Suốt chặng đường từ cục cảnh sát trở về, Du công tử tim đập thình thịch, xe cộ lướt qua bên ngoài như thể đang cùng chỉ trỏ bàn tán gã, nhận ra bản mặt gã, dùng những cái mồm độc địa đủ tan chảy cả vàng thi nhau nhổ vào mặt gã.
Cuối cùng, Du Hạo Đông chẳng còn chỗ nào khác, đành phải chạy về dinh thự nhà mình, vẫn muốn đến cầu cứu ông bố.
Về đến nơi chỉ thấy một bàn cơm canh nguội ngắt đìu hiu, hội trường rộng lớn ngày xưa tấp nập là thế, bây giờ sơn hào hải vị chẳng ai đoái hoài.
Đám anh em bạn bè nịnh hót mà gã khinh bỉ lúc còn thăng quan tiến chức, hống hách ngang ngược ngày xưa, phỏng chừng cũng đã nghe được lời đồn trong giới, lúc này chẳng ai dám lộ mặt, đến con chuột cũng chẳng thèm bước qua bậc cửa nhà họ Du.
Dẫu gì thì ngài Mạch cũng là một ngôi sao, đến cả người già, phụ nữ và trẻ em cũng biết về vụ xì căng đan động trời này.
Tùng bách ngàn năm trên núi cao vươn cành nhánh thẳng tắp, như móng vuốt rồng thần xuyên qua mây mù hướng lên bầu trời, trừ gian diệt ác, tiêu diệt hết ma quỷ lắt nhắt trên thế gian.
Cánh cổng đền sơn đỏ thắm nổi bật trong gió lạnh và đất vàng, chướng mắt như nhuốm máu, khiến những kẻ thân mang tội đồ càng thêm kinh hãi.
Lúc Du Hạo Đông đạp cổng xông vào am đường (nơi ở của hòa thượng), hạt mưa rải rác theo chân gã quật xuống sàn phòng lạnh như băng.
Cha ruột gã mặt mày tái nhợt, ánh mắt ngỡ ngàng, ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên nệm cói, vừa ấn nút kết thúc cuộc gọi.
“Ba ơi, con, rõ ràng lần này có người muốn hại con, cố tình tung đoạn video đó lên mạng… Có thuê ai xóa đi được không ba? Xóa hết nội dung và đống bình luận linh tinh phía dưới nữa?” Thường ngày Du công tử làm việc rất cứng rắn cương quyết, ngập chỗ nào chặn chỗ đó.
“Những người nên xem đã xem hết rồi, xóa bài, chặn bình luận còn tác dụng gì không?” Du Cảnh Liêm khàn khàn đáp.
Du Hạo Đông tuổi trẻ bồng bột, cực kỳ sĩ diện, lúc này mất hết mặt mũi, nhưng vẫn quả quyết không nhận tội, “Đcm nó là ai làm? Lúc đó là ở trên tàu, trên đảo, đứa nào gài con? Watanabe Yozan hay Nghiêm Tiêu?!”
Đôi mắt Du Cảnh Liêm hun hút như vực sâu không đáy, lắc đầu với thằng con đến giờ phút này vẫn vô tri vô giác, “Đông Đông, cái đầu con đơn thuần quá rồi, con tưởng chuyện này chỉ đơn giản là một đoạn video thôi sao? Như thế này có nghĩa là ai đó đã châm ngòi nổ, định thiêu cháy cả nhà ta đó.
Chuyện thằng họ Mạch bỏ mạng, bây giờ sẽ đổ hết lên con.”
Du Hạo Đông cuống quýt thanh minh, gân xanh nổi lên trên cổ, “Sao lại đổ hết lên con? Con đâu có giết người, rõ ràng hung thủ là thằng con thứ ngu si nhà họ Giản mà!”
Du Cảnh Liêm khàn khàn run rẩy nói, “Nhưng người ngoài ùn ùn mắng chửi con, tất cả mọi người đã nhận định con là ‘hung thủ’!”
“Đông Đông, con tưởng Mạch Doãn Lương chỉ là một thằng nghệ sĩ hạng ba vô quyền vô thế, không nơi nương tựa hay sao? Không phải đâu, nó cũng có người chống lưng, đằng sau nó cũng có tai to mặt lớn chu cấp cho nó, dành tâm huyết cho nó, bỏ thời gian nuôi dưỡng nó thành thú cưng đắt giá của giới thượng lưu, lúc rảnh rỗi thì nâng đỡ nó nổi tiếng, thuần túy chỉ để ngắm nghía và thưởng thức, thỉnh thoảng mới gọi nó về sủng hạnh.
