nhất thời đầu óc Nghiêm Tiểu Đao như đi vào ngõ cụt, không biết tại sao quen tai như vậy?
…
Chính vào lúc hai người âm thầm đối chọi, cửa phòng thình lình mở ra, hộ lý chuyên trách vội vàng báo cáo “Chủ tịch Giản, có khách đến tìm vị kia…” Câu này lập tức bị người phía sau chặn đứng, vị khách mới tới sải bước đi thẳng vào phòng.
Viện điều dưỡng cao cấp này có phép tắc và quy định cực kỳ nghiêm ngặt, nhân viên phục vụ sếp lớn mà làm ăn tắc trách kiểu này lẽ ra phải bị trừ lương và đuổi việc từ lâu.
Chủ tịch Giản và Nghiêm Tiểu Đao đồng thời ngước lên, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng người hùng hổ xông vào lại là đội trưởng Tiết, Dạ Xoa của nha môn.
Vị khách không mời này mặc thường phục, động tác thành thục, trắng trợn đột nhập phòng bệnh của chủ tịch Giản với mục đích rõ ràng, như thể sợ nhân vật quan trọng nào đó trong phòng thừa cơ nhảy cửa sổ trốn mất.
Giản Minh Huân nín nhịn, giữ phong độ khách sáo hỏi, “Chẳng phải mấy ngày trước đồng chí Tiết vừa đến rồi sao, còn gì cần tôi hỗ trợ nữa?”
Tiết Khiêm trông thấy chính chủ thì mới nhẹ nhõm, còn nhởn nhơ gỡ mấy lọn tóc xuống ra vẻ ngầu lòi, gật đầu với Giản Minh Huân, “Xin lỗi vì quấy rầy ngài Giản, tôi đến tìm Nghiêm tổng.”
Thấy sắc mặt Nghiêm Tiểu Đao căng thẳng, Tiết Khiêm cười khẩy bổ sung một câu, “Trên đường cũng gọi cho Nghiêm tổng vài lần, thư ký nói ngài ở đây, nên tôi đặc biệt tới mời ngài theo tôi về cục phối hợp điều tra.”
Giản Minh Huân vừa nghe nói Dạ Xoa đến bắt Nghiêm Tiểu Đao thì lập tức nín thở không lên tiếng, chẳng liên quan đến mình.
Nghiêm Tiểu Đao mím chặt môi, ánh mắt sắc lẻm đối chọi trực diện với ánh mắt càn rỡ bất hảo của Tiết Khiêm, hai đường nhìn tóe lửa chọi nhau vài hiệp.
Cũng may Nghiêm Tiểu Đao không có hứng thú phương diện kia, bằng không chắc chắn lúc này đã nghi ngờ đội trưởng Tiết ngắm trúng cmn mình rồi, cố sống cố chết đeo bám người ta, mày bệnh à?
Khóe miệng Tiết Khiêm nhếch lên đầy chế nhạo, hất hàm bảo, “Lại làm lỡ dở công việc của ngài, ngại quá cơ, mời Nghiêm tổng?”
Giữa hai ánh mắt ẩn ý mập mờ một trước một sau như thế gọng kìm của Tiết Khiêm và chủ tịch Giản, Nghiêm Tiểu Đao mặt lạnh bỏ ra ngoài.
Tiết Khiêm đến tận đây chặn hắn, tức là phải khẩn cấp hối hả quấy rối hắn đến mức nào? Người này lại muốn đặt nghi vấn gì?
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao chẳng sợ Tiết Khiêm bắt nhầm hắn, hắn chẳng có chỗ hiểm nào để bị buộc tội trong vụ án của ngài Mạch.
Hắn chỉ sợ bị hỏi về Lăng Hà, tuy những việc cỏn con hắn cố tình giấu giếm chẳng đáng là bao, nhưng dù thế nào cũng không thể khai ra việc hắn hoài nghi Lăng Hà.