Bình thường lũ các con không tôn trọng nó, lôi nó ra mua vui tác quái, đùa giỡn tùy tiện thế nào cũng được, nhưng bây giờ bọn con chơi chết thú cưng người ta chăm bẵm hơn mười năm! Chuyện này có bỏ qua được không, không bỏ qua được…”
Du Hạo Đông kinh hoảng sững người, vô tri vô giác mấy năm trời, gã chưa từng nghe nói tới uẩn khúc thâm sâu trong đó.
Bây giờ hoảng loạn cân nhắc lại những lời của cha, trong lòng gã vẫn thấy không phục, ôm ấp chút hi vọng ăn may, ánh mắt mờ mịt đỏ ngầu.
Tai to mặt lớn cỡ nào?
Tai to mặt lớn cỡ đó, tôm tép cỡ mày biết được sao?
Vò rượu lớn chôn sâu dưới đất, trải qua bao năm lên men, từ lâu đã không đủ sức chứa đựng bí mật nữa rồi.
Tuổi tác và vai vế của Du công tử tất nhiên không được biết, nhưng có vài người biết, Du Cảnh Liêm cũng biết về sự tồn tại của “giới” đó, hơn nữa, lão không chỉ dừng lại ở biết… Mười lăm năm trước, lão chỉ là một viên chức ngoại tỉnh thấp kém, tại sao có thể nhanh chóng trèo cao, phong hầu tiến tước được như bây giờ? Tất nhiên lão phải mang hết vốn liếng ra để “dâng tặng phẩm”, lão đã làm những chuyện táng tận lương tâm, hơn nữa còn cướp đoạt con cái người ta để dâng cho kẻ khác, giành được cái ghế này… Chột dạ lắm chứ, tội nghiệt lắm chứ.
Hiện giờ mắc sai lầm nghiêm trọng, châm ngòi kíp nổ này, Du Hạo Đông đã trở thành tâm điểm trên tấm bia, thành miếng cá trên thớt gỗ.
Đối với những kẻ tai to mặt lớn thật sự, giết mày, nghiền nát vài thằng họ Du nhà mày chỉ dễ như nghiền con kiến, nháy mắt một cái, phái thằng Dạ Xoa sống giữa ban ngày ở đội tuần tra đến Thiên Tân ngắm cảnh tản bộ là thừa sức bắt giam mày, tiêu diệt cả nhà mày.
“Chuyện này là ai khơi mào, ai gài bẫy con, ai muốn diệt cả nhà chúng ta, ba đoán được rồi…” Bản mặt Du Cảnh Liêm vàng khè như nến, ôm bức tượng Quan Âm bằng sứ trắng như ôm đứa trẻ mới sinh, càng giống như ôm vận mệnh của lão, bây giờ chỉ ước sao được quay lại mười lăm năm về trước, khi đó lão vẫn chưa bí quá hoá liều, chưa phú quý phát tài, chưa chìm vào xa hoa dâm dật, chưa rơi vào bước đường cùng quẫn bách tăm tối như hôm nay… Lúc này thật sự chỉ có thể cầu Quan Âm Bồ Tát phù hộ độ kiếp rồi.
Du Hạo Đông không tin, “Lão quỷ Nhật Watanabe Yozan đúng không? Lão ghi hình gài bẫy con trên đảo!”
“Watanabe Yozan sắp xuống lỗ, làm được cái chó gì.” Du Cảnh Liêm mặt xám như tro, lẩm bẩm nói, “Là đại công tử nhà họ Lăng, chắc chắn là nó, là Lăng Hà về báo thù.”
Du Hạo Đông không hiểu gì cả, gã và Lăng công tử chẳng liên quan gì đến nhau, gã nào có đụng chạm gì người ta? Tại sao Lăng Hà cạn tàu ráo máng gài bẫy gã chứ?
Vừa nghĩ tới đoạn video khó coi nọ, nghĩ tới dư luận như mãnh thú lũ quét thóa mạ đả kích gã tan nát, thương tích đầy mình, thanh danh của gã giờ đã tiêu tùng, suốt đời không ngóc đầu lên được, Du công tử nghiến răng, “Là thằng yêu tinh quấn quýt với Nghiêm Tiêu chứ gì?… Con lột da nó!!”
Du Cảnh Liêm bật dậy khỏi nệm cói, kéo thằng con xuống, lão đã chuẩn bị sẵn, lên kế hoạch ổn thỏa và tính trước rất kỹ càng.
Lão rút tập giấy chứng nhận giả và vé tàu ra khỏi vali, “Đông Đông, đừng gây chuyện với thằng yêu tinh đó, nó là con rắn độc! Đêm mai con, con phải đi ngay, đây là vé tàu.
Hải quan sân bay chắc chắn sẽ chặn con lại, đi đường biển là an toàn nhất, chúng ta có giấy thông hành đặc biệt từ cảng Lâm Loan, con cứ lên tàu đến cảng Yokohama trước, rồi đi vòng tới Vancouver, nhà mình vẫn còn vài căn bất động sản bên đó…”
“Ba!” Cái trán rộng vàng khè của Du Hạo Đông lập lòe tỏa sáng trong phòng tối, ánh mắt sắc lẻm dũng mãnh như loài chim dữ, “Con chạy thì ba biết tính sao? Con là thứ nhát chết thấy họa đến thì cắp đít chạy sao? Con không chạy, con không tha cho chúng nó đâu!!”
…
Cá tính của Du Hạo Đông và gã con thứ nhu nhược nhà họ Giản hoàn toàn trái ngược, vào thời khắc nguy ngập đôi bề thọ địch thế này, Du công tử vẫn bộc phát vài phần cứng cỏi và mạnh mẽ rất đàn ông.
Gã sẽ không lâm trận bỏ chạy, gã cũng muốn trả thù, tại sao chúng mày lập mưu hãm hại tao, tao phải bắt thằng họ Lăng mày về hỏi cho rõ.
Hạt mưa vỗ lên cánh cổng sơn son lộp bộp, giọt mưa tí tách nhỏ xuống từ cổng gỗ như những dòng máu đỏ tươi.
Du công tử mang theo bảy tám vệ sĩ, lái xe thẳng tới biệt thự nhà Nghiêm tổng ở tân khu Lâm Loan.
Nghiêm tổng không cố tình giữ bí mật địa chỉ nơi ở, muốn tra là tra được rất dễ dàng.
Du Hạo Đông không đến tìm Nghiêm Tiểu Đao, gã tới bắt Lăng Hà.
Có lẽ bởi căng thẳng gấp gáp, hoặc có lẽ bởi ôm ngọn lửa ngùn ngụt trong lòng, mỗi lần rẽ ngoặt, bánh xe nghiến xuống đường cái thành hình răng cưa, đốm lửa và tạp âm nhọn hoắt bắn ra.
Chùm lửa li ti theo sát thân xe, xuyên qua con đường ven rừng, xông vào đường mòn đối diện cổng biệt thự nhà họ Nghiêm.
Đường mòn trọng yếu trước biệt thự tất nhiên phải có camera giám sát chặt chẽ, không có chỉ thị từ trong ra ngoài thì cổng lưới điện sẽ không mở.
Vì vậy, lúc Du công tử phóng xe tới, mọi người trong biệt thự cũng lập tức nhận ra động tĩnh khác thường.
Mà đúng lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao lại không có nhà.
Chập tối tan tầm, Nghiêm Tiểu Đao vẫn đang lái xe trên con đường cao tốc từ trung tâm thành phố hướng tới ven biển, ngắm nhìn mặt biển từ tốn vận động đằng xa.
Đèn giao thông xanh đỏ chói lòa trước mắt khiến hắn mỏi mệt chết lặng.
Hào quang rực rỡ lặng lẽ biến thành ánh sáng mờ nhạt mơ hồ trong đôi mắt hắn, dần ảm đạm theo màn mưa.
Điện thoại reo vài lần, hắn không nghe, không muốn nghe cậu chàng Phong Phong ba hoa chích chòe báo cáo “Chuyện động trời trên mạng”.
Khu biệt thự vang lên tiếng súng.
Lúc đó Du Hạo Đông không vào được sân trước, sốt ruột móc súng lục ra bắn vào cổng điện, hai phát súng không mở được khóa, lúc này bên trong bắt đầu phản kích.
Hành vi khiêu khích trắng trợn này chẳng khác nào xâm lược tới đỉnh núi, các tiểu đệ nhà Nghiêm sao có thể để sơn trại nhà mình thất thủ, như thế thì mất mặt lão Đại quá rồi.
Thiết bị cảnh báo ngoài cửa nổ vang, Du Hạo Đông bắn một phát đạn vào bức tường cẩm thạch trắng ngoài biệt thự, đá vụn văng ra, tóe lửa như thay mặt đoàn đội của gã thị uy hăm dọa.
Nơi này là tân khu Lâm Loan đông dân náo nhiệt, cảnh sát sẽ có mặt bất cứ lúc nào, tất nhiên Du công tử đến đây không phải để giết người phóng hỏa.
Gã luôn giấu súng trong cốp xe, hôm nay bỏ lại dấu vết “đã đặt chân tới đây” trên vách tường nhà Nghiêm tổng chỉ là để khiêu khích và trút giận.
Cũng may chẳng ai ngu ngốc đứng ra làm mục tiêu sống cho gã bắn, nên gã mới dám trắng trợn bóp cò.
Gã cũng phát hiện Nghiêm Tiểu Đao không có nhà, định chớp thời cơ rút củi dưới đáy nồi, bắt giữ Lăng Hà.
Khoan Tử và các huynh đệ bảo vệ cổng chính, nã một phát đạn chuẩn xác vào tảng đá bên cạnh cổng, ép Du công tử tạm thời lùi lại sau xe.
Dương Hỉ Phong gọi mấy cuộc điện thoại, lão đại nhà mình lại không nghe máy!
Cậu chàng Dương Hỉ Phong này rất khôn khéo, lập tức nghĩ đến Lăng công tử vẫn ở dưới hầm.
Tuy hai người cãi vã, nhưng có khi sau cơn mưa trời lại nắng, sớm muộn gì cũng chuyển về phòng ngủ chính ở tầng trên, người thương của đại ca mình mà lị.
Dương Hỉ Phong xách một cây gậy bóng chày lớn, hết sức bình tĩnh và trượng nghĩa, chuẩn bị làm vệ sĩ cho Lăng công tử.
Cậu chàng mở cánh cửa hầm nhỏ hẹp, hoảng sợ suýt thì trượt chân ngã ngửa trên cầu thang!
Ngài Lăng vai rộng chân dài, vóc người cao ngất xuất hiện sau cánh cửa, dưới ánh đèn, cái bóng hình thù như quái vật hắt lên vách tường và cầu thang dẫn xuống hầm.
Chính cái bóng màu đen giống hệt loài động vật họ mèo khổng lồ này dọa Dương tiểu đệ giật thót, cứ tưởng có người khác trong phòng, sợ mình gặp quỷ.
Lăng Hà không hề tỏ vẻ lo lắng, ung dung điềm tĩnh, hai đồng tử lấp lánh, tinh khôn mà cẩn trọng, quan sát tình hình bốn phía trong phòng khách.
Nhưng người này vẫn đang bị thương, phải bám vào tường, từng bậc từng bậc, nhẹ nhàng chậm rãi bước lên cầu thang, rời khỏi tầng hầm.
Lăng Hà nghe thấy tiếng súng bên ngoài, hạ mắt thoáng nhìn bộ dạng ngơ ngáo sốt ruột của Dương tiểu đệ.
Chiều cao của hai người khá chênh lệch, trước kia y chỉ ngồi, nên người xung quanh rất hiếm khi ý thức được cảm giác đối lập mãnh liệt và ngập tràn uy hiếp như vậy.
“Là gã họ Du, xông vào tận cổng nhà bắn lén! Tôi sợ gã vào đây…” Dương Hỉ Phong đang định khoe công, nói “Tôi sợ gã vào làm ngài Lăng bị thương ngài Lăng mau trốn vào góc tầng hầm đi tôi đến bảo vệ ngài đây”, ánh mắt vô tình chuyển xuống cặp chân dài của Lăng Hà, ba bốn câu thừa thãi lập tức kẹt cứng trong họng bởi hình ảnh khó tin trước mắt.
Cậu chàng há hốc miệng nhét vừa nắm đấm, lúc này mới như vừa gặp quỷ sống thật sự.
“Anh xách gậy bóng chày làm gì? Định cầm gậy đập Du Hạo Đông sao?” Lăng Hà khẽ nhướn mày, chặn họng Phong Phong.
Y đảo mắt nhìn ra cửa sổ phòng khách, lại quan sát tầng trên, “Nghiêm tổng nhà các anh có súng nhỉ?”
Dương Hỉ Phong còn đang chìm trong hoảng sợ, nhất thời rất muốn chạy ra tám chuyện với bọn Khoan Tử, chu choa mạ ơi mọi người mau lại xem nè!
Chắc chắn trong nhà Nghiêm Tiểu Đao có súng, điểm này không thể nghi ngờ.
Lăng Hà lục lại toàn bộ những đoạn hồi ức ngắn ngủi mà y đã nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần, nhớ lại một chuyện nhỏ không đáng kể trên đảo Iru, lập tức ra lệnh, “Đi lấy súng săn của đại ca anh ra đây cho tôi.”
Dương Hỉ Phong, “…”
Nghiêm Tiểu Đao cũng chỉ muộn một phút đồng hồ, tiếng súng bất thường đâm vào màng nhĩ lúc hắn quẹo vào cổng chính khu biệt thự, bất ngờ không kịp trở tay.
Nếu âm thanh này vọng vào tai người bình thường thì chỉ như tiếng pháo, tuy thời điểm đốt pháo không hợp lý, nhưng người không có kinh nghiệm sẽ không nghĩ tới thứ gì khác.
Có điều tiếng súng sắc ngọt này lại khiến Nghiêm Tiểu Đao bừng tỉnh, đột nhiên nghĩ có thể đã xảy ra chuyện gì, xe của hắn cấp tốc xuyên qua vành đai xanh rợp bóng cây, lao lên con đường mòn tư nhân thông tới cổng biệt thự.
Hắn dồn sức đánh tay lái, để thân xe văng lên 90 độ theo quán tính, phóng vút đi như ngựa hoang mất dây cương, chạm mặt chiếc xe thứ hai xếp hàng tập kích cổng nhà hắn.
Chiếc xe đen nọ bị truy đuổi, vội vàng bỏ chạy tóe lửa trên con đường gập ghềnh, đâm sầm vào hàng nhựa ruồi thẳng tắp!
Biển số của những chiếc xe này đều bị che lại, nhưng logo siêu xe nhập khẩu đã vạch trần tự tôn giai cấp thâm căn cố đế của chủ nhân, đi làm chuyện này mà còn chẳng tiếc dùng siêu xe.
Nghiêm Tiểu Đao cũng đã liếc thấy Du công tử.
Giây tiếp theo, “Ầm”, một tiếng nổ cực kỳ chấn động.
Từ một ô cửa sổ trên tầng hai biệt thự nhà hắn, khói đen lững lờ bốc lên, theo sau khói lửa là một làn gió nhẹ chậm rãi dập dềnh trên không trung.
Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc, vô thức khom lưng trên ghế lái, cúi đầu né tránh.
Tới lúc hắn ngẩng lên, mũi xe của Du công tử phía trước đã bị đánh sập một cách hoàn mỹ, tan nát thành đống sắt thép và vỏ cao su nát vụn.
Mùi khét gay mũi bốc lên, giống hệt mùi máy nổ bỏng kiểu cũ trên phố phường Lão Thành khu.
Đạn súng săn có sức công phá rất lớn, đủ để xuyên thủng vỏ xe bằng sắt, nhưng không hề bắn vào người sống, phát súng này ngắm chuẩn vào bánh xe, khiến cho kẻ đánh lén kinh hoàng thất trận, vội vàng nhảy ra nấp phía sau thân xe.
Nhất định đám người nọ cũng đã cảm thấy chuyến này bất ổn, chắc chắn chưa xem ngày lành trước khi ra khỏi cửa, không bái Quan Âm hỏi xem Nghiêm tổng có nhà hay không…
Nghiêm Tiểu Đao vẫn chưa nhìn rõ bóng người ẩn hiện sau làn khói, là ai nổ súng vậy?
Nhưng tất cả các tiểu đệ trong nhà đều thấy rõ ai là người nổ súng.
Khi ấy Lăng Hà không cần ai đỡ, chịu đựng cơn đau thấu tim dưới chân, tự bước lên tầng hai, tìm góc độ tốt nhất, chính là cửa sổ buồng tắm trong căn phòng cho khách, vừa khớp đối diện với vị khách bên ngoài.
Y đã từng ngồi trước bồn rửa tay của gian phòng nhỏ này, trơ trẽn chỉ huy Tiểu Đao giúp y gội đầu, bởi vì khi đó y vẫn còn đôi chân bại liệt làm cái cớ, có thể thỏa thích đùa giỡn chọc ghẹo Tiểu Đao.
Tiếc rằng bây giờ không thể dùng lý do đó nữa, với tính cách của hai người họ, vốn cũng đã chẳng bao giờ đùa giỡn chọc ghẹo bất cứ ai.
Dương Hỉ Phong khởi động hai tay, nhún người nhảy lên gác xép tầng chót, lôi hộp súng hình chữ nhật lão đại cất giữ ra khỏi căn gác bụi mù.
Cậu chàng còn chẳng dám lắp đạn, chỉ biết thấp thỏm đưa cả súng cả đạn cho Lăng công tử.
Lăng Hà buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa gọn gàng, nép người nấp sau cửa sổ buồng tắm, nhưng vừa cúi xuống thì một lọn tóc trên trán tuột khỏi dây, khẽ khàng buông xuống, che khuất ánh mắt y… Quả nhiên, bất kể ngụy trang khéo léo thế nào, nguồn sinh lực và năng lực dồi dào đủ để đương đầu với mọi hiểm nguy trong thân xác khỏe mạnh này vẫn không thể che giấu, từng sợi tóc trên đầu y đều nóng lòng muốn thử.
Đôi môi Lăng Hà rất mỏng, khi ngắm bắn lại vô thức mím chặt, không để lộ một hơi thở, tĩnh lặng như bức tượng điêu khắc.
Thân thể mảnh mai khỏe khoắn thoạt nhìn hết sức lạnh lẽo, nhưng giữa không gian lặng ngắt như tờ lại tỏa ra sát khí rành rành và dữ dội…
Y chỉnh lại đầu ruồi trên nòng súng, khinh bỉ liếc nhìn cái đầu trọc màu vàng của Du công tử, ngắm chuẩn vào mũi chiếc siêu xe, một phát súng đánh sập.
Tiếp đó y hạ súng, nhắm vào cửa kính sau xe.
Trước khi bóp cò, Lăng Hà còn cố tình ngước lên nhìn một cái, xác nhận sau xe không có ai.
Đôi mắt đẹp như tranh khẽ nhướn lên, khóe miệng điềm đạm nhếch cao, lại cúi xuống ngắm bắn, một phát đạn bắn nổ cửa kính.
…
Giết gà lại dùng dao mổ trâu.
Đây là súng săn bán tự động cao cấp, đường kính đạn 0.31 tấc, có thể mang tới rừng Châu Phi săn hổ báo lang sói.
Hai chiếc xe nọ đồng loạt quay đầu, rút khỏi bụi nhựa ruồi, cuống quýt bỏ chạy.
Lăng Hà buông súng, nhẹ nhàng lắc lắc bắp tay cứng còng.
Suốt hai tháng trời y không thể đi lại hay tập luyện, súng săn đường kính lớn đúng là hơi nặng, cầm lâu mệt thật.
Dương Hỉ Phong trợn mắt há mồm nhận súng về, cả người đổ về phía sau, tạo thành tư thế ngưỡng mộ sùng bái.
“Súng được đấy, nói đại ca của anh thỉnh thoảng phải bảo dưỡng bôi trơn.” Ánh mắt Lăng Hà sau rèm tóc thản nhiên đảo qua Dương tiểu đệ, ung dung giải thích, “Hồi trước tôi từng sống ở một thị trấn nhỏ quanh năm tuyết phủ dưới chân dãy núi Rocky*, bắn hạ vài con gấu.
Xương sọ gấu rất dày, hình cánh bướm, còn có độ nghiêng, từ khoảng cách hơn trăm mét rất khó bắn trúng điểm chí mạng giữa hai lông mày, có khi phải bắn liền năm sáu phát, tới lúc con mồi hộc máu không nhúc nhích được nữa mới thôi.
Súng này bắn gì cũng được, nhưng mang ra bắn con chó chết chủ kia thì hơi lãng phí!”
“…”
Dương Hỉ Phong trợn mắt há mồm đâu phải chỉ vì kỹ thuật bắn này cơ chứ!